Thứ Ba, 20 tháng 6, 2023

356- THẦY CHỈ RÕ ĐƯỜNG LỐI TU TẬP

 

356- THẦY CHỈ RÕ ĐƯỜNG LỐI TU TẬP

(01:59) Trưởng lão: Hôm nay, có đầy đủ cái duyên, Thầy về Thầy thăm mấy con, Thầy dạy mấy con kinh sách của Thầy. Không biết Thầy nói, mấy con ở dưới có nghe hay không?

Phật tử nữ: Dạ, không, con không có nghe.

Trưởng lão: Để Thầy ráng Thầy nói lớn. Cái tuổi già rồi mấy con, cái tiếng nói nó cũng không lớn được như hồi còn trẻ. Bây giờ để Thầy ráng Thầy nói, các con lắng nghe cho kỹ mấy con, Thầy ráng nói lớn hén.

Mấy con biết rằng Thầy đã viết sách, những cái sai của Phật giáo, Thầy đã chỉ cho mấy con đã thấy rất rõ ràng. Ở dưới mấy con có nghe không?

Phật tử: Dạ, nghe.

(02:53) Trưởng Lão: Rồi, Thầy chỉ rất rõ ràng cái sai, cái đúng. Bởi vì cái sai nó đã trải qua bao nhiêu năm, bao nhiêu người tu tập, quý vị Hòa thượng, từ cư sĩ cho đến các vị Hòa thượng tu tập, cho đến bây giờ chưa có ai làm chủ sinh, già, bệnh, chết. Đó là một bằng chứng cụ thể mấy con. Kinh sách nằm ở trong Hán Tạng rất rõ ràng, chứ không phải là Thầy kiếm chuyện nói xấu đâu, mà sự thật mấy con.

Tại sao kinh sách như vậy, nỗ lực tu tập như vậy, mà cuối cùng không làm chủ được sinh, già, bệnh, chết? Đạo Phật như thật mà, đức Phật nói: “Pháp ta không có thời gian đến để mà thấy”. Thấy cái gì? Thấy Giải Thoát chứ! Cho nên, mấy con thấy cái chơn lý của đạo Phật, cái Niết Bàn của đạo Phật đâu có phải là cái gì sâu xa mà cảnh giới ở đâu, mà cái trạng thái tâm của các con.

Các con nhớ cái trạng thái tâm của mình! Tâm của mình lăng xăng, lộn xộn, chuyện này, chuyện kia, ham muốn điều này, điều kia, đó là tâm của thế gian. Còn cái tâm Phật, “Bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”. Quá đơn giản! Bây giờ mấy con chưa tu, mấy con cũng có cái Tâm Bất Động đó chứ.

Nhưng nó không lâu mấy con. Mà muốn được lâu thì phải nỗ lực, kiên trì thực hành, mình sống với nó, thì có ngày mình phải sống được chứ sao.

(04:24) Tại vì mình thấy đời khổ quá mấy con. Các pháp đều vô thường, không có pháp nào là thường còn được. Thân mình cũng giữ còn không được thì còn cái gì nữa mà tiếc? Nhà cửa, của cải, tiền bạc, mấy con có giữ được không?

Mấy con thấy rất rõ ràng! Thế mà mấy con cứ nấn níu, nấn níu hoài với nhà cửa, tiền bạc, vợ con rồi con cái, làm gì đây? Nếu mà lỡ sinh nó ra, thì mình có bổn phận, mình phải nuôi lớn, nuôi dưỡng cho nó, cho ăn, cho học, cho hiểu biết để nó đi tu giải thoát chớ. Các con hiểu điều đó. Cái trách nhiệm của mấy con là giúp cho con cái của mình làm sao tu hành giải thoát.

Đạo Phật đã để từ mấy ngàn năm nay rồi, thế mà nhìn lại nó quá dễ, chớ đâu khó khăn gì! Nhưng mà tại sao chúng ta làm không được? Thật sự ra, Thầy nói người nào làm cũng được hết. Nhưng vì chúng ta bị thành một cái thói quen, nó lâu đời rồi. Bây giờ muốn bỏ ngay liền bỏ không được, mấy con. Cho nên nó phải có trường lớp để đào tạo, để dạy mấy con, lần lượt nó thấm nhuần. Nó thấm nhuần cái đường lối của Phật giáo, nó thấm nhuần cái sự giải thoát.

Cũng như bây giờ Thầy nói: “tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”. Mấy con nghe, mấy con hiểu, mấy con giữ được tâm mình có một phút, hai phút, đâu có nhiều được. Nhưng trên cái trường lớp mà huấn luyện ấy, buộc lòng mấy con đến, mấy con học. Người ta đào tạo mấy con mà, người ta dạy mấy con mà, người ta tập luyện cho mấy con thực hành, vừa học, vừa hiểu. Để làm gì? Để cái tri kiến hiểu biết của mấy con ấy, để người ta chửi, mấy con không giận. Bởi vì mấy con hiểu, mấy con mới không giận. Còn bây giờ mấy con không hiểu thì mấy con phải giận, phải tức thôi. Các con hiểu không?

Cho nên người ta đào luyện cho mấy con có cuộc sống, mấy con làm chủ cuộc sống, mấy con không giận hờn, phiền não. Lúc nào cũng thương yêu và tha thứ, thì mấy con thấy mấy con giải thoát hoàn toàn.

Nhưng đây mới dạy cho mấy con, rèn luyện cho mấy con tu tập được cái tri kiến giải thoát. Còn cái tri kiến hiện giờ mấy con hiểu biết, nó không giải thoát đâu. Đụng tới, mấy con giận hờn, phiền não, lo lắng, sợ hãi, sợ đói, sợ khát,…​ đủ điều, đó là cái tri kiến không giải thoát. Còn cái tri kiến mà đạo Phật dạy cho mấy con hiểu biết, nó giải thoát hoàn toàn, không có ác pháp nào mà tác động vào nó được. Cho nên, nó tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự.

(07:06) Cho nên đơn giản Thầy nói: "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự". Ai nghe cũng hiểu hết, nhưng mà sao tu hoài không được? Nó đợi Thầy phải mở tám cái lớp học, Bát Chánh Đạo đó, mấy con.

Từ cái lớp Chánh Kiến, Thầy dạy cái Chánh Kiến, cái nhìn mọi sự vật, mọi sự kiện xảy ra, thì ngay đó mấy con đã nhìn hiểu biết nó, thì mấy con không có còn giận hờn, phiền não nữa. Và rèn luyện cái tri kiến hiểu biết của mấy con, nó đi vào cái hướng giải thoát. Nhưng làm sao chúng ta lại có tám cái lớp học này?

Thầy đang tha thiết lắm, mấy con. Từ lâu mấy con cũng có nghe Thầy có cái mộng, cái mộng thôi. Bởi vì chưa thực hiện được cái mộng. Nhưng ước vọng của Thầy sẽ thực hiện cái khu An dưỡng. Các con sẽ được đến đó, Thầy nuôi dưỡng các con.

Thầy dạy các con sống đạo đức không làm khổ mình. Không làm khổ mình nghe danh từ đó dễ quá, chứ sự thật nó không dễ đâu mấy con. Người ta nói một lời nói nó trái ý mấy con, mấy con tức giận, mấy con đã tự làm khổ mình rồi. Một cái vấn đề gì mà xảy ra nó làm cho chướng ngại Tâm mấy con là mấy con đã thấy buồn khổ rồi.

Nhưng trái lại được huấn luyện trên cái lớp học, cái chánh kiến, sự kiện xảy ra mấy con không buồn khổ. Mọi người xung quanh mấy con, mấy con đều thương yêu và tha thứ. Bởi vì ai cũng ở trong Ác Pháp, chứ đâu có ai ở trong Thiện Pháp đâu mấy con.

(08:41) Cho nên cái sự cố gắng của Thầy, nhưng mấy con tha thiết nhớ lời Thầy dạy. Các con là phật tử phải giữ gìn 5 giới trọn vẹn cho Thầy. Nếu tất cả các con giữ gìn năm giới trọn vẹn thì chắc chắn Thầy sẽ có tám cái lớp học, có trường lớp để đào luyện cho mấy con. Mấy con đến đây ở đây, Thầy nuôi cơm cho mấy con ăn, mấy con không có sợ đói. Rồi Thầy cho mấy con mỗi người một cái nhà. Các con thấy Thầy cất nhà cho ai đây? Không lẽ Thầy ở bao nhiêu, một trăm mấy chục cái nhà Thầy ở hết sao? Thầy cất nhà cho mấy chú nhỏ nhỏ này về ở đó, bởi vì nó là tương lai của Phật pháp mà. Không đào luyện nó còn đào luyện ai nữa mấy con?

Mấy con tu chứng rồi, mấy con già, mấy con “Thôi tui thấy đời khổ quá! Thôi tui bỏ thân này đi”. Cho nên mấy con nghe, Thầy nói nhắc lại, khi Thầy tu chứng rồi thì Thầy muốn đi, Thầy không muốn ở trên cái thế gian này nữa, khổ lắm. Mấy con cứ nghĩ đi, mình ăn thôi, mình cũng nhai nuốt cũng cực khổ nữa, chứ đừng nói chi. Làm cái gì cao hơn mấy con? Đâu có sung sướng gì cuộc đời này? Cho nên xả bỏ hết! Khi mà hiểu được Phật pháp, các con nhớ cần phải xả bỏ hết, giữ Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự.

Nhưng muốn được vậy thì mấy con phải ngay từ ở trong gia đình của mấy con, mấy con tạo cái điều kiện mấy con sống một mình. Không biết các con có đọc cái cuốn “Con Tê Ngưu Một Sừng” chưa? Thầy đã xin phép in rồi, cuốn “*Con Tê Ngưu Một Sừng”*. Nghĩa là chúng ta phải sống một mình, từ cái sống một mình đó mấy con mới thấy từng cái tâm niệm của mấy con khởi. Chứ mấy con sống chung đụng, mấy con không thấy được tâm niệm mấy con. Từ đó Thầy mới hướng dẫn cách thức, bây giờ những cái tâm niệm nào nhiều nhất của mấy con, trình cho Thầy thì Thầy sẽ đến hướng dẫn cho mấy con xả từng cái tâm niệm đó.

(10:46) Lần lượt tất cả các cái niệm mà nó khởi trong tâm mấy con, mấy con có pháp Như Lý Tác Ý, mấy con cứ tác ý. Đức Phật nói: “Có Như Lý Tác Ý, lậu hoặc chưa sanh sẽ không sanh, mà đã sanh thì bị diệt”.

Lậu hoặc là gì? Là sự buồn khổ, là sự phiền não, đó là lậu hoặc. Những niệm ham muốn đó là lậu hoặc mấy con. Cho nên có Như Lý Tác Ý, lậu hoặc chưa sanh sẽ không sanh, mà đã sanh thì bị diệt. Cho nên chúng ta có cái pháp, ôm cái pháp nỗ lực đi tới Tâm Bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Và Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự là giải thoát rồi mấy con. Hạnh Phúc quá!

Cho nên Thầy ngồi chơi, bây giờ thực sự ra Thầy thấy mấy con tội quá. Chứ còn thật bây giờ Thầy ngồi một mình Thầy chơi, sung sướng quá. Ngồi tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự, không ai động hết. Suốt ngày ai làm gì làm, đi đâu thì đi, Thầy chỉ ngồi chơi một mình. Hạnh phúc vô cùng mấy con! Nhưng mấy con sống một mình, mấy con cô đơn, mấy con buồn bã, mấy con khổ sở đủ thứ hết, còn Thầy thì hạnh phúc vô cùng. Cho nên vì vậy mấy con muốn sống gần Thầy thì tập từ từ tập, tập sống một mình mấy con. Cho nên Thầy viết cái cuốn “Con Tê Ngưu Một Sừng”, chúng ta phải sống như con tê ngưu một sừng mới được.

(12:21) Hôm nay Thầy gặp mấy con, coi chừng mấy con tu, thì thật sự ra từ tu sĩ cho đến cư sĩ mấy con tu hành là mấy con đã lầm lạc rất lớn. Cái tội mấy con rất nặng, là tại vì Phật giáo từ lâu người ta truyền thừa sai con đường của đạo Phật. Đạo Phật ly dục, ly ác pháp dạy chúng ta dùng ý thức “Ý làm chủ, ý tạo tác, ý dẫn đầu các pháp”, không được diệt ý thức. Còn mấy con ngồi lại luôn lúc nào cũng kìm kẹp cái ý thức của mấy con không cho nó khởi niệm. Đó là cái sai của Phật giáo từ xưa đến giờ.

Cho nên mấy con cứ cố gắng ngồi, ngồi nhiều đâu có tốt. Làm con cóc sao? Cho nên ở đây không phải. Mà chúng ta xem coi cái tri kiến của chúng ta, cái niệm khởi, cái niệm nào thiện, mà cái niệm nào ác. Toàn bộ niệm ác chúng ta xả, chúng ta ngăn, chúng ta diệt hết, chỉ còn niệm thiện. Mà niệm thiện nó còn thì nó bất động thanh thản, an lạc, vô sự. Nó có ác thì nó có đối đãi, mà nó toàn còn thiện không thì nó đâu còn đối đãi. Mà nó không đối đãi thì bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Mà Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự, đó là cái chơn lý của đạo Phật.

(13:43) Đạo Phật có bốn chơn lý: Khổ, Tập, Diệt, Đạo. Khổ, đời người sanh ra có thân là khổ. Có phải không? Ai có thân lại không khổ.

Cái nguyên nhân sanh ra đau khổ - Tập Đế là cái nơi tập hợp những sự đau khổ, đó là lòng ham muốn của quý vị. Người nào cũng có lòng ham muốn, có ai mà sanh ra làm con người mà không ham muốn? Đó là cái chơn lý thật mà, đâu có sai được.

Nhưng cái sự giải thoát của đạo Phật, Diệt Đế tức là giải thoát mà, cái Niết Bàn đó mà. Thì trạng thái Niết Bàn không phải đợi tu chết rồi mới nhập Niết Bàn. Không phải! Ngay đây các con vẫn còn sống mà ở trong Niết Bàn, tức là “tâm bất động - thanh thản - an lạc - vô sự”. Chỗ đó có động không? Chỗ đó có ai làm chúng ta khổ, giận hờn, phiền não trong đó được không? Như vậy rõ ràng cái Niết Bàn ngay khi chúng ta còn sống mà. Nhưng chúng ta không chịu sống với nó, cho nên chúng ta bỏ trôi nó đi, vì vậy mà chúng ta chạy theo khổ.

Chúng ta ham tu theo Phật thì chúng ta hãy bỏ tất cả những cái gì trong cuộc sống của chúng ta thì chúng ta mới đi vào con đường của đạo Phật. Đời thì cũng không bỏ mà đạo thì muốn thêm. Như vậy sao được? Đạo Phật nó cái nghịch, đời với đạo Phật nó không có ưa nhau đâu. Cho nên dẹp hết cái này thì cái kia nó lòi ra. Còn hai tay ôm hết, mấy con ôm đồm hết, đời không muốn bỏ, nhà cửa không muốn bỏ, con cái không muốn bỏ mà muốn thành Phật thì làm sao thành được? Phải dẹp xuống đi hết!

(15:29) Nhưng Thầy nói như vậy không có nghĩa là về tôi ly dị chồng, ly dị con hết. Cái này không có được. Nhân quả mấy con đã tạo thì phải trả. Vui vẻ, mọi lần vợ chồng cãi cọ, nay không cái nữa. Đó là mấy con đã chuyển, chuyển lần lượt rồi đó. Ông chồng ông nói: “Bà nay đi tu rồi, cho nên giờ bà không cãi cọ gì nữa, thôi bà đi tu luôn đi”. Được rồi, chồng cho mình đi, còn nó chưa cho thì không được đi. Đó mấy con thấy, mình đâu có xin đâu. Tại vì từ hồi nào tới giờ nói trái ý mình cãi, nhưng giờ trái ý không cãi. Cơm ăn đồ này kia cũng lo cho chồng con đầy đủ hết. Nhưng mà giờ không cãi lộn, không nói gì hết vì lúc nào cũng vui vẻ, lúc bấy giờ chồng đuổi mình đi à. Chắc chắn điều đó mấy con.

Cho nên vì vậy mà Thầy khuyên các con từ người chồng cho đến người vợ lúc nào chúng ta cũng phải giữ cho trọn đạo, đạo Phật có đạo đức chung thủy. Cho nên một cái người đàn ông cũng như người đàn bà mà có vợ có chồng rồi mà nhìn ngó một người phụ nữ, một người đàn ông khác thì không được. Đạo Phật cấm bặt luôn. Cho nên Thầy bảo các con giữ gìn năm giới thì Thầy sẽ có tám lớp học từ cái lớp Chánh Kiến cho đến Chánh Định. Còn mấy con giữ giới không trọn vẹn thì Thầy bây giờ có muốn cũng không được. Bởi vì những cái lớp học này để dạy cho các con học, chứ không phải dạy cho ai hết. Mà các con không giữ năm giới trọn vẹn thì Thầy giờ có muốn cũng không được, cái phước của mấy con không đủ. Cho nên làm sao? Cho nên các con cứ cố gắng giữ gìn năm giới trọn vẹn thì Thầy sẽ có dịp, Thầy sẽ dạy mấy con đầy đủ.

(17:24) Bởi vì nói thì dễ nhưng làm rất khó. Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự rất dễ mấy con. Thầy dạy đủ hết, kinh sách Thầy dạy đủ hết, cái sai cái đúng Thầy đã nói hết rồi. Thầy đã làm động cả một thế giới, chứ không phải là Thầy nói ở đây đâu. Động cả một thế giới, chứ không phải là không đâu. Cho nên trong cái vấn đề động, tại vì nó sai, phải dập nó xuống, để người ta phí sức, phí công người ta làm những cái điều mê tín, dị đoan, cúng bái cầu Phật. Phật phù hộ cho mấy con à? Người ta tưởng tượng ra ông Phật này, ông Phật kia. Làm sao có?

Cuộc đời chúng ta chỉ có đức Phật Thích Ca Mâu Ni là con người Ấn Độ dạy chúng ta Bốn cái Chân Lý: Khổ, Tập, Diệt, Đạo rõ ràng. Chứ không có ông Phật thứ hai, thứ ba. Người ta vẽ vời ra, trước đức Phật Thích Ca có bảy vị Phật quá khứ. Bảy vị Phật quá khứ tại sao không có Bốn Chân Lý? Để ông Phật Thích Ca tu khổ hạnh đến cái mức độ gần muốn chết. Sáu năm khổ hạnh còn có bộ xương với da. Nghĩa là ngồi hết nổi rồi, chỉ nằm xuống đó thôi. Nhờ cái cô bé chăn bò vắt sữa mới đổ, đức Phật mới tỉnh. Đức Phật thấy nó khổ hạnh, không có tìm thấy sự giải thoát mà càng khổ thêm. Cho nên từ đó đức Phật tự mình đi tìm cái chân lý, tự mình đi tìm cái chánh pháp để mà thực hiện được sự giải thoát làm chủ bốn sự đau khổ sanh, già, bệnh, chết.

(19:09) Hôm nay, Thầy dạy mấy con làm chủ cái cuộc sống của mình tức là làm chủ sanh. Sanh đây không có nghĩa là sanh đẻ đâu mấy con. Sanh là đời sống của chúng ta hằng ngày tiếp giao với mọi người, lúc nào chúng ta cũng biết thương yêu và tha thứ, bấy nhiêu đó đủ giải thoát. Cho nên mấy con đối xử ở trong gia đình cũng phải thực hiện lòng thương yêu tha thứ chứ. Hở một chút, con mình, mình sanh nó ra, nhưng mà nó cũng là một cái sự sống. Tại sao giận nó, tát tai nó như thế này? Cái hành động đánh trên đầu nó, tát tai nó, nó có đau không mấy con? Đừng có nghĩ rằng mình là cha nó. Các con hiểu không?

Cho nên từ đây về sau, Thầy khuyên mấy con dùng cái ngôn ngữ ôn tồn, nhã nhặn, tức là ái ngữ. Dùng cái hành động thương yêu tha thứ xoa dịu những vết thương đau của người khác, chứ không được làm người khác đau khổ. Đạo Phật không cho mấy con làm những cái điều mà gây cho người ta đau khổ bằng cách là luôn luôn lúc nào…​ Ý mấy con khởi nghĩ một cái điều gì có hại cho người khác thì phải dừng ngay cái ý đó lại liền, không được nghĩ. Miệng mấy con nói ra một lời nói to tiếng làm cho người ta sợ, nạt nộ người ta thì mấy con phải dừng ngay liền. Đừng có dùng ngôn ngữ đó. Nói ra lời nói nhẹ nhàng, ôn tồn, an ủi người khác làm cho người ta không sợ hãi, làm cho người ta an ổn được tâm hồn người ta thì đó là mới đúng chánh pháp của Phật.

(20:51) Các con nhớ đức Phật dạy rất kỹ, nhưng tiếc vì Thầy không có trường lớp để mở ra dạy. Các con biết Thầy có một cái nhóm giảng viên, chứ không phải là không có đâu mấy con. Dễ lắm mấy con. Bây giờ cái lớp Chánh Kiến Thầy dạy nè. Trong một năm cái lớp Chánh Kiến đó dạy xong rồi, thì những người mà học ở trong lớp Chánh Kiến đó đó, họ ưu, học giỏi thì Thầy lấy những người đó sẽ dạy lớp Chánh Kiến thứ hai và Thầy lên dạy lớp Chánh Tư Duy. Các con thấy Thầy có giảng viên đàng hoàng chứ. Không lẽ bây giờ mấy con có trình độ học thức rồi, có trình độ sư phạm rồi mà giờ vô Thầy dạy rồi, thì mấy con không soạn được cái giáo án để mà dạy cái lớp mà đang Thầy dạy sao?

Mà Thầy dạy mấy con trong lớp thì phải có giáo trình, giáo án đàng hoàng, chứ đâu phải muốn dạy lúc nào dạy đâu. Mới vô phải học bài nào, rồi lần lượt tới bài nào, bài nào chứ. Để người ta tiếp thu cho được, để người ta nhận cho được theo sự học hành của người ta. Các con thấy không? Chứ đâu phải là giảng, đem cái bài pháp giảng nói nghe chơi sao? Đâu có đem cái cuốn kinh Pháp Bảo Đàn hay hoặc là cái một bài kinh Vô lậu, hay hoặc là một cái bài kinh nào đó để mà giảng cho mấy con nghe rồi, tới chừng mấy con về rồi đâu nó hoàn đấy. Không bao giờ mà bớt chút nào.

Cũng như bây giờ Thầy dạy mấy con Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự, nói nghe chơi, chứ sự thật về mấy con có giữ được bất động không? Nhưng sau một cái thời gian huấn luyện cho mấy con một năm thì mấy con sẽ đạt được bất động. Cũng như người ta rèn luyện mấy con mà. Mấy con học tập, mấy con rèn luyện thì mấy con trở thành người học trò giỏi chứ gì. Mà cái đứa giỏi thì hoàn toàn nó bất động chứ sao? Cái đứa dở thì nó được phân nửa, nó bất động hơi rồi nó động. Các con thấy chưa? Đó, cho nên học trò giỏi thì nó sẽ đứng lớp, nó dạy kế, rồi Thầy lên lớp cao. Rồi lớp nó cao thì nó giỏi, thì nó dạy lớp kế. Cứ như vậy mà Thầy có một số giảng sư, phải không mấy con? Có một số dạy đạo, đâu có gì khó khăn đâu. Các con thấy chưa?


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

506-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ

  506-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ Kinh sách của Tu viện Chơn Như chỉ kính biếu không bán . Phật tử cần kinh sách của Tu viện Chơn Như l...