367- PHÁP THÂN HÀNH NIỆM 2
(01:14:40) Tu
sĩ: Dạ thưa Thầy con xả tâm, nó không…
Trưởng lão: Ráng xả tâm con. Rồi nhất là mình
phải đi kinh hành, mình tập tỉnh thức cho nhiều nữa. Trong cái thời gian này
mình đừng có ngồi nhiều, ngồi nhiều không tốt. Mà mình đi nhiều để tập cho mình
có cái khả năng ở trên thân hành của mình. Bởi vì mấy con nghe Thầy nói nãy giờ,
chỉ có pháp Thân Hành Niệm nó kiên cố, nó căn cứ địa như cỗ xe mới chứng đạo.
Không có pháp nào hơn là pháp Thân Hành Niệm. Các con ngồi tức là các con sẽ bị
hôn trầm thùy miên, mà các con đi mà suốt đêm ngày không mỏi mệt mà thấy an ổn là
mấy con đã chứng đạo. Còn mấy con đi mà bị mỏi hoặc này kia, ngủ lừ đừ thì đó
là mấy con tập thôi chứ mấy con đừng có đi suốt đêm suốt ngày, không có được. Tập
từ từ, tập cho quen rồi mấy con đi từ ngày này qua ngày khác, bảy ngày đêm đi
kinh hành mấy con thức không mệt mỏi là mấy con đã chứng đạo. Vì pháp Thân Hành
Niệm rất hay mấy con. Nó đi rồi nó khỏe khoắn vì nó là cỗ xe kiên cố như căn cứ
địa mà, làm gì mà nó mệt nhọc được. Mà nó mệt nhọc là tại vì cỗ xe mình chưa
kiên cố, các con hiểu chưa? Cho nên vì vậy mà mấy con cứ siêng năng đi kinh
hành.
Cái thất
luôn luôn lúc nào Thầy cũng làm cái hành lang xung quanh, mấy con cứ đi xung
quanh. Bây giờ mình tập đi với sức của mình, đừng có đi quá sức nó sẽ mỏi mệt,
nó sinh ra hôn trầm thùy miên, mình đi với sức của mình. Mình mệt thì mình nghỉ
để mình xem từng tâm niệm của mình coi thử coi nó như thế nào, nó sinh niệm gì
niệm gì để cho mình tác ý mình xả hết, đó nó vậy thôi. Cho nên các con nhớ đi
kinh hành nhiều, thì sẽ có lợi ích rất lớn. Nhớ, nếu mà suốt ngày đêm mà con đi
kinh hành vòng vòng ngoài thất, con đi hoài đi hoài mà nó không mỏi mệt là các
con chứng đạo. Vậy là đủ sức mình làm chủ sự sống chết của mình.
Tu sĩ: Thưa Thầy là con thích đi Thân Hành
Niệm hơn là đi kinh hành.
Trưởng
lão: Thì Thân Hành
Niệm mà con đi như vậy con đi suốt đêm…
Tu sĩ: Con có thể đi như vậy liên tục ba
tiếng đồng hồ con không thấy mỏi mệt.
Trưởng
lão: Vậy thì tốt, cứ
tăng dần lên, con đi được tăng dần lên, chứ đừng có ngồi. Cứ tăng dần…
Tu sĩ: Con đi thấy thoải mái, dễ chịu.
Trước đây thì con có ngồi nhiều nhưng mà bây giờ con bỏ cái ngồi, ngồi ít thôi.
Bây giờ chủ yếu là nó đi Thân Hành Niệm, nó đi nó không mỏi, thấy dễ chịu.
Trưởng
lão: Bây giờ con cứ
tập dần dần con đi. Có thể là con đi suốt đêm trong cái thất của con hoặc là
cái hành lang của con bên ngoài.
Tu sĩ: Như là Thầy dạy là nếu mà đi không
đúng pháp thì nó sẽ mỏi mệt, khi đi mà đúng pháp thì nó rất khoan khoái dễ chịu.
Nó có những cái trường hợp tức là nhấc gót lên, giơ chân lên, giơ cao. Nếu như
là mình buồn ngủ mình giơ cao hết cỡ đó, thì nó lại càng thích bước nữa. Thế
còn nếu mình đi bình thường đó, nhất là không được lắc lư, chứ nếu mà lúc tỉnh
thức ấy, lúc tỉnh giác ấy thì là nó lắc lư. Chứ còn đi mà nó nghiêm chỉnh đi,
thì nó thoải mái lắm…
Trưởng
lão: Đúng vậy, kinh
nghiệm mà con, tùy theo…
Tu sinh: Con có thể đi luôn ba tiếng đồng hồ
được, nó không mệt. Nhưng mà con sợ rằng nếu đi nhiều như thế thì nó có ảnh hưởng
gì không …, nếu không thì con cứ đi như thế này, con không ngồi nữa.
(01:18:07) Trưởng
lão: Đúng rồi con, con tập ít ngồi đó con. Còn không ấy thì con không
ngồi. Bởi vì cái giai đoạn này con nên đi nhiều thì đó là tốt nhất. Theo Thầy
thấy không cần ngồi. Con nghe ông A Nan ngày xưa cũng là một cái kinh nghiệm tu
hành mà nhắc lại cái lịch sử thì cũng đi suốt đêm, đi suốt đêm mà sáng hôm sau
chứng đạo, vào kết tập kinh với ông Ca Diếp nữa. Mà mình thấy khả năng của mình
đi suốt đêm được, Thầy nói tu tập, là tại vì khả năng của mình đi suốt đêm chưa
được cho nên mình tập. Chứ đừng có làm cho quá sức của nó nó lại mỏi mệt, nó lại
sinh ra những chướng ngại nữa, thì nó khổ mình. Còn mình tập được, đi suốt đêm
mà nó khỏe khoắn, càng đi càng an ổn, đi càng đi càng thấy thích thú thì nên
đi, đi tốt nhất. Đi suốt bảy ngày đêm Thầy cũng không cấm. Con nhớ điều đó.
Tu sĩ: Tại vì con bây giờ mà đi Thân Hành
Niệm như thế, thì không những mà nó thoải mái tinh thần, mà trí tuệ thì nó minh
mẫn hơn và cũng không có những cái niệm khởi lên, hoàn toàn không có niệm gì hết.
Tức là nếu mà ngồi nhiều mà xét trong lúc ngồi có các niệm khởi lên, chứ còn đã
đi thì nó tuyệt nhiên là không có niệm, mà nó rất là thích thú, mấy hôm nay là
con hỏi Thầy là con đi liên tục không biết có được không?
Trưởng
lão: Được chứ, bởi vậy
Thầy mới khuyên con nên đi đúng không, nên đi… Nó sẽ cố gắng đi tốt hơn, còn nếu
cái khả năng mình được như vậy con càng đi nhiều càng tốt, đừng nên ngồi. Bởi
vì cái ngồi đối với con ấy, thì cái ngồi nó đã quen rồi, bây giờ xả bỏ hết pháp
ngồi, cho nó hoàn toàn nó ở trên cái pháp Thân Hành Niệm, cho nó tốt thật tốt,
có vậy thôi. Còn bây giờ còn ai nữa không con? Hết rồi hả?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét