343- HƯỚNG TÂM BẤT ĐỘNG CÁI TÂM CÓ BIẾT KHÔNG
(1:57:25) Phật
tử: Thưa Thầy cho con hỏi, khi tác ý mà mình hướng tâm về cái tâm bất
động thì bị ức chế không?
Trưởng
lão: Bị ức chế.
Con để tự nhiên. Bởi vì Thầy nói ngồi chơi. Coi như là thí dụ như bây giờ con tập
trung cái tâm con trong cái sự bất động của cái, con thấy cái sự bất động. Mà
con tập trung trong cái sự bất động thì nó bị ức chế. Còn con tác ý rồi con để
tự nhiên nó bất động thì nó không bị ức chế. Mà thường thường mấy con tác ý: “Tâm
Bất Động, Thanh Thản, An Lạc, Vô Sự”, cái tâm nó kiếm chuyện lắm, nó không
có nằm bất động thường đâu. Nó sẽ tập trung hơi thở mấy con đầu tiên đó.
Mấy con thử
làm coi, mấy con sẽ thấy hơi thở đó. Nó yên lặng là nó bắt đầu nó thấy hơi thở
à. Nó không khởi niệm gì hết, chứ nó thấy hơi thở. Nó mục đích nó bám trong hơi
thở để làm gì? Để diệt cái ý thức của nó chứ không gì. Bởi vì ngầm trong bụng của
mấy con nó sợ ý thức, cho nên nó lo nó ôm nó hơi thở trước.
Nhưng mà cái
người mà ngồi chơi quen rồi đó, thì nó không ôm hơi thở đâu. Nó tâm Bất Động,
Thanh Thản, An Lạc, Vô Sự thì nó không có nhìn hơi thở đâu, mà nó nhìn nào là
sân, nào cây cỏ, thấy tùm lum ở ngoài đủ thứ hết. Cho nên nó nhìn đủ thứ mây,
trời, trăng, mây gió gì nó cũng thấy biết hết. Con mắt của mình nó nhìn thấy hết,
mà lỗ tai này ai nói gì nó cũng nghe hết. Nhưng mà nó không dính vào cái gì hết,
thì nó không bị phóng dật. Chứ nó dính vô là nó bị phóng dật mấy con.
Bởi vậy pháp
Phật nó rõ ràng cụ thể lắm mấy con, mình chỉ ngồi mình nghiệm. Mình tu hành rồi
mình nghiệm thử cái nào đúng, cái nào sai. Mà khi đúng rồi mình tu. Mà không
đúng thì chưa, hỏi lại.
Còn mấy con
nghe nói rồi cái làm đại. Tu riết, ức chế tâm mình thành điên khùng, tầm bậy tầm
bạ không. Lúc này bây giờ nó hoá hào quang ra rồi. Trời đất! Tôi ngồi đây mà
sao cái nhà tắt đèn mà sao sáng trưng như thế này? Chứ mấy ngồi, mấy con ngồi
đó, sự thật ra mấy con ngồi đi, tắt đèn hết đi, trong bóng tối mấy con sẽ thấy
hết. Cây ngoài kia mấy con cũng thấy nữa.
Con mắt mình
nó hay lắm. Không phải. Nhưng mà ngồi hơi mà nó, tâm ý thức nó không nghĩ cái
này, nghĩ cái kia đó, thì bắt đầu nó tưởng nó phóng ra hào quang. Trời! Cái nhà
nó sáng trưng. Không mấy con thử coi, mấy con cứ ngồi im lặng đi, đừng có nghĩ
gì một hơi, coi chừng cái tưởng của mấy con đó làm việc đó. Cái tưởng thức của
mấy con nó làm việc mấy con. Cái ý thức nó không làm việc, nó thay thế cái tưởng
nó làm việc. Chứ không có gì hết.
Cho nên “Tôi
ngồi đây tôi thấy bây giờ tôi tu, tu vậy ngon, là chứng rồi, không vọng tưởng
gì hết đó”. Coi chừng đó là tưởng rồi, không có ngon gì hết đâu.
(2:00:04) Cho
nên Thầy nói có vọng tưởng thì cứ để vọng tưởng, còn niệm thì… Bởi vì bây giờ
mấy con tu hành là mấy con thấy ngăn ác, diệt ác; mà sinh thiện, tăng trưởng
thiện, cái pháp Tứ Chánh Cần đầu tiên. Bởi vì Tứ Chánh Cần, bốn việc cần tu tập,
siêng năng cần mẫn tu tập, chứ đừng có tu pháp khác, đừng tu pháp khác. Có nhiều
người chưa biết gì hết, vô vội lo tu Tứ Niệm Xứ. Trời đất ơi! Bộ Tứ Niệm Xứ để
cho mấy người tu? Đâu phải chuyện dễ đâu! Tứ Niệm Xứ không phải chuyện dễ! Nó
là Chánh Niệm đó.
Trong Bát
Chánh Đạo nó là Chánh Niệm. Còn Chánh Tinh Tấn tức là Tứ Chánh Cần mấy con. Cái
pháp thứ sáu nó là Tứ Chánh Cần, thứ bảy là Chánh Niệm, thứ tám là Chánh Định.
Đâu nó rõ ràng đó. Trong đạo Phật nó có Bát Chánh Đạo mà. Mà Tứ Chánh Cần nó
quan trọng lắm mấy con. Người mới tu thì luôn luôn lúc nào triển khai những cái
chánh kiến, chánh tư duy của mình, chánh nghiệp, chánh mạng của mình, đều nhằm
mục đích để làm cho cái tri kiến của mình thông suốt. Chứ không phải gì.
Mà khi thông
suốt rồi áp dụng thì ngăn ác, diệt ác, Tứ Chánh Cần. Cho nên tu Tứ Chánh Cần
hoàn toàn không còn ác pháp, thì tâm Bất Động Thanh Thản rồi. Mà tâm Bất Động
Thanh Thản thì vào Chánh Niệm. Có gì đâu! Nó có một niệm duy nhất, nó là Tứ Niệm
Xứ thôi. Không có gì hết!
Nó ngồi đây,
nó không biết riêng hơi thở con. Mà nó biết cả thân nó, tay nó, những cái cảm
nhận xung quanh nó. Cái cảm giác đau đớn hay hoặc là cái cảm nhận mát, nóng, lạnh
gì, Nó biết toàn bộ. Chứ nó không biết duy nhất có hơi thở, gọi là nó đã quán
trên Tứ Niệm Xứ.
Phật tử: Bạch Thầy như con ngồi tập tâm
thanh thản khi mà không tập trung hơi thở thì không phải ngồi mà, đi một cách
nhẹ nhàng không có tập trung hơi thở vậy có được không? không có tập trung.
Trưởng
lão: Được đừng
có tập trung hơi thở. Tập trung nó bị cột ở trong hơi thở.
Phật tử: Nghe không rõ.
Trưởng
lão: Nói chung
là hầu hết người ta ngồi im lặng là nó cứ ôm hơi thở, cái tâm, cái biết đó. Cho
nên vì vậy mình cố gắng, mình dùng cái mắt của mình để mình nhìn cái này kia.
Cái tai bị nó không có âm thanh, cho nên mình nhìn cái này cái kia, cái nọ, đó
nó như vậy, thì tốt nhất con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét