362- TRĂN TRỞ CỦA TU SINH
(00:13:40) Trưởng
lão: Được mà con cứ ngồi tự nhiên, không lẽ Thầy ngồi bắt con quỳ rồi mới
thưa.
Tu sinh: Thưa Thầy, con là tu sinh tại gia
là Thanh Trí. Trước đây, cũng có một vài lần Tất Niên là được Thầy tiếp duyên
cho. Thế nhưng cũng là vì xa xôi cách trở quá, có nhiều vấn đề lắm lúc, thì thường
trong lúc mà an trú tĩnh tâm, con không biết đã hỏi đến hàng nghìn câu trong
trí óc đã từng hỏi. Mà hôm nay về cũng mang tâm niệm đấy, về là được gặp Thầy
thưa Thầy một số vấn đề của con. Nhưng mà hình như đến khi gặp Thầy rồi con thấy
bản thân tất cả những câu hỏi trở nên nhạt nhẽo, nó vô nghĩa vì nó tự thân những
câu hỏi đã có câu trả lời rồi.
Thì thưa Thầy
con cũng ý thức được cái việc là bản thân cái việc hôm nay về được gặp Thầy ở
đây con không hề có tham vọng, mong muốn được là có cái duyên kỳ ngộ, hoặc là
Thầy tiếp duyên cho để mà qua đi lần đó mình sẽ có những cái kết quả chuyển biến
thần kỳ và đạt đạo có kết quả thần kỳ nào đó. Con cũng hiểu được rằng mọi việc
là do tự mình. Thầy đã cho phương tiện, phương pháp. Thầy đã chỉ dạy cho cách
thức, tất cả mọi cái, nó giống như là cái gốc cây chìm trong lòng đất ấy, muốn
bứng nó lên được thì phải có dụng cụ, dụng cụ đấy Thầy đã trang bị cho, cách thức
Thầy đã chỉ bảo cho. Thế còn cái việc mình đưa được gốc cây lên thì phải là tự
bản thân con.
Thế nhưng
con cũng có một sự thật là qua mỗi lần dù là đọc một trang giáo án, một trang
sách của Thầy, đọc một hai trang, hoặc truy cập vào trang mạng đọc pháp thoại của
Thầy dù chỉ một vài phút, thì qua những lần đó con thấy mình như có một sức mạnh,
một cái nghị lực mới. Rõ ràng là nó tạo ra sự hưng phấn, kết quả rõ rệt trên
hành trình tu tập của mình. Thưa Thầy vì là con cũng không dám nói gì, bởi vì
thực ra cuối cùng chẳng cái gì cả, chính là vì mình. Chứ cái lý do là còn con
cái, còn tất cả những việc nọ việc kia xem ra thì có vẻ là đúng đắn, bởi vì
mình đang vướng mắc trong đấy, nhưng mà vượt lên tất cả những cái đấy mình nhìn
lại thì vẫn là do ở mình, chưa dám đi tu. Điều đó thật là hổ thẹn đối với con
không dám trình bày ở chỗ đấy.
Nhưng một mặt
thì giống như ở buổi lễ hôm qua, Thầy đã có nói là: "buông xuống
đi" ba từ tưởng đơn giản nhưng mà lại khó, nhưng mà lại vẫn cứ
thích làm, vẫn cứ muốn biết, vẫn muốn tìm hỏi, tìm tòi. Thì đó là hiện trạng
con lúc này, khi đang sống ở ngoài đời và gia đình và giữa sự trói buộc của
ngàn vạn thứ thuộc về thất kiết sử, những cái… Nhưng vẫn cứ manh nha, vẫn cứ len
lỏi trong đó là cái muốn có pháp và muốn thực hành, muốn được cầu giải thoát. Mặc
dù con biết là bến bờ vẫn còn xa thăm thẳm.
Kính thưa Thầy
là trong lúc hành trì thì có những việc thuộc về cụ thể, nếu Thầy cho phép thì
con xin trình bày luôn ở đây. Còn nếu không, mà con cũng rất ước ao được là có
một buổi nào đó chỉ mươi mười lăm phút, Thầy cho mười phút cũng được để con thực
hành trong cái lúc mà tâm bất động thanh thản an lạc vô sự đó, để Thầy chỉ dạy
cho con thì thực là sự tuyệt vời với con, thì Thầy cho con được hỏi.
(00:16:51) Trưởng
lão: Thầy sẽ cho con khi mà tiếp riêng đó. Còn ở đây thì con ngồi yên lặng,
mọi người không im lặng theo con thì rất tội, con đang ở trong pháp còn người
ta thì chẳng ở trong pháp, không biết tới mình sao. Cho nên vì vậy mà con nên
khoan trình bày vấn đề tu tập mình đã, còn nói những cái gì mà con đang bị chướng
ở trong cái pháp không hiểu được rõ cái đường riêng của mình, còn thưa hỏi
thôi.
Tu sinh: Con không dám tham lam thêm, xin để
khi khác ạ.
Trưởng
lão: Còn ai nữa
không con? Còn cái Bét con, con còn bé lắm.
Tu sinh: … Cho nên bây giờ con muốn
nghe Thầy giảng đạo thôi.
Trưởng
lão: Con ngồi xuống
đi. Bây giờ Thầy hỏi con nhé, cái lý do nào mà con còn trẻ còn bé như vậy con
đi tu?
Tu sinh: …
Trưởng
lão: Đúng rồi, các
pháp đều vô thường, nhưng mà vậy con quyết tâm tu vậy ba mẹ có vui lòng không?
Ba mẹ con có vui không? Vui cho con đi tu phải không?
Tu sinh: Mẹ con thì vui lòng, còn ba con
thì không nói gì hết.
Trưởng
lão: Con phải về
khắc phục ba con, vì đời người rất khó, mà nếu không tu thì không làm chủ được
những sự đau khổ trên thân tâm của mình, nên con thấy đời không có gì hết. Ba
vui lòng, chứ ba làm thinh như vậy cho con ngại quá. Con đi ba không cấm, nhưng
con đi chắc có lẽ ba buồn lắm. Con phải nhiếp phục, phải làm sao cho ông thấy rằng
con đường con đi là đúng, thì con mới đi được, phải không?
Tu sinh: …
Trưởng
lão: Coi như là bỏ mặc
con đó, muốn gì thì muốn, bây giờ có vợ khác rồi, không có cần con nữa. Coi vậy
chứ con làm con là có bổn phận làm con, còn ông làm cha thì ông làm trái thì
ông chịu thôi. Chứ lẽ ra đạo Phật có cái giới mà dạy là chung thủy, có vợ có chồng
thì đừng có thêm hai ba bà, hai ba ông nữa thì không có được. Nhưng mà ba con
đã có vợ khác rồi, coi như là bỏ mặc con, thì như vậy là trái với đạo Phật rồi
đó. Cho nên con trước cảnh mà cha mẹ của mình là một cái gương như vậy đó, thì
mình đi tu là phải con, không tu cũng thế. Ráng tu mấy con. Nhớ chưa, bây giờ
con còn trình thêm gì nữa không?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét