358- PHÂN BIỆT ĐỊNH TỈNH VÀ ĐỊNH TĨNH
Phật tử: Bạch Thầy, có một số Phật tử họ
thắc mắc, ghi trong giấy, xin Thầy từ bi giải đáp cho chúng con.
Trưởng
lão: Vậy hả
con? Rồi, rồi.
(38:45) Hai
cái câu này, cái này không biết của ai hỏi Thầy nè. Nhưng mà cái câu hỏi mà câu
tác ý đó, mà hai câu này nó chỉ có một câu thôi. Khi tác ý: “Tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự”, khi đó nó bất động thì nó quay vô nó nhìn bốn
chỗ trên Thân nó: Thân, Thọ, Tâm, Pháp gọi là Tứ Niệm Xứ. Mà nó chưa bất động thì
nó sẽ thấy hơi thở ra, hơi thở vô thì mấy con ôm hơi thở đó tức là mấy con dùng
hơi thở để ức chế ý thức, là sai pháp. Cho nên mấy con để tự nhiên, rồi mấy con
sẽ tác ý nữa, “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự” rồi để tự nhiên
một cách hồn nhiên để cho nó bất động thôi. Chứ còn mấy con mà sử dụng hơi thở
để biết hơi thở ra vô là mấy con dụng hơi thở để diệt ý thức của mấy con, rồi gọi
là bất động, chứ sự thực không bất động. Mấy con dụng pháp. Cho nên hai câu này
nó chỉ là một mà thôi. Nhưng phải biết cách tu, chứ không khéo rồi nó lạc đường
đó.
(39:50) Câu
hai: Chữ định tĩnh với định tỉnh, cái dấu ngã, dấu hỏi. Chữ tĩnh này là tĩnh lặng,
dấu ngã nó là tĩnh lặng. Phải không? Mà khi mà chúng ta giữ cái tâm mà im lặng
đó, giữ cái tâm im lặng thì định tĩnh. Phải không?
Còn giữ cái
tâm định tỉnh, nghĩa là tỉnh táo đó, tỉnh. Còn chữ táo nữa là dấu sắc đó đó,
thì tức là hỏi đó. Phải không? Đây là những từ, những cái từ nhưng mà nó định
nghĩa được cái ý nghĩ của cái danh từ của Việt ngữ của chúng ta. Dấu hỏi, dấu
ngã thôi, nó nói được cái ý nghĩ của nó. Định tỉnh tức là con ngồi đây mà con tỉnh
táo, con thấy cây cỏ này kia, người qua kẻ lại đều thấy biết hết đó, gọi là định
tỉnh, tức là dấu hỏi.
Còn bây giờ
mà con ngồi đây im lặng phăng phắc, tức là thân tâm con nó ngồi, nó bất động,
nó ráng nó gò bó nó bất động, nó định tĩnh, tĩnh là sự im lặng của nó đó, thì
cái này là định tĩnh, tức là sai pháp. Còn định tỉnh, tức là tỉnh táo đó biết tất
cả những sự kiện xảy ra, tức là cái đó là đúng. Phải không? Định ở đây không phải
có nghĩa là thiền định. Chứ còn mấy con cứ nghĩ rằng định, tức là phải ngồi thiền
không vọng tưởng này kia là định, không phải. Cái Định của Phật giáo, nó không
phải định của ngoại đạo.
Thầy xin nhắc
lại khi nào mà tâm mấy con bất động trên Tứ Niệm Xứ tức là Chánh niệm thì mấy
con mới nhập được Sơ Thiền, Nhị Thiền, Tam Thiền, Tứ Thiền, đó là Định của Phật
giáo. Định của Phật giáo không phải tu mà Định của Phật giáo để nhập. Cho nên
tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự thì mấy con có Định Như Ý Túc. Ở trên Tứ
Niệm Xứ mà tâm mấy con được thanh thản, an lạc, vô sự thì tự nó có cái sức của
nó gọi là Định Như Ý Túc, muốn nhập cái Định nào thì mấy con ra lệnh thì nó nhập
cái Định nấy. Chứ không phải Tứ Thiền của Phật là mấy con tập, mấy con nhập tứ
thiền, không bao giờ có điều đó. Định của Phật là để nhập chứ không phải để tu.
Cho nên mấy con lấy tu là sai. Đó, mấy con phải hiểu.
Cho nên ở
đây nhờ những cái danh từ này, mà Thầy giải thích để cho mấy con hiểu, phải
không? Đó là Định của Phật, chứ không phải… Còn cái này là cái tâm mình tỉnh
táo, ngồi đó gọi là định chứ không phải Định. Hiểu chưa? Không phải Định, tỉnh
táo thôi. Còn tĩnh là im lặng, bất động, đó!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét