364- GƯƠNG BỀN CHÍ TU HÀNH CỦA THẦY
(00:26:54) Bây
giờ nó học Thầy một hồi mà đi vào tu đó, quý Hòa thượng ở trong chùa, quý thầy ở
trong chùa dạy học chữ Nho đó mấy con, chữ Hán chữ Tàu đó, trời ơi học ghê lắm,
chứ đâu phải. Cho nên Thầy mới biết chữ Nho chứ không Thầy đâu có biết. Nhờ mấy
ông ấy rèn mình, mà học hồi đó không có giấy đâu mấy con. Đi kiếm một miếng ván
như thế này này mấy con, như miếng kính ở dưới chân Thầy đó, miếng ván như vậy
đó. Rồi đi ra lấy đất sét nặn thành cục, rồi lấy cái lon chao ăn rồi mình lấy
cái lon chao mình đục xung quanh mình đựng nước ở trong, rồi ra ngoài rào đó,
chặt cái nhánh tre, đập xù một đầu. Rồi vô đây chế nước vô, cái lấy cục đất mài
mài, thấy nó láng rồi đó, rồi bắt đầu mình kê mình viết, nó hiện lên chữ Nho. Học
khỏi tốn giấy tốn tờ gì hết mà mình biết chữ. Các con thấy không? mà khi viết hết
chữ đó rồi mình xóa đi bằng cục đất đó mình chà qua chà lại cái nó không có nữa,
nó mất đất hết rồi cái bắt đầu viết chữ khác. Viết riết cho thuộc một chữ. Chữ
Nho mà, học chữ nào thì đọc chữ nấy thôi. Bắt đầu mình cũng học bộ Nhân, bộ này
kia mình học hết rồi, nhưng mà sau khi ráp lại đó, thì bắt đầu nó thành chữ, mà
phải học từng chữ. Hồi đó Thầy học, bắt đầu vô học, học bằng cuốn sách Tam
thiên tự, ba ngàn chữ, ba ngàn chữ Nho đó. Rồi học tới cuốn Ngũ thiên tự là kể
như Thầy đọc sách báo được rồi. Thầy đọc hết sách báo Tàu được chứ đâu phải
không được đó mấy con. Chữ Nho giỏi vậy đó, mà học không có giấy tờ gì hết. Chỉ
có cái cục đất với cái miếng ván thôi, vậy mà đọc chữ được mấy con. Thì ngày
xưa ở trong chùa người ta dạy mình như vậy đó.
(00:28:12) Cho
nên bây giờ đó, Thầy biết được sự bền chí của mình, mình quyết tâm thì mình sẽ
làm nên sự. Thầy cũng do cái sự quyết tâm, từ cái chỗ mà tám tuổi, được xuất
gia vào chùa tu học. Mấy con chưa thấy cái hình của Thầy, tám tuổi xuất gia
đâu. Cái hình y như con gái ấy mấy con, Thầy trượt cái chóp đây Thầy rẽ hai mép
ra, khi nào mà có dịp Thầy sẽ cho mấy con xem cái hình của Thầy. Cái di tích của
Thầy là cái người xuất gia từ tám tuổi, đời chưa có ô nhiễm chút nào hết. Đi tu
từ đó nhưng mà có cái duyên là đến gặp những bậc Hòa thượng, những Thầy tu
hành. Coi như Hòa thượng Thiện Hoa ở Ấn Quang mà, Hòa thượng Thiện Hòa, đều là
những người mà danh tiếng của Phật giáo mà. Rồi đến gặp Hòa thượng Thanh Từ,
các con có thấy gặp Hòa thượng. Hồi xuất gia thì ở Trảng Bàng này, thì coi như
với Hòa thượng Thiện Thành, rồi Hòa thượng chùa Phước Lưu, thì tất cả những bậc
Hòa thượng đó, họ trợ giúp cho mình tu đến nơi đến chốn.
Thành ra Thầy
thấy bây giờ mấy con gặp Thầy cũng là cái duyên phước, Thầy làm sao Thầy giúp
cho mấy con đi tới nơi tới chốn được sự giải thoát. Nhưng cái quyết tâm, kiên
cường của mấy con Thầy biết mấy con sẽ làm được. Cũng giống như Thầy, ý chí quyết
tâm, không có gì mà khó khăn mà bỏ hết. Rồi những cái khó khăn đều vượt qua, đạt
được cái mục đích giải thoát. Nhưng rất là từ bi, rất là hiền lành, đến đâu ai
cũng thương mình, không chống đối một người nào hết, thành ra do đó mà Thầy được
quý thầy rất thương yêu, không ai ghét mình chút nào hết. Cứ chỗ này không được
thì chỗ khác, chỗ khác không được thì chỗ khác, cứ vậy thôi.
Thầy đi học
rất là vất vả mấy con. Từ Trảng Bàng được đưa đi về thành phố học, là có huynh
đệ cùng đi ở dưới học, như Thầy Quảng Chánh hồi đó, đưa đi xuống dưới học.
Huynh đệ cũng nương nhau, rồi xuống đó rồi mới quen mấy Thầy ở Trảng Bàng rồi
tu hành với nhau. Rồi từ đó đi vào học ở Đại học Văn Khoa, đều phải đi dạy học,
vào các trường Bồ đề, tự mình làm ra tiền để học vất vả lắm, chứ được ngồi
không đâu. Ăn cơm ở chùa cứ phải trả tiền chùa mấy con. Một tháng một triệu đó,
hồi ấy Thầy ở chùa Giác Ngộ mà, thì mấy con thấy Thầy là người ham học. Cho nên
đến chỗ nào là học, quyết định học là học, đạt được. Cuối cùng Thầy học đạt được,
không có thua ai hết. Rồi đi tu, Thầy nhất định tu, khổ cách gì Thầy cũng không
sợ, cho nên nói về vấn đề tu, thì chắc không ai hơn Thầy. Ra Hòn Sơn ăn toàn lá
cây tu, mà cuối cùng được chứ mấy con. Bây giờ làm chủ sinh, già, bệnh, chết rồi.
(00:31:50) Ý
chí của mình, do cái ý chí. Thầy muốn nhắc lại Thầy để cho các con lấy cái
gương của Thầy mà rèn luyện cái ý chí. Người nào cũng có ý chí hết. Nhưng mà
mình không rèn luyện nó thì ý chí mình không lớn, cho nên các con phải rèn luyện.
Nhưng lúc nào cũng nén lòng, cho nên bây giờ Thầy dạy mấy con thương yêu và tha
thứ. Trước cái cảnh khổ ai lại không học? Mà mình muốn vượt qua chỉ có lòng
thương yêu và tha thứ. Chứ còn mình đấu tranh với họ, họ đấu tranh với mình thì
mình tiêu. Mà không thể hơn người ta nổi đâu. Người ta đủ cách đủ mánh khóe người
ta diệt mình được chứ mình không có đủ mưu mô, mánh khóe như họ đâu. Cho nên
mình chỉ biết thương yêu và tha thứ. Ai làm khổ mình thì mình tha thứ, và mình
thương yêu cái người làm khổ mình để cho mình vượt qua nó. Và để cho mình rèn
luyện được cái ý chí của mình. Cho nên mấy con hiện giờ, trước cái cảnh tu tập,
mình phải tập luyện được lòng thương yêu và tha thứ. Vì nhiều khi chính mình,
mình làm khổ mình, mình hãy thương mình, và tha thứ những điều nó lầm lạc nó
làm khổ mình.
(00:33:13) Cho
nên các con đọc cuốn sách Đạo đức nhân bản - nhân quả Thầy có nói mà "không
làm khổ mình". Cái đoạn mà Thầy viết "không làm khổ
mình", nhiều khi tự mình làm khổ mình, tại vì nó không thỏa mãn
được cái ý muốn nó là nó khổ. Cho nên Thầy dạy mấy con phải thấy đây là cái chủ
động tu tập thôi. Mình phải làm sao cho tâm mình thanh thản, an lạc, vô sự, thì
như vậy mới có đạo đức với mình hết. Mấy con đọc cuốn sách đó rồi, thấy cái giá
trị của nó là đạo đức thật tuyệt vời, nhưng mà Thầy chưa xin phép Thầy chưa cho
ra. Chừng nào mà Thầy cho ra rồi các con sẽ đọc cuốn sách Đạo đức nhân bản -
nhân quả. Mà thế nào khi nào mà Thầy cho ra thì Minh Đức giúp Thầy, con là người
đọc trước.
Cho nên hôm
nay các con nhớ là bây giờ về đây gặp Thầy, nhưng mà từ đây về sau, khi mà Thầy
cho mấy con hay, chú Mật Hạnh là một người liên lạc, vừa ở gần Thầy và cũng là
vừa cái cầu nối để mà móc mấy con đến gặp Thầy. Thầy nói: Mật Hạnh hôm nay đến
cái thất số mấy đó, kêu Thầy đó đến gặp Thầy, thì Thầy Mật Hạnh đến thì mấy con
cứ đến gặp Thầy. Rồi Thầy kiểm tra mấy con từng người một từng người một. Bởi
vì giúp cho mấy con tu tập đạt được cái sự giải thoát.
Còn như quý
thầy ví dụ như quý thầy mà làm công việc, các con nghĩ mình làm công việc không
giải thoát, giải thoát chứ. Tôi làm công việc rất là tỉ mỉ, kỹ lưỡng, hẳn hoi
hoàn toàn, nhưng tôi giải thoát ở trên cái sự làm của tôi chứ không phải tôi
đam mê trên cái sự làm. Tôi làm tôi tránh từng cái sự chết chóc của loài chúng
sinh, tâm Từ Bi Hỷ Xả. Tôi bỏ từng viên gạch, từng cái này cái nọ cái kia,
nhưng mà tôi quan sát trước khi tôi bỏ xuống. Tức là mấy con tập tỉnh thức rất
lớn trong mọi việc làm. Cũng là tu tập chứ, mà cái sự tỉnh thức càng cao bao
nhiêu thì tâm của mấy con không qua được cái mặt của nó. Cái tâm của mấy con
không lừa đảo được nó, còn cái sức tỉnh thức của mấy con kém, thì nó sẽ qua mặt.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét