Thứ Ba, 20 tháng 6, 2023

361- TÂM NIỆM, QUÁN XÉT VÀ ĐẶC TƯỚNG TRONG QUÁ TRÌNH TU TẬP.

 

361- TÂM NIỆM, QUÁN XÉT VÀ ĐẶC TƯỚNG TRONG QUÁ TRÌNH TU TẬP.

(00:00:00) Trưởng lão: Hôm nay đầu năm mấy con về, mấy con ráng cố gắng. Thầy thấy một năm trôi qua rồi tu tập thế nào mà kết quả ít nhất cũng làm chủ được bệnh trong thân tâm mình. Mà nếu trong năm nay, cuối năm mà làm chủ được cả luôn cái sự chết của mình, muốn chết hồi nào thì chết, muốn sống hồi nào thì sống đó là sự giải thoát của mình.

Mình người nào cũng có cái ý thức, thì "Ý làm chủ, ý tạo tác, ý dẫn đầu các pháp", mình phải rèn luyện cái ý thức của mình, cái đó cũng quan trọng lắm. Lấy cái ý thức của mình làm chủ mình. Kinh Pháp Cú đức Phật nói quá rõ ràng, nhưng tại vì chúng ta không rèn luyện nó, cho nên chúng ta không sử dụng được. Muốn gì, chạy theo ham muốn, thỏa mãn cái dục vọng. Nhưng cái ham muốn của người tu sĩ của chúng ta là: ham muốn làm chủ sự sống chết, ham muốn có thân này mà không có bệnh tác động trên thân, tức là làm chủ bệnh. Điều đó là điều đem lại sự an ổn cho mình, đem lại hạnh phúc cho mình, rất là hạnh phúc.

(00:01:16) Phật pháp ra đời thì giúp con người thoát khổ. Thế mà chúng ta không chịu rèn luyện, thì cứ năm này trôi qua năm khác, rồi cứ tu tập, lạc vào những cách thức tu sai, làm chúng ta không làm chủ được. Cứ ức chế ý thức, làm cho ý thức không khởi niệm, đó là một cái điều sai. Tu theo đạo Phật không có gò bó, không có dụng công gì nhiều, chỉ giữ tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Giữ mà không phải kìm kẹp nó, để tự nhiên nó, mình chỉ tác ý nhắc nó thôi.

Thí dụ như bây giờ mình nhắc: "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự", rồi mình yên lặng mình để tự nhiên nó chứ không dụng hơi thở, không dùng cái phương pháp nào để cái ý thức chúng ta không khởi niệm, để cho nó khởi niệm. Mà khi nó khởi niệm, thì mình phải, mình là đạo Phật là đạo trí tuệ mà, mình phải thông suốt cái niệm đó là cái niệm gì, niệm đó là niệm dục, hay niệm đó là niệm ác pháp? Mình thông suốt nó. Mình thông suốt nó thì mình phải làm chủ nó, chứ không phải thông suốt chạy theo nó. Chính cái sự tu tập nó đơn giản, không khó.

Mà cỡ sức mình tu tập suốt ngày, sống một mình trong một cái thất như thế này, mình xem xét từng cái tâm niệm của mình thì chắc chắn là mình sẽ làm chủ được từng cái tâm niệm của mình. Mà làm chủ được từng cái tâm niệm của mình tức là làm chủ đời sống. Nó không sai mình được gì. Nó không sai được mình chạy theo dục tức là mình ly dục, mà ác pháp nó cũng không tác động được mình, tức là ly ác pháp, nó sẽ giải thoát được, quá dễ dàng.

Tại vì mình ngồi trong suốt một tháng mình ngồi tu, từng tâm niệm của mình mình đều thấy mặt nó, mình đâu có diệt nó, mình để cho nó khởi niệm mà. Các con nhớ kỹ: Nó khởi niệm. Cho nên những cái niệm đó đó, mình đều có cái trí tuệ để mình biết cái niệm đúng, niệm sai, niệm ác, niệm thiện. Cuối cùng thì mình có kết quả trong một tháng tu mình có giải thoát trong một tháng tu chứ không phải lâu.

(00:03:32) Cho nên bây giờ Thầy tu xong rồi thì làm chủ được sự sống chết mình rồi, nhưng tâm Thầy cũng vẫn tự nhiên đâu có mất niệm nào đâu. Nhưng mà niệm bậy bạ không được đâu. Dường như là không có khởi cái niệm dục, nó không ham dục. Bởi vì từ lâu đã thấm nhuần những cái điều thoát khổ, nguyên nhân sinh ra đau khổ của con người là lòng dục chứ gì. Cho nên mục đích của mình tu tập là ly hết những tâm dục ham muốn. Cũng như bây giờ các con tu tập mà các con mong cho mình tu tập để chứng đạt là cũng còn dục đó, cho nên cũng diệt luôn, "Không có được, tôi chỉ biết tâm bất động, thanh thản thôi chứ tôi không biết dục. Tôi không có nghĩ rằng: tôi sẽ tu có Tứ Thần Túc, Tam Minh, Lục Thông gì hết". Mà mấy con nghĩ là: nỗ lực tu để có Tam Minh, Lục Thông thì đó cũng là dục, thì nó không có đâu. Nó chỉ có tâm bất động thực sự giải thoát. Nhưng mình không cầu cái thứ nhất mà cầu cho được sự giải thoát.

(00:04:21) Cho nên năm nay rồi Thầy cũng chịu khó giúp các con chịu khó. Bây giờ năm nay tập trung giảng, chứ mai mốt Thầy kêu từng người. Để kiểm tra mấy con, chứ bây giờ kêu như vậy Thầy làm sao kiểm tra được hết mấy con vậy chắc Thầy chịu không nổi. Phải không? Ngồi đây mà kiểm tra cho mấy con, lúc mấy con ngồi im lặng Thầy ngồi đây Thầy theo dõi, mà theo dõi hết các người này Thầy chịu không nổi đâu. Sức Thầy chịu không có nổi. Cho nên vì vậy Thầy sẽ kêu, Thầy có cái phòng vừa cất xong, kêu mấy con đến đó Thầy sẽ xem xét xem các con nhiếp tâm đúng hay sai. Bây giờ mấy con ngồi đó, Thầy theo dõi, thì Thầy biết các con bị ức chế ý thức hay là ngồi tu cách nào đúng sai, Thầy sửa lại ngay liền. Mà sửa ngay liền thì lần lượt chắc chắn là Thầy sẽ đào tạo được người tu làm chủ sinh, già, bệnh, chết. Là vì Thầy biết là Thầy sắp sửa đi rồi mấy con, đâu phải là Thầy sống dai hoài, có phải không?

(00:05:54) Cho nên một người tu hành, lúc nào chúng ta cũng nhẫn nhục, tùy thuận và bằng lòng trước mọi ác pháp, không ác pháp. Mà cái người tu dùng ác pháp chống đối này kia nọ thì không hay, đừng dùng ác pháp mấy con. Bởi vì Phật dạy chúng ta tâm Từ, Bi, Hỷ, Xả. Luôn luôn thương yêu, tha thứ không giận hờn người nào hết.

Thí dụ như người ta cho mình cái thất, mình ở mình tu, người ta đến người ta kiểm tra người ta thấy mình sai, người ta nói mình phải đi kinh hành này kia thì mình xin cảm ơn. Cái người mà giúp mình mình cảm ơn, tôi sẽ cố gắng khắc phục những cái sai. Mà chỉ cái lỗi của mình thì mình mừng lắm, sợ người ta không chỉ lỗi của mình, thì mình không biết đâu mà sửa. Cái người mà chỉ lỗi mình tức là ân nhân của mình, cho nên mình phải nên cảm ơn họ, mình phải biết ơn họ. Rồi khi mình sai người ta chỉ thì mình cố gắng mình khắc phục. Còn mình thấy nó không phù hợp, mình thấy mình tu theo kiểu của mình, mà ở đây kỷ luật đoàn nó cao quá nó không phù hợp với mình, thì mình sẽ đi nơi khác. Đừng làm khổ mình. Bởi vì mình không thể nào khép mình trong cái khuôn khổ của cái khuôn khổ đó, thì mình sẽ đi nơi khác, mình xin mình đi chỗ khác.

(00:07:18) Bởi vì ở trên cái xã hội chúng ta nó nhiều chùa, cũng như vô đây mà mình cứ tối mình cứ gõ mõ tụng kinh, thì người ta không chịu, thì thôi nó không phù hợp với cái kiểu tụng kinh gõ mõ của mình, mình xin đi nơi khác. Chỗ nào có gõ mõ tụng kinh thì mình đến. Cũng như giờ khắc ở đây nó như vậy mà sức của mình nó chưa theo đúng cái giờ khắc đã định, thì mình sẽ đi nơi khác đúng giờ khắc. Bởi vì ở đây nó có nhiều cái lớp, chỗ này nó không thể giữ gìn theo cái giờ giấc đã định, như vậy thì mình đi đến. Nếu mà cái trình độ mình thấp hơn, cái thời khóa mình tu tập nó ngắn hơn, thì mình đi xin đến chỗ nào nó phù hợp với cái thời khóa ngắn. Chứ không khéo mọi người người ta thức dậy, rồi mình còn nằm ngủ đó, mình thấy xấu hổ lắm, phải không? Thế cho nên tất cả những cái này mấy con phải sáng suốt nhận định, mình đến đó mình sẽ xem xét nó phù hợp hay là không? Nếu phù hợp thì mình ở đó mình tu, nếu không phù hợp thì mình đi nơi khác, và mình sẽ xin.

(00:08:17) Thì trong khi đó, thí dụ bây giờ ở đó người ta chỉ có giờ giấc như vậy thôi, không hơn không kém, thì mình đi xin nơi đó, còn muốn mà ở lại trong Tu viện này mà tu tập, thì mình sẽ xin gặp Thầy. Thầy sẽ coi cái đặc tướng của mình Thầy xếp cho thì nó không trật. Chứ còn nhiều khi cái đặc tướng của mình nó như vậy, bởi vì mỗi người đều có cái đặc tướng, cho nên bây giờ chúng ta nói nó sẽ có những cái đặc tướng chung và những cái đặc tướng riêng. Mình cứ nhìn những gương mặt một trăm người, một vạn người nó không giống nhau. Các con thấy không, không có người nào cái mặt người này với người kia giống nhau, đó là cái đặc tướng nó hiện lên cái mặt như thế thôi. Hàng vạn người trăm người đều có cái riêng biệt của nó, nó giống được cái này thì nó khác cái kia, chứ không thể giống hết.

Cho nên đó chỉ có một người tu chứng người ta mới thấy được cái đặc tướng. Còn mình thì mình thấy khác nhau vậy chứ mình không biết đặc tướng ra làm sao. Có người người ta nhiếp tâm chứ không vọng tưởng, có người thì ngồi vọng tưởng liên tục. Thì cái người mà đặc tướng mà ngồi lại bất động thanh thản không có vọng tưởng nhiều ấy, thì đó là cái đặc tướng riêng, bắt cái người mà vọng tưởng nhiều mà tu tập như người này chắc là tu chết thôi, tu trật. Cái người vọng tưởng nhiều, cái người thầy người ta biết sử dụng cái vọng tưởng nhiều người ta triển khai thành trí tuệ mấy con, không bắt người ta ngồi im lìm, còn cái người người ta ngồi im lìm không có nghĩ gì hết bắt người ta cứ nghĩ niệm này niệm kia khởi quán vô lậu tùm lum tà la, trời ơi làm người ta động quá. Các con thấy không?

Như vậy là biết cách hướng dẫn cái người đó, tùy cái đặc tướng của người đó thành tựu được đạo giải thoát. Nó không có bắt ai cũng giống giống hết, ngồi thiền thì người nào cũng thẳng lưng, cũng xếp bằng, cũng bán già kiết già, thấy người nào cũng giống nhau, sự thật nó không phải. Có người thì người ta ngồi kiết già được, có người thì ngồi kiết già không được. Rồi có người ngồi kiết già chừng ba mươi phút, có người ngồi được một giờ, tùy theo cái khả năng tập luyện của người ta. Nhưng ở đây thì không phải vậy. Cái sở thích của mình thích ngồi kiết già như tượng Phật, thì mình tập dần dần nó cũng được, nhưng mình không thích thì mình không ngồi được. Mục đích là tâm giải thoát, thân giải thoát chứ không phải là ngồi hít thở. Còn những cái thiền đường mà người ta dạy mình, khép mình trong khuôn khổ, buộc mình từ tu tập phải ngồi kiết già, kéo dài cái thời gian ngồi, tăng dần lên cái khoảng thời gian mà mình tập luyện, cái người tu tập người ta không giải thoát họ bị chân đau quá.

Cho nên ở đây Thầy tìm cái sự giải thoát ngay liền trên thân tâm. Cho nên đức Phật nói: "Pháp ta không có thời gian, đến để mà thấy", không tu tập thì thôi, không thấy giải thoát. Mà bây giờ tôi tu tập theo Phật mà ngay liền tôi không thấy giải thoát mà thấy đau quá trời, thì như vậy sai không làm. Các con hiểu chưa? Cho nên mục đích của Thầy vào tu là giải thoát, tùy theo đặc tướng, dễ dàng lắm mấy con, không khó.

(00:11:51) Hôm nay thì Thầy gặp mấy con, mấy con có cái gì thắc mắc con cứ trình với Thầy, còn không thì từ đây về sau Thầy thường đi thăm nơi sinh sống gần mấy khu vừa dời đến đến cái khu nhà mà chỗ Thầy chọn đến để mà Thầy kiểm tra mấy con. Thầy giúp cho mấy con, bỏ hết cuộc đời mà đi tu mà, còn gì nữa đâu. Đi vô đây mình ăn xin cơm của đàn na thí chủ, xin chỗ ở của Phật tử, chứ mình còn có cái niềm vui nữa. Mà giờ chỉ có cái để giải thoát mà không giải thoát thì có cái gì đây. Các con nghĩ xem cái gì đây, rồi mang tiếng đi tu mà cái cuộc đời mình cũng như người thế gian. Mình không phải tu để làm Hòa thượng, mấy con. Không phải tu để được bổ nhiệm vào giáo hội, rồi danh ông này ông kia, không ham gì cái đó hết mấy con. Đi tu không ham thích nữa.

Cho nên vì vậy thì chúng ta tu mau giải thoát. Cho nên ở đây hôm nay mấy con có cái gì thì thống nhất, thì Thầy biết rằng nó có những cái chung thì mình có thể mình trình bày với nhau, nhưng có những cái riêng mình trình bày không được, thì cái điều đó mình cứ nói cuộc chuyện riêng Thầy với mấy con. Thầy trò trao đổi nhau để chúng ta giúp nhau vượt lên trên cái khó khăn trong bước đường tu tập. Như vậy nó mới có cái lợi ích mấy con. Bây giờ mấy con ai nấy trình bày những cái gì, tu tập của mình như thế nào, kết quả ra sao? Người nào muốn sao cũng được hết, cứ thưa đi.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

506-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ

  506-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ Kinh sách của Tu viện Chơn Như chỉ kính biếu không bán . Phật tử cần kinh sách của Tu viện Chơn Như l...