Thứ Ba, 20 tháng 6, 2023

357- RÈN LUYỆN Ý CHÍ NGHỊ LỰC

 

357- RÈN LUYỆN Ý CHÍ NGHỊ LỰC

(23:12) Cho nên hôm nay, mấy con là tu sĩ mấy con nhớ. Thầy đã dạy đủ cho mấy con pháp Thân Hành Niệm. Để làm gì? Để cho mấy con phá hôn trầm, thùy miên. Mấy con hết tâm si của mấy con thì mấy con tự có trí tuệ. Mấy con còn ham ngủ thì ông nội Thầy bây giờ có dạy mấy con cái gì đi nữa, mấy con cũng ngu si hà. Bởi vì còn ham ngủ, tức là còn si. Cho nên Thầy dạy cái pháp Thân Hành Niệm. Bây giờ mấy con đi kinh hành bình thường là nó không có buồn ngủ chứ gì? Nhưng mà đi nó cứ gục tới, gục lui thì mấy con tác ý “Giở chân lên, đưa chân tới, hạ chân xuống, hạ gót xuống”, đi từng hành động tác ý bảo nó vậy, đặng cho nó mau tỉnh, mấy con. Mà nó tỉnh rồi thì thôi, đừng có la um sùm động người ta. Các con hiểu chưa?

Cho nên khi mấy con mặc chiếc áo tu sĩ rồi thì mấy con thấy trách nhiệm của mình rất lớn đối với đức Phật. Một là mấy con tu sai là mấy con phỉ báng Phật pháp. Đó, mấy con nhớ kĩ mấy con tu sai là phỉ báng Phật pháp. Làm sai lệch Phật pháp, sau này biết bao nhiêu người mấy con có tội. Còn mấy con tu đúng, mấy con được giải thoát, thì mấy con không phụ ơn Phật, đền đáp Phật.

(24:38) Cho nên mấy con khi mà tu sĩ, ở đây Thầy đã có một cái phòng riêng. Thầy cất một cái phòng riêng, các con tu, Thầy kêu về kiểm tra lại từng chút. Đi kinh hành coi kiểu đi như thế nào? Rồi ban đêm Thầy đi, cũng như bữa nay hai giờ mấy con dậy, bật đèn dậy thì Thầy đã đi rỏn, Thầy coi coi người nào mà còn ngủ. Rồi một lúc tới chừng mà gần đi ngủ, Thầy coi mấy con ngồi có gục hay không nữa, chứ đừng nói chuyện. Thầy nói thật sự mấy con biết, một người mà tu xong rồi, tâm không bao giờ buồn ngủ mấy con. Nó tỉnh táo, nó không có ham ngủ đâu. Nó không có buồn ngủ, tự nó tỉnh. Mấy con tu tới chỗ mức độ đó, mấy con không ham ngủ đâu, tự nó tỉnh, nằm chơi vậy thôi. “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”, đó là một người tu xong.

Còn mấy con chưa xong thì nó còn ham ngủ lắm. Ham ngủ đi kinh hành, dập đầu mày xuống, chứ đâu có đầu hàng, đâu có ngồi mà gục tới, gục lui. Vậy mà có nhiều thầy không chịu đi kinh hành, cứ ngồi đó mà gục gục như vầy. Trời ơi! Thầy nói thiệt ra, Thầy vuốt ngực Thầy, chứ Thầy lại Thầy nắm cái đầu Thầy gục xuống cho mà chết (Thầy cười). Thầy thấy mấy con sao không nghe lời Thầy dạy, Thầy thấy phụ lòng Thầy quá độ. Cho nên mấy con ráng mấy con. Nhớ, mấy con ráng!

Có cái gì thì mấy con ở bên đây, mấy con cứ đi qua xin gặp Thầy. Thầy biết mấy con đang muốn gặp Thầy là phải có chuyện. Còn mấy con cứ âm thầm tu, rồi mai mốt điên khùng, rồi Thầy làm sao? Các con hiểu?

(26:32) Mình đi kinh hành mà mình thấy nó tỉnh táo, nó sảng khoái, nó dễ chịu thì đúng. Mà mình đi kinh hành như bắt buộc gò bó, ráng cố gắng, coi chừng, điều đó là sai. Ức chế, ép buộc là sai. Cho nên phải thưa hỏi đàng hoàng. Chừng nào mà đi thấy an vui trong lòng, thấy thích thì đúng mà thấy không thích thì thưa hỏi. Chứ đừng có chịu đựng nó để mà kiến giải ra mà tu thì, mình có tu chứng chưa mình kiến giải? Mà kiến giải là sai.

Thầy bảo mấy con biết bao nhiêu quý Hòa thượng đã tự kiến giải ra mới đẻ ra kinh sách cái Đại Thừa. Mà bây giờ tất cả những cái này đều không có đúng những lời Phật dạy.

Cho nên ở đây đừng kiến giải ra, khi nào mà thấy nó bất an thì thưa hỏi liền. Có Thầy, mai mốt Thầy tịch rồi lấy ai hỏi? Bây giờ có Thầy thì mấy con còn có chỗ dựa để mà hỏi. Thầy mong rằng Thầy sẽ đào tạo không những một người tu chứng mà hàng trăm người tu chứng. Nghĩa là hàng trăm người tâm bất động, thanh thản. Tâm bất động, thanh thản có gì đâu mà khó mà không chứng? Chớ bộ Thầy dạy hóa thần thông, bay trên trời hay hoặc chui xuống đất, độn thổ thì khó. Có phải không mấy con? Thầy dạy tâm bất động mà mình ngồi đây, ai chửi không giận thì được rồi. Có vậy thôi, chứ có gì đâu! Ngồi chơi. Phải không? Ngồi chơi chớ Thầy có lạy mấy con. Khi mấy con ngồi mà mấy con gò bó cho đừng có vọng tưởng là mấy con đã tự trói mình, làm cho mình khổ.

(28:24) Ngồi chơi tức là không làm gì hết. Mấy con nghe cái câu mà Thầy nói: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”, phải không? Bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Vô sự là không có làm việc gì, là người ngồi chơi. Vậy mấy con, hiện bây giờ mấy con là tu sĩ là ngồi chơi, chứ sao lại mà đi làm chuyện. Trời! Có người đi nhổ cỏ mấy con. Có người lại tưới nước, rồi trồng cây. Trời đất ơi! Người ta ở ngoài đời, người ta sợ con người ta đói, người ta lo người ta trồng để cho con. Còn mấy con, ai đâu mà để? Mà mấy con siêng năng cái kiểu này không có đúng. Siêng năng ngồi chơi cho Thầy đi, đó là đúng. Rảnh rang không có cái chuyện gì hết thì đó là đúng chứ sao, vô sự mà. Làm sao cho mình vô sự, phải không, Thầy nhắc nhở mấy con tu cho đúng mấy con.

(29:23) Cho nên coi chừng bị ảnh hưởng cái sai lệch mà từ xưa đến giờ mà trong đó đã sai, mà Thầy đập xuống là làm động thiên hạ rất lớn mấy con. Người ta nói như thế này: “kinh sách Đại Thừa đã truyền mấy ngàn năm rồi mà bây giờ Thầy nói sai, đập đổ người ta hết à”. Thì sai phải nói sai, chứ không lẽ sai mà nói đúng được sao? Thì từ lâu tới giờ kinh sách đó có mà có ai làm chủ sanh, già, bệnh, chết không? Đâu có ai đâu. Tu lọt trong thiền tưởng là có, nhập Không Vô Biên Xứ Tưởng là có, làm chủ sanh, già, bệnh, chết thì không có.

Hôm nay, Thầy nói như vậy thì để cho mấy con, về đây có duyên được nghe Thầy nói “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”. Ai cũng nhớ chứ gì? Khi mà ở nhà có ai mà nói nặng, nói nhẹ, mấy con nhớ là, “Tâm bất động, thanh thản. Đừng giận, đó là nhân quả”. Các con cứ nói đó là nhân quả. Nếu không nhân quả, làm sao có những người thân xung quanh mình? Những người làm chướng ngại mình? Thấy đó là nhân quả đi mấy con. Mà khi thấy đó nhân quả thì mấy con vui lòng trả nhân quả, chứ sao lại tạo thêm nhân quả?

Mấy con tức giận là tạo thêm nhân quả. Mấy con thấy vui vẻ là mấy con đã chuyển nhân quả, nhớ không? Rồi mấy con nhắc tác ý: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc. Đó là nhân quả. Đừng giận”, thì mấy con không giận không buồn gì hết. Do đó tự mấy con đã cứu mình ra khỏi sanh, già bệnh, chết. Chỉ bấy nhiêu đó đủ rồi, cần gì phải tu nhiều mấy con, tu chi cho nhiều, mất công. Phải không? Nhớ câu Thầy nói: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”. Ai có nói gì thì mình nhớ “đây là nhân quả, có duyên gặp người này họ nói trái ý mình một chút, có gì thương yêu và tha thứ họ đi”. Thì ngay đó mấy con biết nói được câu nói đó, biết suy tư được câu nói đó thì tâm mấy con sẽ an ổn. Thầy chỉ đem lại sự an vui, sự bình an cho tâm hồn của mấy con. Có như vậy là mấy con đã không phụ lòng Thầy.

(31:27) Hôm nay Thầy đến đây, Thầy gặp mấy con để nói chuyện cho mấy con nghe, để mấy con được giải thoát. Các con hiểu chưa? Hiểu rồi phải không? Từ đây về sau, đừng để tâm mình đau khổ mấy con. Điên gì, ngu gì mà để nó giận? Điên gì để cho nó đau khổ? Phải không? “Mày đâu phải con người điên. Mày là người có trí tuệ mà, mày khôn mà tại sao mày để mày khổ vậy”? Thì mấy con tự rầy mình để rồi mình thanh thản, an lạc, vô sự. Hay quá mấy con, tự mình răn mình. Cho nên đức Phật, “Thấy lỗi mình, đừng thấy lỗi người”. Phải không? Mình rầy mình: “Điên gì mày giận. Mày làm khổ mày, mày không thấy sao? Phải sáng suốt, minh mẫn đi!” Cứ nhắc nó vậy, nó sẽ minh mẫn, sáng suốt mấy con.

Còn khi đau mấy con đừng có nghĩ rằng nó chết mấy con đâu, cho nó chết đi chết nó được. Bây giờ cái thân của mấy con như mấy bác, mấy chủ đây tóc bạc hết rồi, chết là vừa. Phải không? Đặng mình có thân mới, bộ chết chạy đâu trốn khỏi mình. Nó sẽ có thân mới, mà thân mới thì nó khỏe hơn, còn thân già nó phải mệt hơn. Cho nên chết bỏ, vì vậy mà nó đau nhức: “cho mày chết đi, tao không sợ đâu, tao không cần uống thuốc đâu”. Vậy chứ mà bệnh nó chạy mất. Các con nhớ không? Ai cũng có bệnh, mà người nào mà sợ hãi đi bác sĩ đồ đó là vô minh, là ngu si, đem tiền cho người ta ăn, không biết. Mà còn nằm nhà thương rên rên nữa. Đừng có rên, chỉ tác ý để cho tinh thần, ý chí của mình dũng cảm, đừng sợ hãi thì tất cả bệnh tật nó sẽ đi hết.

(33:12) Thầy tám mươi mấy tuổi rồi mấy con, có bệnh nào dám đến thân Thầy không? Thầy la cái nó chạy, nó xách gói nó chạy cời. Nó sợ Thầy ghê lắm là tại vì Thầy từng la. Chứ có thân ai lại không bệnh, nhưng mà mình đã sử dụng pháp Như Lý Tác Ý mà. Như hồi nãy Thầy đã nói đức Phật dạy, “Có Như Lý Tác Ý, lậu hoặc chưa sanh sẽ không sanh mà đã sanh thì bị diệt”. Thầy ngồi đây: “thân này từ đây về sau không có được bệnh nha”. Thực sự nó không bệnh mấy con. Đức Phật đã nói mà, nó chưa có xảy ra thì mình đã tác ý nó không bệnh. Mà bây giờ nó bệnh: “Thọ là vô thường, cái bệnh này đi đi, không được ở đây, tao cho mày chết chứ tao không uống thuốc đâu”. Nó thấy mình gan quá, nó đi. Mấy con làm gan thử một bữa coi, bây giờ bệnh gì nó cũng đi, ung thư cũng đi, cái bệnh gì mà ngặt nghèo nó cũng chạy mất hết.

(34:03) Cái thân của con người nó lớn tuổi, nó yếu. Mọi lần Thầy xách chừng năm chục ký lô, nay Thầy xách chừng mười ký nghe nó nặng rồi. Nhưng Thầy bảo: “Cái thân này yếu yếu chứ đi vững vàng, chứ không được run rẩy”, nó không dám run mấy con. Có phải không? Chứ không khéo nó run. Các con thấy mấy ông già chống gậy không? Cà run, cà run, khổ lắm. Phải không? Còn mấy người nữa con. Mấy ông già sao lại cái xương sống này lại cúi xuống vầy? Thầy bảo “Thẳng, không có được cúi”. Thầy đi thẳng, chứ Thầy có cúi khòm lưng đâu. Phải không mấy con? Cho nên mấy con mà khòm khòm lưng đó, bảo: “thẳng lên”! Nó thẳng. Ra lệnh nó mà, ý thức lực của chúng ta mà. Chúng ta có ý thức mà ý thức lực. Cái lực của ý thức mà rèn luyện hằng ngày. Cái người tu tập, từng tâm niệm của nó tác ý để đuổi, nó trở thành cái lực. Nó siêng năng, nó mới có cái lực mấy con. Phải không?

Như vậy hôm nay mấy con nghe Thầy trao cho những cái pháp rất là tuyệt vời, chỉ bây giờ còn mấy con mà thôi. Phải không? Mấy con nhớ chỉ còn mấy con mà thôi. Các con tự thắp đuốc lên đi, Thầy không thể cứu các con được. Các con nhớ điều này! Cho nên cúng bái, cầu siêu, cầu an đều là không đúng cái tinh thần của Phật giáo. Mà tự mình phải thắp ngọn đuốc lên đi, tự mình phải tu, tự mình phải tác ý.

(35:34) Như vậy hôm nay Thầy đến đây gặp mấy con và trao mấy con cái pháp màu nhiệm để cứu mấy con thoát khổ. Mấy con nhớ ghi lời Thầy, phải không? Để rồi Thầy ra về mà mấy con bình an, đó là mấy con không phụ ơn Thầy. Chớ mấy con mà để cho nó bệnh đau, để cho nó phiền não, để giận hờn, đó là mấy con đã phụ lòng Thầy.

Đừng sợ mấy con! Người nào Thầy thấy, nhìn mấy con, Thầy thấy người nào cũng ý chí ngút ngàn. Người nào cũng có ý chí hết, nhưng mà ý chí phải rèn luyện. Trước khó khăn mấy con không chùn bước là ý chí mấy con lớn.

Còn mấy con cứ chùn bước, nghe đau cái mấy con nằm rên la, đó là mấy con đã làm cho ý chí của mấy con lụn bại, một con người không gan dạ, hèn nhát. Mấy con cứ thấy nó mà nó sợ hãi thì mấy con chửi nó ngay liền. Mấy con thấy khi nào mà đi ban đêm sợ ma thì mấy con nên đi ra đồng mã kia cà, để tập luyện cho nó đừng có sợ, “cho ma nó bắt mày đi, ăn thịt mày đi” thì nó hết sợ. Đó thì mấy con rèn luyện cái ý chí của mình, cái dũng cảm của mình, như vậy mấy con mới thành công chứ. Phải không, mấy con hiểu chưa?

(36:55) Cho nên hôm nay nhớ những gì Thầy dạy, không phải là Thầy nói suông để nghe chơi đâu mấy con. Mà đây là trao cho mấy con những cái bí quyết để làm cho mấy con được giải thoát. Nhớ lời Thầy!

Còn các cháu còn nhỏ còn đi học, mấy cháu học mà nó hay quên trước, quên sau thì mấy cháu tác ý nó: “Cái đầu này phải thông minh, phải nhớ nha, không có được quên”. Nhớ chưa? Mấy cháu nhớ chưa? Để cho nó thông minh. Chứ mấy cháu không có chịu tác ý nó, nó nằm nó che khuất mấy cháu, mấy cháu học không có thuộc bài đâu. Mà tác ý nó, nó vén cái màn đó ra, nó làm cho mấy cháu thông minh. Nhớ chưa?

Tất cả người lớn Thầy cũng dạy, mà người nhỏ Thầy cũng dạy. Mà chỉ có nhớ cái lời Thầy dạy “Thương yêu và tha thứ” chỉ bấy nhiêu đó thôi. Lúc nào mấy con cũng tác ý “Thương yêu và tha thứ”, khi tác ý cái câu “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự” rồi kế đó “Thương yêu và tha thứ”. Bởi vì mọi người sẽ là chướng ngại làm chúng ta đau khổ mà nếu không thương yêu và tha thứ thì mấy con sẽ bị đau khổ. Nhớ cái lời Thầy dạy, đủ rồi hén mấy con? Thôi, bây giờ Thầy đi về, Thầy còn công việc nữa. Thầy đang soạn thảo cái bộ sách đạo đức sống không làm khổ mình, khổ người mấy con, cái bộ sách có giá trị lắm.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

506-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ

  506-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ Kinh sách của Tu viện Chơn Như chỉ kính biếu không bán . Phật tử cần kinh sách của Tu viện Chơn Như l...