365- SÁCH TẤN TU SINH
(00:35:07) Cho
nên cái pháp Thân Hành Niệm đó, các con tu tập sao mà nó kiên cố như cỗ xe, như
căn cứ địa tức là cái bước đi này tới bước đi này, mà đi suốt đêm như vậy đó
thì mấy con chứng đạt. Tức là sức tỉnh thức cao. Cho nên cái sức tỉnh thức cao
rồi ấy, thì không có một ác pháp nào, không có một tâm dục nào lừa mấy con được.
Trong khi mấy con kiên cố thì nó đủ cái lực của mấy con, thực hiện Tứ Thần Túc.
Thế thì mấy
con nghe thấy pháp Thân Hành Niệm mà. Muốn chứng đạo phải tu pháp môn nào? Phật
nói Thân Hành Niệm. Thầy có viết cuốn sách đó mà, nhưng mấy con tu không kiên cố,
bởi vì khi đã kiên cố rồi thì mấy con không có buồn ngủ nữa, hết ngủ. Pháp hôn
trầm hết sạch. Mà khi hôn trầm không còn, suốt ngày mấy con tỉnh táo, không còn
buồn ngủ, không còn gục tới gục lui thì mấy con chứng đạo. Đấy mấy con thấy mà
khuya khuya mà mấy con gục như vậy thì mấy con chưa chứng nổi, bởi vì còn si,
các con hiểu chưa?
Cho nên khi
mà mấy con mới vào tu, thì bên nam thì mấy con mới vào thì mấy con sẽ hỏi những
cơ bản cách thức sống trong giới này kia, thì Thầy giảng kỹ. Còn bên nữ thì chắc
chắn là có cô Út giảng, còn khi gặp những cái gì mà khó khăn thì hỏi ngay cái
ông Thầy Mật Hạnh đó giùm Thầy. Ông coi vậy chứ mà ông biết sâu lắm đó. Ông
hoàn toàn mà như vậy chứ ông biết cách thức để mà xả tâm. Cho nên hỏi về xả: "Cái
tâm của tôi bị như vậy như vậy giờ xả cách nào?" thì ông dạy cho
mình cách xả. Cái kinh nghiệm, mà mang cái đặc tướng ông giống của mấy con, ông
dạy rồi mấy con xả được hết. Bởi vì ông sống gần Thầy lâu lắm mấy con.
(00:37:07) Chín
mười tuổi thì ông được theo Thầy, rồi Thầy nuôi dưỡng cho tới bây giờ, tức là
Thầy đi đâu thì ông theo đó. Bởi vì Thầy biết cuộc đời tu hành của mình nó dễ
mang tiếng lắm. Một mình Thầy đi ra người ta đổ thừa Thầy cặp với cô này cô
kia, ai chứng minh cho Thầy? Thầy nói ai tin? Nhưng mà có người thứ hai đi với
Thầy, thì ai nói được. Nói được, tôi thấy rõ ràng mà, bằng chứng, phải không? Mấy
con thấy, khó lắm. Bởi vì người ta sẽ hạ Thầy, mọi cách. Nhất là hạ Thầy bằng
cách phụ nữ, các con biết phải không? Cái danh dự của con người đâu phải dễ mấy
con. Khi người ta dùng phụ nữ người ta hại mình, mình không có gỡ ra được. Mà
khi có một người nam gần bên Thầy, người thị giả sát bên Thầy, ông A Nan sát
bên Thầy, có ai lại đổ thừa được. Cho nên Thầy cũng khéo léo, biết ông A Nan
thì bây giờ biết ông Thầy Mật Hạnh cũng trợ giúp mình được những việc đó. Có phải
không?
Các con thấy
rõ ràng mà từ khi mà Thầy tu chứng thì Thầy lôi ông Mật Hạnh về liền. Còn hồi
mà tu chưa chứng thì một mình mình, ai nói gì cũng được, ở đâu cũng được, không
ai nói gì. Nhưng mà khi mình tu chứng rồi, tự làm chủ rồi thì người ta sẽ dập
nát mình hết. Hồi mình tu chưa chứng thì không ai dập mình đâu, không ai nói
cái gì đâu. Mà hễ khi nghe mình tu rồi, mình chứng rồi, làm chủ sinh, già, bệnh,
chết rồi, thì gần bên mình mà không có người thứ hai chứng minh thì họ sẽ dập
nát hết. Cũng như bây giờ nếu như Thầy không cẩn thận đi ra họ giết Thầy, họ
đang ghét Thầy ghê gớm lắm.
Không Thầy
nói mấy con cứ…, người nào mà có lên mạng mấy con sẽ thấy được. Bởi vì Thầy dập
nát hết những kinh sách Đại thừa. Thì mấy ông Thầy Đại thừa mà cố chấp. Còn các
ông Thầy Đại thừa không cố chấp, họ thấy nó đúng. Còn mấy ông Thầy Đại thừa mà
cố chấp đó, thì họ thấy tức quá. Cho nên họ tìm mọi cách diệt ông này đi cho rồi.
Nhưng mà Thầy đâu có dễ diệt, mấy con ôm lựu đạn ngồi đó là Thầy biết rồi, giờ
có ném ném đại đi, chết có chết một đám mình.
(00:39:45) Cho
nên ở đây Thầy nói thật mấy con ráng tu, Thầy thì cũng không sống dai nữa đâu,
đức Phật tám mươi tuổi ra đi rồi, mà Thầy hôm nay trên tám mươi tuổi, còn hơn
ông Phật rồi. Cho nên vì vậy mà Thầy làm sao đào tạo cho mấy con được. Chứ
không khéo ông Phật đi rồi mà mấy con suốt đêm còn đi kinh hành như ông A Nan
thì thiệt khổ cho mấy con quá. Ông A Nan vì gần được bên Phật, những cái gì mà
ông Phật nói thì ông A Nan là người thông minh, đều thuộc hết, được nghe hết.
Nhưng mà kết tập, khi kết tập ông Ca Diếp kết tập. Không cho ông vào kết tập, tại
vì ông tu chưa chứng, có phải không? Ông buồn khổ quá, Phật còn sống thì mình ỷ
y mình ở gần Phật không chịu tu, bây giờ ông Ca Diếp ông ỷ mình làm anh ông ấy
chơi cho mình ra rìa.
Cho nên một
đêm ôm pháp Thân Hành Niệm ông đi kiên cố như cỗ xe mà mấy con, các con có nghe
ông A Nan đi một đêm mà sáng chứng đạo không? Cửa hang người ta đóng kín không
có cho ai được vào hết, người ta kết tập mà. Ông chui vô, nghĩa là ông bay vô,
ông tàng hình ông vô liền. Tức là ông Ca Diếp ông không gợi cái lòng căm tức của
ông A Nan thì ông A Nan không chứng đạo, cái lòng từ của ông Ca Diếp nó cao lắm
mấy con, chứ không phải, ông thương em ông ấy lắm chứ không phải ông ghét,
nhưng và ông kia vì bị chọc tức, mà ông nỗ lực tận cùng. Cũng như trong mấy
con, có khi phải cần dùng cho mấy con tức, mấy con mới nỗ lực thật tình mấy con
mới chứng, còn không thì mấy con chứng ngọng, nói dịu dịu nhẹ nhẹ mấy con không
dùng hết sức lực của mình.
Cho nên vì vậy
mà Thầy, từng người một để mà chọn lấy một cái đặc tướng ở chỗ này, nếu mà cần
chọc tức Thầy sẽ chọc tức để mấy con tận cùng. Các con hiểu chỗ đấy chưa? Cho mấy
con tức mấy con chết cho rồi chứ. Nếu mà không chứng đạo thì chết quách cho rồi
sống làm chi. Thì như vậy Thầy là bậc Thầy Thầy phải biết tâm niệm mấy con đó
chứ. Cho nên phải biết để mà đưa mấy con tới nơi tới chốn. Các con hiểu chưa?
Cho nên ở
đây đó, dù là mấy con là cư sĩ, thì mấy con còn phải sắp xếp nhiều. Khi mà sắp
xếp ổn rồi, thì mấy con trở thành. Coi như là mình không cạo tóc, nhưng mà mình
tu sĩ. Coi như đương nhiên là mình tu sĩ. Còn ở đây các con là tu sĩ, nhất định
là mình phải nỗ lực mình tu, chứ không thể mặc chiếc áo tu sĩ, mà cứ hình thức
như thế này thì không nên, phải nỗ lực thực sự tu y như Phật làm chủ bốn chỗ
đau khổ.
(00:42:23) Thầy
tin rằng người Việt Nam chúng ta có đầy đủ ý. Một đất nước nhỏ sống gần bên nước
lớn, mà luôn luôn chủ quyền độc lập không có đầu hàng giặc. Ý chí ngút ngàn đó
là dân tộc Việt Nam. Vậy thì dân tộc chúng ta có thì trong mỗi người Việt ngồi
trước mặt Thầy không phải là thiếu điều đó, ý chí của mấy con, ý chí độc lập.
Mà đây hôm nay, trước kia dân tộc của chúng ta đánh đuổi ngoại xâm xâm chiếm nước
chúng ta. Các con thấy tầm vông vót nhọn mà đánh với xe tăng thiết giáp của
Pháp mà một trăm năm mà đuổi hết đi. Đâu có phải dân tộc Việt Nam mình nhát gan
thì chắc chắn là chúng ta chỉ làm tay sai nô lệ không còn cách nào khác nữa. Thế
mà đuổi được Tây đi.
Một ngàn năm
đô hộ người Trung Quốc mà cái nước lớn đông dân nhất. Chúng mà xúm nhau phun nước
miếng chúng ta cũng chết ngợp chứ đừng nói, vì dân cũng đã ít, người ta ví như
vậy thì mấy con cũng đã biết mà, vậy mà vẫn đuổi giặc Tàu chạy mất. Cho nên bây
giờ mấy con nghe người Tàu họ lăm le ở ngoài biển Hoàng Sa, Trường Sa, cũng là
mục đích xâm chiếm đó mấy con, chứ không phải không đâu. Nhưng mà làm gì, tới
Việt Nam chúng ta, con cháu chúng ta anh hùng lắm.
Đừng có nghĩ
bây giờ Thầy không nói, nhưng thực sự ra con cháu của Thầy hoàn toàn anh hùng.
Ngồi đây trước mặt Thầy biết đâu chừng có Quang Trung Nguyễn Huệ. Ăn Tết muộn,
một năm ăn Tết ở Hà Nội, tức là đuổi giặc ra khỏi rồi mới ăn Tết. Thì chúng ta
phải biết rằng dân tộc chúng ta anh hùng. Thì sự tu tập đâu có nghĩa là đất nước
Ấn Độ có một đức Phật, mà đất nước Việt Nam cũng có chứ. Đức Phật tu chứng làm
chủ sinh, già, bệnh, chết thì đất nước Việt Nam chúng ta cũng làm chủ sinh,
già, bệnh, chết. Không thua, đâu có thua. Hiện giờ đất nước Việt Nam chúng ta
không thua Ấn Độ, mà nước Ấn Độ bây giờ lai căng ba cái tà giáo ngoại đạo, chứ
đạo Phật đâu phải là chuyên, có để mà người ta đến người ta chiêm ngưỡng nhưng
sự thật ra dân tộc Ấn Độ không làm được như Việt Nam.
(00:44:33) Cho
nên Thầy loại trừ hết tất cả những kinh sách chịu ảnh hưởng của Trung Quốc, tức
là Đại thừa. Dẹp hết, chỉ thực hiện cái tạng kinh của Hòa thượng Minh Châu dịch
từ tiếng Pali lời Phật dạy, những bài kinh nào mà không đúng của Phật ở trong
kinh tạng Pali đó thì dẹp hết, không đúng. Thì chúng ta còn lại những cái lời
chân chính của đức Phật. Chúng ta là người Việt Nam chúng ta triển khai giáo
pháp, để chúng ta thắp sáng lại cái ngọn đèn của Phật giáo.
Bởi vì dân tộc
chúng ta chịu ảnh hưởng của Phật giáo rất là sâu. Các con thấy ảnh hưởng như thế
nào? Nhà nào người ta cũng thờ, người ta tin tưởng Phật. Không bao giờ ai chê
bai Phật, ai dám nói Phật, đó tức là lòng chúng ta rất trung thực. Mặc dù đất
nước chúng ta có nhiều tôn giáo đến đây, nhưng mà làm sao hơn được Phật giáo mấy
con? Không làm sao hơn nổi. Phật giáo, cái số lượng mà tín đồ của Phật giáo ở
Việt Nam đông hơn tất cả các tôn giáo khác. Mặc dù tất cả các tôn giáo khác người
ta mua chuộc dân tộc chúng ta bằng cách này bằng cách khác. Các nhà đem tiền
cho, đem cái này cái kia cho, cho ăn đã rồi thôi chứ nhất định không theo. Thì
mấy con thấy cái tinh Thần ấy.
(00:46:05) Cho
nên Thầy ước ao rằng trong số mấy con tu ở đây, chúng ta sẽ cố gắng thực hiện
có sự hướng dẫn của Thầy, nỗ lực. Đừng lo lắng, đừng chùn bước, nỗ lực hàng
ngày. Bởi vậy mà Thầy nói ngồi lại từng tâm niệm của chúng ta để xem xét nó như
thế nào, chứ không diệt ý thức mấy con. Phật dạy chúng ta: "Ý làm
chủ, ý tạo tác, ý dẫn đầu các pháp". Như nãy giờ Thầy nhắc chúng
ta xét từng cái tâm niệm. Ngồi chơi mà, mấy con được cái thời gian ngồi trong
thất một mình, rồi cứ xét từng cái tâm niệm của mình, xả bỏ ngay liền. Và cuối
cùng mấy con sẽ trở thành con tê ngưu một sừng.
Bài kinh Con
Tê Ngưu Một Sừng Thầy đã làm xong rồi, thì mấy con đọc mấy con hãy làm như con
tê ngưu một sừng, không chơi với người nào. Bởi vì mấy con chơi mấy con nói
chuyện nó làm cho mấy con lãng phí uổng mất thời giờ và đồng thời tâm con không
cô đọng lại. Cho nên mình sống một mình, tập sống một mình.
Nghĩa là Thầy
nói tập chứ không phải bây giờ ép mấy con vô mà sống một mình chắc mấy con ở
trong đó mấy con thành bà vọng phu mất. Các con tại sao ngồi đó mà cứ hướng ra
ngoài thấy người ta cứ đi tới đi lui, mình không được buồn quá, thì cái này là
bà vọng phu. Cho nên tốt hơn hết mình tập. Quyết định trong một tuần nay tôi
khép mình ở trong cái khuôn khổ độc cư sống một mình không chơi với ai hết,
không nói chuyện với ai hết. Tôi xét từng tâm niệm tôi, mà rồi tôi xả ra, tôi
chưa dám đi lui, tôi xả ra nghỉ, nghỉ tuần hay là hai tuần đi, rồi vô một tuần
nữa coi nó còn cái gì nữa không, tôi biết, rồi tôi xả ra nghỉ, tôi cứ tập từ từ
từ từ. Được, tôi thấy được bây giờ mày muốn thêm một tuần nữa phải không? Được,
một tuần lễ mày không thấy khổ sở, cho tăng lên hai tuần. Rồi hai tuần được thì
ba tuần, ba tuần được thì một tháng, có gì đâu. Rồi chừng mấy con được rồi ba
tháng, ba tháng được thì sáu tháng. Cái người mà tu tập mà sống độc cư sáu tháng
mà biết cách tu tập sáu tháng chứng đạo giải thoát. Không khó đâu.
Cho nên đức
Phật dạy mình đâu có khó pháp ta đâu có khó khăn gì, Phật pháp không khó. Cho
nên mình biết cách tập, tu tập là làm cho nó thành một cái thói quen, thói quen
giải thoát. Còn mình không tập, ép buộc nó, ức chế nó, buộc nó thì cái đó trật
mất, nó không làm chúng ta giải thoát, phải không. Vì bây giờ mấy con thưa Thầy
gì không, hết rồi phải không? Có gì không con?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét