348- TÁC Ý TÂM BẤT ĐỘNG TRƯỚC TẤT CẢ CÁC ÁC PHÁP VÀ CÁC CẢM THỌ
(11:51) Trưởng
lão: Cho nên, hôm nay khi gặp Thầy, đủ duyên gặp Thầy. Thầy hiện giờ
thì lớn tuổi rồi, Thầy chỉ muốn sống một mình ngồi chơi thanh thản, an lạc, vô
sự chẳng bận chuyện đời. Nhưng vì thấy quý Phật tử có duyên với Phật pháp, hướng
về Phật pháp, mà nếu bỏ thì rất tội! Cho nên, Thầy chọn lấy cái ngày hôm nay,
chứ không phải chọn lấy cái ngày nay để quý Phật tử về chúc Tết Thầy, không phải
đâu! Mà chọn lấy cái ngày nay để qua cái phong tục cổ truyền của chúng ta trong
ngày Tết, để rồi quý Phật tử được nghe Thầy dạy, cố gắng giữ tâm bất động, thanh
thản, an lạc, vô sự.
Vậy thì, quý
Phật tử nhớ đức Phật dạy: “Có Như Lý Tác Ý, lậu hoặc chưa sanh sẽ không
sanh, mà đã sanh thì bị diệt". Vậy thì, khi có chuyện gì làm cho quý
Phật tử giận hờn, buồn phiền, lo lắng, đau khổ thì hãy tác ý ngay: “Tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Tất cả đều là nhân quả, không
có buồn giận, không có lo lắng, không có sợ hãi, hãy vui vẻ chấp nhận nhân quả
để vượt trên nhân quả, còn lo lắng sợ hãi tức là bị nhân quả chi phối”.
(13:26) Quý
Phật tử nghe lời này! Nếu khi một cái việc gì xảy đến cho mình mà quý Phật tử
lo lắng, buồn phiền, đau khổ, giận hờn thì đó quý vị bị nhân quả chi phối. Còn
quý vị thản nhiên vui vẻ, không buồn, không giận, không phiền, không lo thì đó
là quý vị vượt trên nhân quả.
Ngay cả cái
thân của quý vị khi đau bệnh, dù cái bệnh rất hiểm nghèo như bệnh ung thư, quý
vị đừng sợ hãi, mà hãy tác ý: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự.
Tất cả bệnh tật, không có sợ!”, nó sẽ đi ra khỏi thân này.
Quý vị cần
tác ý, cần chỉ hướng tâm về điều đó, thì quý vị không có còn đi bác sĩ, không
còn đi nhà thương, không còn chỗ nào hết. Chứ hở một chút thì quý vị đi nhà
thương, đi bác sĩ, vừa tốn tiền mà vừa nằm trong bệnh viện, những người thân
mình rất là nhọc nhằn, cực khổ, phải theo nuôi dưỡng.
Còn trái lại,
quý vị thấy: Ờ, bây giờ mình bệnh đau mình không làm gì, thì cứ nằm, chơi, đau
nhức chẳng sợ, tác ý: “Thọ là vô thường. Hôm nay đau thì lát nữa không
đau, ngày nay đau thì ngày mai sẽ không đau, có gì mà phải sợ hãi? Ai không
đau, ai không bệnh? Nhức mặc nhức, đau mặc đau. Kệ nó!”. Mấy con cứ làm lì
như vậy, bệnh đau nào nó cũng không tác động thân tâm mấy con đâu. Còn mấy con
cứ sợ hãi là nó sẽ đến thăm mấy con hoài. Uống thuốc thì hết bệnh này sẽ có bệnh
khác. Còn tác ý mà đuổi bệnh, thì bệnh sẽ không còn bệnh, tật đến nữa.
Pháp Phật
như thần dược, quá hay! Tại sao chúng ta không áp dụng? Không có tốn tiền, chỉ
có tự thắp đuốc lên mà đi, chỉ có ra công mà đem lại sự bình an cho bản thân
mình.
(15:43) Phật
làm chủ được sanh, già, bệnh, chết. Thầy làm chủ được sanh, già, bệnh, chết đâu
phải ngoài ý thức. Thầy có thân cũng như mấy con có thân, nhưng thân này sao
không bệnh? Tại vì, có bệnh Thầy đuổi nó đi. Còn mấy con có bệnh mà không chịu
đuổi, thì nó làm sao nó đi. Mấy con có ý thức chứ đâu phải không ý thức, ý thức
cũng giống như Thầy, thì mình phải tác ý ra: “Thọ là vô thường, cái bệnh
nhức đầu này không được ở đây, đi đi! Tao cho mày nhức đi, mày chết đi cho rồi”. Cỡ
như mấy con tuổi như thế này, chết thì mấy con sẽ sanh làm đứa trẻ khác, không
phải sướng sao? Nó còn khỏe hơn, già rồi lụm cụm có sung sướng gì? Cầu cho nó
chết được cái thân này, có phải không mấy con?
Còn mấy con
hở ra chút sợ, già lụm cụm mà cũng còn sợ chết nữa hà. Thầy mong cho chết cho
nó khỏe mà tại sao nó không chết? Phải không, mấy con thấy không? Một người cầu
cho nó chết, mà nó không dám chết. Còn cái người sợ chết, nó chết. Không, mấy
con cứ hỏi mấy người mà chết họ có sợ chết không? Sợ nó mới chết đó!
Thầy bây giờ
Thầy muốn sống một trăm tuổi, Thầy không sợ chết, nó sống một trăm tuổi. Chỉ có
Thầy muốn chết, Thầy bảo: “Tịnh chỉ hơi thở nằm xuống chết cho Thầy!” thì
cái thân Thầy nằm xuống nó nín thở, nó không thở nữa, nó chết.
(17:12) Các
con thấy không, tại sao mấy con cũng có hơi thở, Thầy cũng có hơi thở, mà Thầy
điều khiển được hơi thở Thầy chết sống, còn mấy con không làm được?
Tại vì, mấy
con không sử dụng pháp Tác Ý. Các con có ý thức mà không chịu dùng
nó, cho nên mấy con không có làm chủ. Thầy không có giấu mấy con một cái gì hết.
Cái gì Thầy cũng dạy mấy con đủ hết, nhưng mấy con lười biếng, không có chịu
tác ý.
Tâm niệm mấy
con khởi ra muốn gì: “Dừng lại, dục là đau khổ!”. Nguyên nhân sinh
ra đau khổ là lòng ham muốn: “Không có ham muốn gì hết á!”.
À, bây giờ
con cái nó cho mình ăn cái gì đó, nói: “tụi bây cho tao ăn vầy tao ăn sao được,
già rồi làm sao ăn được?”. Thì ăn không được thì ăn cơm với muối, còn ăn cơm
không được, thì nuốt không được, thì lấy nước chế vô nuốt, cần gì phải đòi canh
riêu cho cực khổ người khác. Mấy con thấy không?
Như Thầy bây
giờ ai cho ăn gì Thầy ăn cũng được hết, ăn sống chứ không phải ăn để cầu ngon.
Còn mấy con cầu ngon là mấy con khổ lắm, mấy con chạy theo dục.
Dục là
nguyên nhân sinh ra đau khổ. Đức Phật đã nói mà, cái chân lý mà Khổ, Tập, Diệt,
Đạo. Mà tập đế là cái gì? Cái lòng ham muốn của mình. Lòng ham muốn là cái
nguyên nhân sinh ra đau khổ.
Còn Diệt là
cái Niết Bàn - cái trạng thái tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Hàng
ngày mấy con ở trong cái trạng thái giải thoát Tâm bất động, thanh thản, an lạc,
vô sự không phải sung sướng sao?
Bây giờ, nó
có nghĩ, hay hoặc có chuyện gì trái ý nghịch lòng, thì mấy con tác ý: “Tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự” thì nó trở về với sự bất động.
Nhưng, mấy con nhớ kỹ! Không khéo mấy con cố gắng mà giữ tâm bất động để ức chế
ý thức của mấy con, thì mấy con sẽ lạc đường, đó là tu sai, nó không dễ đâu mấy
con!
(19:13) Cho
nên, khi mà muốn tu tập cái câu tác ý như vậy đó, thì mấy con phải tập, rồi mấy
con mới trình bày những cái điều mấy con đã cảm nhận. Không khéo thì mấy con ức
chế cái ý thức của mấy con bằng hơi thở hít vô thở ra. Có nhiều người tu tập
tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự mà sao tôi nghe tôi tức ngực quá. Tại
vì ôm hơi thở chẳng tức ngực?! Đó là cái sai của mấy con.
Tại sao mà
Thầy dạy mấy con hơi thở?
Bây giờ,
trong cái đặc tướng của mấy con nè, Thầy nói: “Tâm bất động, thanh thản,
an lạc, vô sự”. Nhưng mấy con tác ý vậy rồi mấy con ngồi đây niệm này
khởi, tới niệm khác khởi, tới niệm khác khởi, nó không bất động được. Buộc lòng
Thầy phải dạy mấy con nhiếp trong hơi thở: “Hít vô tôi biết tôi hít vô,
thở ra tôi biết tôi thở ra”. Rồi hít vô thở ra năm hơi thở, rồi tác ý
một lần, chứ không phải được hít vô thở ra cứ ôm chặt, cứ bám trong hơi thở đó
mà không tác ý, thì không được.
Cái gì tu
cũng phải có Thầy chứ. Tu mà không có Thầy mấy con tu nó trật đường, nó gây ra
những cái bệnh tật do cái sự tu tập, ảnh hưởng đến cơ thể của mấy con.
(20:28) Cho
nên, hôm nay thật sự ra, đời chẳng có gì đâu mấy con, các pháp đều vô thường,
không có pháp nào là của mình cả. Nếu không tu mấy con bị cuốn trong cái dòng đời,
rồi ăn, rồi con, rồi cái, rồi nhà, rồi cửa, rồi tiền bạc, công ăn việc làm… tất
cả nó lôi mấy con vào trong góc độ.
Trách nhiệm
bổn phận của mấy con hiện giờ còn con nhỏ, phải nuôi cho lớn khôn đúng 18 tuổi,
cho nó có nghề công ăn việc làm. Hướng dẫn cho nó con đường tu tập đừng để cho
nó bị nhiễm ô đời. Chẳng hạn nào, bây giờ lớn tuổi rồi mấy con nghĩ rằng phải
cưới vợ gả chồng cho nó là xong bổn phận làm cha mẹ, điều đó mấy con tạo thêm sự
đau khổ thêm cho con cái của mấy con.
Các con thấy,
đầu tiên một mình nó, nó chưa chướng ngại lắm đâu. Nhưng mà có thêm người vợ
thì có hai người phải có hai ý, thì vợ chồng sẽ cãi qua cãi lại, đầu tiên thì
nó còn tôn trọng nhau nhưng sau đó nó lờn mặt rồi, nó không tôn trọng nữa, thì
nó sẽ có tiếng này tiếng kia, từ cái chỗ đó nó sẽ đau khổ. Và sanh con đẻ cái
ra đâu phải chuyện dễ. Một đứa bé như thế này mà nuôi nó lớn khôn, mấy con biết
bao nhiêu công lao chứ đâu phải chuyện dễ đâu.
(22:00) Hôm
nay, chúng ta cũng trở thành những con người đầy đủ những trí tuệ, lớn chúng ta
hiểu biết, cho nên chúng ta dừng lại ngay liền, đừng bước thêm những dục lạc của
thế gian, để tìm con đường giải thoát. Hạnh phúc gì mà dục lạc thế gian?! Ăn miếng
ngon chưa hẳn là hạnh phúc, có vợ có chồng chưa hẳn là hạnh phúc. Cái bóng hạnh
phúc của các con nghĩ, là cái sự đau khổ ở trong đó. Đời không có gì là không
đau khổ!
Cho nên, biết
được Phật pháp, có duyên với Phật pháp, mà tại sao chúng ta không ôm Chánh pháp
của Phật để được giải thoát?
Đừng dễ vui!
Như hồi nãy Thầy nói:
“Tấc bóng
thời gian một tấc vàng.
Tấc vàng
tìm được không gì khó.
Tấc bóng
thời gian khó hỏi han”.
Đừng để thời
gian trôi qua! Nó mất đi rồi, lấy lại không có được.
Cho nên,
ngay từ bây giờ phải làm chủ sinh, già, bệnh, chết thì chúng ta mới an tâm, chứ
chưa làm chủ sinh, già, bệnh, chết thì chưa an tâm.
Bệnh đau nó
đến nó đau, mấy con chưa làm chủ làm nó thì mấy con đau nhức chỗ này, đau nhức
chỗ kia, chịu sao nổi?
Chưa làm chủ
chết, trước khi chết nó đâu phải nằm yên đó nó chết đâu? Nó lăn lộn, nó trăn trở,
nó khổ sở vô cùng nó mới chết được, cả một vấn đề. Cho nên sinh, già, bệnh, chết
là bốn sự đau khổ! Cho nên, các con nhớ kỹ lời Thầy dạy, ngày hôm nay chúng ta
chưa làm chủ được bốn sự đau khổ này, thì nhất định là ngày mai phải làm chủ. Mỗi
người chúng ta đều có ý chí, quyết định là do ý chí của chúng ta. Nam cũng như
nữ người nào cũng vậy, người nào cũng có ý chí kiên cường phải làm chủ bốn sự
đau khổ mà chúng ta mang thân người là chúng ta có bốn sự đau khổ đó. Cho nên ở
đây, phải nỗ lực thực hiện cho bằng được tâm bất động, thanh thản, an lạc,
vô sự.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét