347- MUỐN CHỨNG ĐẠO CẦN CÓ 8 LỚP BÁT CHÁNH ĐẠO
(00:00) Phật
tử: Nam mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật!
Nam mô Trưởng
lão Thích Thông Lạc!
Kính bạch Thầy!
hôm nay là ngày 06/02/2011 (Tức ngày mùng 04/01 năm Tân Mão). Phật tử chúng con
từ mọi miền đất nước vân tập về Tu viện Chơn Như. Trước hết là chúc sức khỏe Thầy
và mong Thầy trụ thế để hộ chúng con dựng lại nền đạo đức Nhân bản - Nhân quả.
Thứ hai chúng con kính mong Thầy ban cho chúng con một pháp thoại để chúng con
tinh tấn tu hành.
(00:54) Trưởng
lão: Mấy con ngồi xuống hết mấy con, ngồi xuống.
Hôm nay, Phật
tử đã tập trung về đây để nghe Thầy nói chuyện, chứ còn thật sự ra thì Thầy biết
rằng nói thì nói nhưng mà cái tu hành của quý Phật tử, không thể làm được. Thầy
nói thật sự!
Thầy đã từng
dạy cho quý Phật tử: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”.
Nhưng nghe nói thì ai cũng biết, ai cũng biết mình có bất động tâm thật, nhưng
cái thời gian bất động quá ngắn không dài được, không sống với nó được.
Cho nên, vì
vậy mà nghe nói, biết, ham thích muốn được tâm bất động, nhưng không sống được
với tâm bất động. Cho nên, Thầy ước ao rằng một ngày nào đó Tu viện Chơn Như sẽ
có tám cái lớp học, theo như đức Phật đã dạy Bát Chánh Đạo, tức là tám cái lớp
học rõ ràng.
Bắt đầu quý
Phật tử sẽ vào cái lớp Chánh Kiến rồi đến Chánh Tư Duy cho đến Chánh Định, thì
Thầy tin chắc rằng cái số người chứng đạo của đạo Phật không phải ít. Bởi vì đạo
Phật là đạo của con người, rất dễ dàng, không khó khăn. Nhưng tại vì chúng ta
đã quen đi, đã trở thành một cái thói quen của thế gian mà muốn bỏ ngay liền tức
khắc mà không được trui luyện trong trường lớp, thì chúng ta rất khó bỏ.
(02:38) Cho
nên, ở đây Thầy thấy cái trường lớp mà để hướng dẫn cho quý Phật tử vừa triển
khai tri kiến giải thoát, vừa giúp cho Phật tử sống đúng cái tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự của mình, để hoàn toàn là mình thấy được con đường của
đạo Phật không phải khó khăn.
Cho nên, Thầy
đã từng nhắc nhở, từng dạy để thấy rằng cái chân lý của đạo Phật, cái Niết Bàn
của đạo Phật không phải đợi chúng ta tu tập theo đạo Phật chết rồi chúng ta mới
nhập Niết Bàn, không phải! Ngay khi chúng ta còn sống chúng ta vẫn ở trong Niết
Bàn. Bởi vì, mọi người đều có “tâm bất động, thanh thản, an lạc và vô sự”.
Nhưng vì cuộc sống của chúng ta, của gia đình, của xã hội chi phối chúng ta làm
chúng ta bất an. Muốn cho được an, là cả một vấn đề.
Thí dụ như:
Quý vị về Tu viện Chơn Như để xin Thầy tu tập, mà khi Thầy khép cho vào sống độc
cư một mình thì quý vị sẽ thấy rằng mình cũng rất khó khăn chứ không phải dễ.
Vì ở trong thất một mình thì tâm niệm lăng xăng nhớ cái này nghĩ cái kia, đó là
cái thói quen của chúng ta đã từng huân tập nó. Cho nên, muốn cho nó đừng lăng
xăng nghĩ ngợi là cả một vấn đề tu tập chứ không phải dễ.
Nhưng vì
không có trường lớp cho nên không có ai đứng ra để giảng dạy, để hướng dẫn cho chúng
ta từng bước. Cho nên tới bây giờ chúng ta vẫn thấy mọi người chưa chứng đạo. Nếu
có trường lớp mà từ khi Thầy triển khai Chánh pháp của Phật, thì hôm nay chúng
ta không những có cả trăm người chứng đạo mà có cả ngàn người chứng đạo.
(04:53) Quý
Phật tử thấy khi cái trường lớp mà dạy học chữ nghĩa. Nếu chúng ta thấy con em
của mình đưa vào trường lớp học có thầy giáo dạy từ lớp Một đến lớp Đại học,
thì chúng ta thấy từ cái chỗ không biết chữ, các con cháu, em út của chúng ta sẽ
đọc được chữ, từ đó chúng vào Đại học trở thành những người có kiến thức học hiểu.
Thì tu học theo Phật giáo cũng như vậy. Chúng ta chưa giải thoát, nhưng theo
trường lớp đào tạo chúng ta sẽ được giải thoát. Tâm chúng ta Bất Động, Thanh Thản,
An Lạc, Vô Sự. Cho nên, trường lớp để hướng dẫn cho quý Phật tử tu tập, rất cần
thiết!
Thầy ước
mong sao ngày mai Tu viện Chơn Như sẽ có tám cái lớp học. Thầy ước ao điều đó,
và Thầy còn ước ao rằng Tu viện Chơn Như sẽ có cái khu an dưỡng để giúp cho những
người già không người thân, neo đơn được về đây Thầy nuôi dưỡng, an ủi cho họ
trong tuổi già, và những trẻ em mới lớn lên được nuôi dưỡng trong môi trường đạo
đức “Sống không làm khổ mình, khổ người”, từng hành động sống hàng ngày để tạo
cho chúng quen đi cái hành động tốt đẹp đó, làm cho xã hội của chúng ta ngày một
tốt đẹp. Mọi người sống có đạo đức biết thương nhau và tha thứ cho nhau.
Sự ước ao của
Thầy, tuy năm nay Thầy đã tám mươi mấy tuổi rồi, nghĩ rằng Thầy đã lớn hơn Phật,
Phật có tám mươi tuổi Phật nhập Niết Bàn. Còn Thầy hôm nay lớn hơn Phật, mà Thầy
chưa nhập Niết Bàn là vì trách nhiệm của mình chưa xong. Khi tu xong Thầy đã
quan sát, Thầy thấy duyên chúng sanh khó độ lắm mấy con, nhưng mà thương mọi
người. Nếu bỏ ra đi nhập Niết Bàn, thì ai là người mà thay Thầy dạy cho Phật tử
tu hành đây?
Thầy biết ở
lại dạy chúng sinh tu hành là quá cực quá khổ, gian khổ vô cùng, nhưng không nỡ
bỏ mà đi. Hôm nay, chính vì cái duyên mà gieo duyên Phật pháp mà bây giờ quý Phật
tử mới tập trung về đây đông đảo như thế này. Nếu mà Thầy không gieo duyên,
không khởi lòng yêu thương, thì hôm nay không có người nào biết Phật pháp đúng.
Đối với Thầy
chẳng sợ bất cứ một cái điều gì. Đúng là đúng, sai là sai! Bởi vậy, những cái
gì sai trong Phật giáo Thầy đều vạch chỉ rất rõ ràng để chấn chỉnh lại Phật giáo,
Phật giáo Việt Nam. Phật giáo của người Việt Nam chưa không phải Phật giáo của
người Trung Quốc, mà từ lâu chúng ta đã ảnh hưởng Phật giáo của Trung Quốc. Cho
nên chúng ta tu chẳng tới đâu cả.
(08:35) Vì
vậy, hôm nay Phật giáo Việt Nam sẽ có nhiều người chứng đạo. Với niềm tin của
Thầy, với sự tha thiết tu hành của quý Phật tử, Thầy tin rằng ngày mai dân tộc
Việt Nam sẽ tu hành làm chủ sanh, già, bệnh, chết như Phật, không phải riêng
mình Thầy mà có nhiều người nữa.
Như quý Phật
tử thấy, các thầy, các cô đều là xuất gia tu hành như thế này mà bỏ hết cuộc đời
của mình, bỏ gia đình, con cái của mình đi tu, mà cuối cùng mình được những gì?
Nếu cứ nhẫm lại cái lối mòn từ xưa đến giờ thì chắc chắn quý thầy sẽ không đạt
được những gì. Và ngay bây giờ thì quý thầy chịu ảnh hưởng rất nặng, nếu quý thầy
không biết, mà quý thầy nỗ lực tu theo cái kiểu kiến giải của quý thầy, thì chẳng
bao giờ quý thầy làm chủ sanh, già, bệnh, chết.
Muốn làm chủ
sanh, già, bệnh, chết thì quý thầy phải thưa hỏi rất kỹ! Đừng phí cái thời gian
trôi qua, coi thường nó. Một ngày qua, một giờ qua, một phút qua là mất đi
không lấy lại được. “Tấc bóng thời gian một tấc vàng”, tấc vàng thì dễ
dàng lắm mấy con. “Tấc bóng thời gian khó hỏi han”. Mất cái thời gian rồi,
lấy lại không được đâu!
(10:25) Nhưng
hôm nay Thầy nhắc lại cho quý thầy, quý cô, cũng như quý Phật tử: “Các
pháp trên thế gian này là vô thường, không có vật gì là thường hằng hết. Chúng
ta đừng bám víu nó, buông xuống đi!”. Như Thầy đã làm một cái bài kệ
mà Thầy đã nhắc, từ khi Thầy chứng đạo bước ra khỏi cửa thất Thầy đã nhắc cái
bài kệ đó:
Buông xuống
đi, hãy buông xuống đi!
Chớ giữ
làm chi, có ích gì.
Thở ra chẳng
lại, còn chi nữa?
Vạn sự vô
thường, buông xuống đi!
Hai chữ “Buông
xuống” thì nghe nói rất dễ, nhưng sao buông xuống quá khó! Dạy quý Phật
tử thấy tất cả các pháp đều vô thường, không có pháp nào là ta, là của ta, thế
mà buông không được.
Như hồi nãy
Thầy nói, muốn buông được điều này thì chúng ta phải đi vào tám cái lớp học của
đạo Phật, thì chúng ta sẽ buông không khó. Chứ còn nói suông như Thầy bảo buông
xuống, thì nói thì được đó, như bài kệ vừa rồi thì quá dễ mà, nói thì được,
nhưng làm đâu phải chuyện dễ.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét