366- PHÁP THÂN HÀNH NIỆM 1
(00:49:01) Tu
sinh: Bạch Thầy, con xin hỏi một câu. Cái pháp Thân Hành Niệm Thầy có
trao cho con để mà đi, thì con đi thì cái trường hợp thứ nhất con không cho một
cái vọng tưởng nào của mình xen vào, có nghĩa là con đi hoàn toàn ở trong thất,
và sau đó là con thấy nó rất là hay. Tất cả các ác pháp trước đây, một lần ba bốn
cái ác pháp nó tấn công, thì con không biết cách xử lý như thế nào. Nhưng mà
cái pháp Thân Hành Niệm thì ba bốn ác pháp nó tấn công một lượt thì nó cán nát
hết, còn con cảm thấy nó rất là khỏe. Thì sau khi đi nó khỏe lắm thưa Thầy.
Nhưng mà rồi trước đây thì con, nó phóng dật lắm, nhưng mà sau khi con ôm pháp
Thân Hành Niệm, thì hầu như là con, nó sửa cái phóng dật của con khởi một cái
niệm lên một cái là nó quay vô liền. Nó rất là ngoan ngoãn và nghe lời, và nó
chỉ cảm thấy cái thân và cái hơi thở, thưa Thầy.
Rồi nhưng mà
con tu tập ba thời, còn một thời thì con quán cái thân bất tịnh với lại con tu
là cái tâm bất động. Tại vì con sợ là cái đi nếu mà đi bốn thời thì cái pháp
Thân Hành Niệm nó dập con, nó mà đi xuyên suốt thì tuy là nó khỏe nhưng mà nó
ba khoảng cỡ bốn ngày là nó nhọc, nhọc coi như là đi không nổi, cho nên con sợ.
Buổi chiều là con quán tự nhiên là cái sắc tưởng nó xuất hiện, nó xuất hiện cái
sắc tưởng, cho nên bây giờ là con cũng không biết là tu như thế nào. Cái thứ nhất
là bây giờ mình đi cái pháp Thân Hành Niệm là để cho nó vọng tưởng, mình chỉ có
tỉnh giác thôi chứ không có tỉnh thức như trước kia. Hai trường hợp mà con
không biết là bây giờ phải tu cái trường hợp nào?
Với lại cái
tâm bất động khi mà con khởi nghĩ là nó không có một niệm nào nữa Thầy, con
không có ức chế, nhưng mình không có một niệm nào. Mà bây giờ con rất sợ, con
không có lối thoát, con không biết tu rất sợ con không có dám tu gì nữa, Thầy
cho con xem cái đặc tướng, cho con cái pháp tu?
(00:50:33) Trưởng
lão: Để Thầy dạy, bởi vì tu tập mà, chứ đâu phải tự nó có được, mà
mình tu sai thì không được. Bây giờ Thầy nói về cái pháp Thân Hành Niệm. Mấy
con cũng chia nó ra làm thời khóa mấy con tập dần cho nó quen, bởi vì tu tập.
Chứ không phải là vô cái ôm pháp làm cho nó kiên cố như cỗ xe thì mấy con chết
với nó, cho nên vì vậy mà cái pháp Thân Hành Niệm khoan đã. Mình cũng chia ra
mình sử dụng cái pháp Thân Hành Niệm. Thay vì bây giờ mình tu tập từ bảy giờ, bảy
giờ tối chứ gì, đến mười giờ mình mới đi ngủ, mà chín giờ nó buồn ngủ rồi, thì
ráng nhớ ôm pháp Thân Hành Niệm mình đi, mình tác ý từng hành động của thân của
mình, cuối cùng thì nó tỉnh thức đừng để cho nó buồn ngủ. Đừng ngồi, chứ bây giờ
nó lười biếng lắm nó không muốn đi kinh hành đâu, nhưng mà mình bắt nó đi. Bởi
vì bây giờ sử dụng để mà phá hôn trầm thùy miên, để cho đúng giờ, đúng cái thời
khóa chứ chưa có ôm chặt mà đi luôn.
Sau khi mà
mình giữ đúng thời khóa nó không còn buồn ngủ hôn trầm gì hết đó, thì bắt đầu
mình mới tăng cái thời gian. Thay vì mười giờ mình đổi thành mười một giờ. Con
mới tăng lên, bây giờ nó không có buồn ngủ nữa, phải không? Mà bây giờ con vô
con nằm nó không có buồn ngủ nữa, mà con cứ nằm đó làm chi, ôm pháp Thân Hành
Niệm đi thêm mà để phá, để tăng cho tới mười một giờ. Mà mười một giờ thấy được
rồi con sẽ tăng lên mười hai giờ. Con tăng riết, hoàn toàn ôm pháp Thân Hành Niệm
là khi nào sự tu tập nó đã thuần thục thì mình ôm pháp Thân Hành Niệm mình đi
suốt đêm là chứng đạo đó.
(00:52:37) Bởi
vì Thầy đã nói: Muốn chứng đạo phải tu pháp môn nào? Thân Hành Niệm. Nhưng mà
trong đó nó không phải như con nói. Nó sinh ra niệm sắc dục này kia đủ thứ. Mà
trong pháp Thân Hành Niệm mười ba pháp, nhưng mà cái pháp đi kinh hành nó kiên
cố như cỗ xe, như căn cứ địa. Còn những pháp khác để giúp cho mình, người mới
tu ấy, nó có khởi niệm này niệm kia, thì mình mới quán thân bất tịnh, quán này
kia, để cho nó nhàm chán, con hiểu chỗ đó chưa?
Bây giờ con
mới tu mà con ôm pháp Thân Hành Niệm con chịu không nổi đâu. Rồi đây nó sẽ bùng
những cái niệm khác ra. Cho nên mười ba pháp Thân Hành Niệm, nhưng mà những cái
pháp khác ngoài cái pháp Thân Hành Niệm đó là cái pháp đi tới kiên cố để chứng
đạo. Còn những cái pháp khác nó trợ giúp cho những người sơ cơ.
Như bây giờ
Định Niệm Hơi Thở, nó cũng nằm ở trong mười ba pháp đề mục của Thân Hành Niệm,
phải không? Là tại vì nó loạn tưởng nhiều quá, nó lung tung quá thì mình phải
dùng hơi thở để nhiếp phục nó chứ, phải không? Còn bây giờ nó sinh ra cái niệm
sắc dục mình phải dùng quán bất tịnh chứ. Chừng nào nó nhàm chán nó thấy nó gớm
quá nó không sinh nữa nó ngán quá rồi nó không sinh niệm sắc dục nữa thì thôi.
Chứ còn nó còn niệm sắc dục thì chưa được, phải quán nữa, các con hiểu chưa?
Cho nên mình
quán làm sao cho nó nhàm chán thì mới được. Cũng như chưa tới bữa cơm mà đói nó
muốn ăn, nó thèm ăn thì quán thực phẩm bất tịnh, để cho nó nhàm chán, ăn để sống
chứ đâu phải ăn để cho nó đói bụng như thế này được. Thành ra cuối cùng mấy con
sẽ thấy hết đói. Chứ không khéo chưa tới giờ nó đói bụng trước. Thành ra nó có
phương pháp để đối trị với những chướng ngại của nó. Nó phải căn cơ trong mười
ba pháp Thân Hành Niệm nó đủ cho mấy con để sử dụng tu tập, mà biết áp dụng.
(00:54:27) Cho
nên từ nay về sau đó, thì mấy con sẽ gặp Thầy. Bây giờ con bị cái tâm sắc dục
bây giờ làm sao con đánh nó được đây? Đó bắt đầu bây giờ Thầy mới nói bây giờ
con về con sẽ quán trong một tuần lễ, sau gặp Thầy. Con quán nó như thế nào, mà
Thầy quan sát thấy con quán này nó quá, nó thừa rồi đó, thì cũng không được. Nó
vừa đủ thôi. Chẳng hạn bây giờ con quán thực phẩm bất tịnh mà nó thừa rồi, bây
giờ hết muốn ăn chắc chắn là thấy cơm ghê gớm quá, tôi không dám ăn nữa, dơ quá
không dám ăn nữa. Lúc bấy giờ mấy con ớn quá mấy con không dám ăn. Bởi vì quán
bất tịnh nó thừa sức của nó rồi, thì mấy con không dám ăn. Mà không dám ăn thì
cơ thể mấy con lấy gì bồi dưỡng? Thì mấy con chỉ còn nước nhịn đói mà chết
thôi. Cho nên quán vừa đủ thôi, không được quán thừa. Cho nên vì vậy mà lúc nào
mà dạy các con từng người một là Thầy có theo dõi hết đó, chứ để không ở trong
thất quán thừa có chết Thầy đó. Cho nên vì vậy đó con thấy bây giờ tự tu rồi
thì con thấy nó hiện ra pháp này pháp kia. Thì do đó mình phải biết áp dụng, áp
dụng mới quan trọng mấy con.
(00:55:42) Cho
nên bây giờ gặp Thầy mấy con yên tâm, từng người một chiều đến cái thất riêng để
mà kiểm tra Thầy giúp cho mấy con khi tu tập có gì mấy con trình. Chứ không
khéo mình trình cái riêng của mình mấy người này bị tưởng hết. Họ chưa bị chứ
mình về cái họ bị đó. Bởi vì hễ nghe nói rồi cái tưởng nó cứ nghĩ: Vậy cái này
sao giống giống tôi đây. Thì nó sẽ lộn. Cho nên từng người riêng trình cho Thầy,
nhất là những cái bệnh tưởng. Mà mọi người ở đây đều là có tưởng thức hết chứ
không có người nào không có tưởng thức. Mà con nói mé mé cái trúng họ thế bắt đầu
nó hiện ra. Bắt đầu bây giờ tu không thành Phật mà thành tưởng đó. Thế cho nên
vì vậy mà nhớ kỹ, lần lượt rồi Thầy sẽ hướng dẫn mấy con, không phí cái chiếc
áo tu hành của mấy con, nó sẽ làm cho mấy con tu tới nơi tới chốn.
Còn những
người mà mới vào tu tập thì mấy con, với cái số lượng như vầy thì Thầy giúp đỡ
mấy con được chứ mà hàng vạn Phật tử như hôm qua chắc mà Thầy dạy kiểu này chắc
chết Thầy luôn, không có nổi đâu mấy con. Nội nói rồi đi ra rồi chào họ không
cũng mắc mệt, có phải không mấy con? Cho nên vì vậy mấy con đủ duyên thì trong
số ít như thế này Thầy sẽ kiểm tra từng người một. Không thể để mấy con tự tu.
Bởi vì tự tu nhiều khi mấy con kiến giải ra mấy con tu rồi không biết đúng sai
mấy con cứ đi tới thì nó sẽ lệch hết. Chỉ có Thầy là người đi qua mới biết được
con đường này, chứ không khéo thì mấy con sẽ lầm lạc hết. Thì cứ yên tâm mấy
con, chứ không có gì cả. Thầy sẽ kiểm tra Thầy giúp con.
(00:57:30) Tu
sinh: Kính bạch Thầy, trong cái bài pháp Thầy có dạy rằng: Trong khi
ngồi giữ tâm bất động thì phải để cho nó khởi niệm, không ức chế ý thức. Mà
trong khi mình ngồi cái tỉnh thức mình chưa có, cái hôn trầm nó đến nữa. Thứ
hai, rơi vào cái Không Tưởng ức chế ý thức. Nó thường bị vậy, rồi mình tưởng nó
tâm bất động không khởi niệm là sai. Mình biết như vậy nhưng mà ngồi rồi nó cứ
không khởi niệm, tự nó có những trạng thái đó từ đâu ban ngày tái phát nó tuôn
trào ra, nó khởi đủ thứ, từ cái tâm sắc dục rồi cái vọng tưởng khởi lên nó đánh
tới tấp…, rồi cái tâm si trỗi dậy, rồi mình lại dùng pháp môn đối trị nó, mình
quật nó rồi nó quật lại. Cho nên con thấy tu cái tâm bất động đó, mình cũng tu
theo nó nhưng mà mình cảm thấy là tri kiến mình chưa đủ để mà xả nó. Mình chưa
có hiểu được. Như Thầy nói biết được các niệm, nhiều khi các niệm nó khởi mình
chưa đủ tỉnh thức để nhận biết tâm này tâm gì? Nhiều khi nó dẫn dắt mình một
cách rất là âm thầm, nó dẫn dắt mình mà mình ngồi không hay biết, nó rất là nó
lén lút nó canh lúc mà mình mất cảnh giác là nó dẫn dắt mình.
Trưởng
lão: Được rồi con
còn thưa gì nữa không?
Tu sinh: Với lại con cũng giống như Thầy dạy
là mình nghĩ pháp Thân Hành Niệm mình ôm mình đi kiên cố là mình đi liên tục.
Nhưng mà thật sự ra có những bữa mình phá quá, nhiều khi cái sức mình nó sinh
ra những cảm thọ đau nhức, cơ thể nó đau nhức tột cùng. Cho nên là thường ban
đêm mình dùng hết sức mình phá nó, sáng nó sinh ra nó đuối nó hôn trầm, thì
không thể nào ở trong thất được buộc nó phóng dật đi ra ngoài, thì đi nó tỉnh
thức. Tỉnh thức thì trưa cái niệm dục nó lại khởi lên, nó mất sức nhiều quá thì
ăn vào, ăn vào bắt đầu nó lại hôn trầm nó tấn công liền. Cho nên mình biết cách
đối trị để mà duy trì cái giờ giấc kỷ luật với lại cái nội quy, nếu mà mình
không biết cũng bị hôn trầm nó tấn công, và các ác pháp đó. Cái pháp của mình
mình nắm không vững đó, mình tu không thiện xảo đó, nó lung tung là cuối cùng
nó không đi đến đâu mà lại ức chế thân tâm của mình?
(00:59:49) Trưởng
lão: Thầy biết điều đó. Cho nên bây giờ chỉ còn cái nước mà trực tiếp
với Thầy hướng dẫn từ từ chứ để mấy con tự tu nó dẫn tầm bậy tầm bạ hết. Bởi vì
nội cái pháp Thân Hành Niệm tuy rằng cái pháp Thân Hành Niệm nói rằng mình phải
tu tập kiên cố như cỗ xe, như căn cứ địa, nhưng nói thì nói nó rất dễ, nhưng
không biết thì tự mình lại diệt chết mình mất, không đủ sức đâu. Đã nói tu tập
thì phải tu tập từ từ rồi mới quen dần quen dần. Trong cái pháp Thân Hành Niệm
nó đã kê cho mình biết có mười ba pháp trong đó, là khi mình ôm cái pháp Thân
Hành Niệm mình đi kinh hành đó thì mình cố gắng mình đi cho phá cái si của
mình, thì nó lòi ra những cái pháp ác, thì mình lấy những cái pháp trong pháp
Thân Hành Niệm đó để mình sử dụng sẽ dập nó.
Vì vậy bây
giờ mấy con ôm pháp Thân Hành Niệm, bây giờ bắt đầu nó sinh ra cái pháp gì, các
con sẽ trình bày cho Thầy, nói bây giờ lấy cái pháp đó diệt lên, mà diệt đó, thấy
nó quán vậy nó nhàm chán chưa, chưa thì quán nữa. Mà quán thì phải có thời giờ
quán thời giờ nghỉ, chứ không phải ngồi quán hoài nó cũng không được nữa. Thì
do đó mà Thầy cho con đó, mỗi ngày phải ngồi quán nó, mười phút, mười lăm phút
thôi, rồi nghỉ xả nó bao lâu, rồi quán trở lại. Để chừng nào mà thật nhàm chán,
nó ớn cái thực phẩm bất tịnh hoặc là sắc dục bất tịnh đó, chừng nào mà nó nhàm
chán nó gồm nhóm hết rồi, thì dừng lại không quán nữa. Và đồng thời bắt đầu
quay vào ôm pháp Thân Hành Niệm. Có vậy thôi, tất cả những cái gì đi nữa rồi
cũng phải trở về với cái pháp Thân Hành Niệm mới chứng đạo.
(01:01:39) Coi
vậy chứ bước đi nó giúp cho chúng ta tỉnh thức lắm mấy con, đó là kiên cố như cỗ
xe. Cỗ xe kiên cố thì chạy mới không bung, còn cỗ xe của mấy con chưa kiên cố
mà lo mà chạy như vậy thì nó phải bung rồi. Nó bung hư xe mấy con. Thì bằng chứng
nãy giờ là xe Thân Hành Niệm mấy con bị bung bánh rồi, bể rồi. Đó là xe của
mình chưa kiên cố, không chắc mà lo chạy rồi. Chạy mà đường hầm hố chạy dốc này
kia, phải lọt xuống phải gãy bánh chứ sao. Thành ra chưa có tạo được cái xe
kiên cố mà đã lo chạy. Mà kiên cố nó bao nhiêu cái cam bao nhiêu cái giáp sắt của
người ta là mười ba pháp ở trên đó. Mà mình chưa có kiên cố được cái đó thì
chưa đóng vô được thành cái xe kiến cố mà lo chạy. Nghe đi Thân Hành Niệm tác ý
mà cứ chạy vậy mà cái xe của mình nó bệ rệ quá rồi, có đúng không, mấy con thấy
đúng không?
Thế cho nên
vì vậy mà Thầy phải dạy cho mấy con để biết lấy từ cái pháp kia để đóng vào cái
xe Thân Hành Niệm của mình. Chỗ nào đóng cho cứng chắc, tạo cho mình cái xe
kiên cố rồi bắt đầu bây giờ mấy con chạy, thì bây giờ cái xe của mấy con không
bung. Nó chạy suốt đêm cũng không mệt mỏi. Càng chạy càng tỉnh, càng chạy càng
thấy giải thoát.
Nó thành một
cái lực, ý thức lực mà. Tác ý từng hành động của nó nó tạo thành cái lực. Chứ
bây giờ bảo "Tịnh chỉ hơi thở" là nó ngưng. "Trời
đất ơi! Hôm giờ ôm pháp Thân Hành Niệm tôi tác ý mà nó không ngưng, mà nay tôi
chỉ bảo cái nó ngưng được. Ôi trời ơi nó ngưng được đó, nó không thở mà mình
cũng không chết, vì vậy là tôi làm chủ hơi thở được rồi đó". Có vậy
thôi đâu có gì đâu. Bây giờ mấy con tác ý: "Hơi thở tịnh chỉ,
ngưng", phải không? Mà các con rờ lỗ mũi thấy nó không còn thở nữa. Mà
giờ nó cứ ngồi vậy nó không cục kịch gì hết, các con biểu "Nằm xuống",
thì nó bắt đầu nó nằm xuống, "Chết ngay", thế nó nằm đó
nó không thở thì bắt đầu nó mới chịu chết, bảo "Chết ngay" cái
nó chết rồi. Giờ bây giờ mấy người cứ đào lỗ đem chôn đi, không có sao hết.
Mình làm chủ chết cơ mà. Mình đã bảo mà, khi mình làm chủ rồi cái ý thức của mấy
con nó làm chủ rồi, nó ra lệnh tất cả những cái gì được hết.
Cho nên vì vậy
mà khi mà Thầy dạy mấy con tu tập đúng rồi thì cái xe của mấy con kiên cố thì
bây giờ mấy con mới ôm cái pháp Thân Hành Niệm. Còn chưa được thì thôi đừng chạy,
tập đi, tập cho nó quen dần với cái hành động Thân Hành Niệm của mình cho đúng
pháp thôi. Chứ đừng có không tập. Bây giờ Thầy nói bây giờ mấy con chưa tập
Thân Hành Niệm, Thầy bảo đi Thân Hành Niệm mấy con biết đâu được. Dở chân lên,
đưa chân xuống, hạ chân này kia mấy con làm một hơi lộn xộn, nó không phải dễ
đâu. Coi vậy chứ phải tập rồi nó mới được.
Đó thì hôm
nay mấy con nhớ rồi đi rồi trình bày với Thầy. Rồi tới đây thì từng người chứ
không có thể mà tập trung, muốn mời cũng không tập trung, người nào Thầy cũng
hướng dẫn cho người nấy thì chắc ăn. Con muốn hỏi gì con cứ hỏi.
Tu sinh: Thưa Thầy Thầy cho con hỏi,
ngoài phá hôn trầm bằng đi kinh hành và Thân Hành Niệm thì còn cách nào khác
không?
Trưởng
lão: Còn chứ.
(01:04:38) Tu
sinh: Con thấy nếu mà con đi xe, bình thường nếu mà con đi xe Thân Hành Niệm
đó, thì nói chung là con có một chút sức tỉnh nên đi nó không tỉnh hơn, hôn trầm
nó không tấn công thôi chứ còn con thấy nó không tỉnh hơn. Và cái hai nữa là
con duy trì cái một ngày ngủ bốn tiếng với lại là trưa ngủ một tiếng thì cảm thấy
bình thường. Nhưng mà thường ăn cơm xong cũng đánh một chút thôi, thời khóa nghỉ
lao tác từ 5 giờ đến 7 giờ nếu mà ko pháp thì hôn trầm nó có đánh vào cái giai
đoạn ấy. Còn đâu ban đêm từ hai giờ sáng cho đến năm giờ, thì cái đoạn từ bốn
giờ đến năm giờ thỉnh thoảng nó có vật mình chút xíu, thì con không đi kinh
hành cũng được, không đi Thân Hành Niệm cũng được không sao. Thì con thấy có
làm chủ được đầu óc, nếu mà những cái niệm gì trong con mà con khởi ra thì con
biết hết, con có thích làm theo nó hay không. Con biết con thích làm theo nó
hay không thôi chứ còn con biết hết. Chủ yếu con biết nó sai thôi, làm một tí
coi nó làm sao.
Trưởng
lão: Biết sai mà cứ
làm theo ý thì…
Tu sinh: Con thử xem sao chứ con không có sợ.
Trưởng
lão: Thì thật ra ở
đây mình tập làm chủ, con, chứ không phải là gì khác. Còn cái pháp Thân Hành Niệm
là cái pháp để cho mình tập để sau này mình giữ tạo thành cái lực, ý thức lực của
mình qua cái pháp Thân Hành Niệm để mình làm chủ được sự sống chết mà thôi,
không có gì khác. Cho nên trong cái sự tu tập, Thầy bây giờ hướng dẫn cho các
con, mọi người chứ còn không có để cho mấy con. Bởi vì đã chứng thì các con đã
chứng lâu rồi, có phải không? Cho nên giờ để mấy con không phải tự mình tập được.
Chắc chắn là có một lúc nào đó, chắc chắn là không biết ai thế cho Thầy Gia Hạnh,
Thầy lên Thầy dạy Thầy Gia Hạnh tu chứng trước rồi Thầy Gia Hạnh ra chỉ, chứ để
không là không được.
(01:06:38) Cho
nên vì vậy mà nhiều khi chúng ta bị cố chấp một cái gì đó, thì chúng ta sẽ dính
vào cái pháp đó. Cho nên hễ cái gì mà Thầy bảo bỏ thì các con bỏ hết. Để mình
tu, coi như là mình mới bắt đầu tu, chứ không khéo mấy con tu một thời gian bây
giờ mấy con bị cố chấp cái pháp nào đó, dạy mấy con không chịu tu mà cứ tu cái
pháp của mình không, thì Thầy dạy sao cứ về ôm cái của mình mà tu thì chắc chắn
là Thầy dạy không có tới nơi tới chốn. Mà nói Thầy dạy không tới nơi tới chốn tại
các con không có tu theo Thầy mà cứ tu theo mình.
Thí dụ như
Thầy dạy bảo mấy con ráng đi kinh hành, tại mấy con thích ngồi quá, an lạc quá
cứ ngồi hoài, thì cái này mấy con tự giết mình. Thầy bảo thôi bây giờ, Thầy biết
cái người nào, cái đặc tướng của mấy con bảo đi kinh hành, còn cái người mà Thầy
cho ngồi thì mấy con cứ ngồi. Còn Thầy không cho ngồi thì đứng có về đó mà lén
mà ngồi thì chắc chắn là Thầy dạy không có nổi, phải không.
Bởi vì nhiều
khi ngồi mà sanh hỷ lạc, có cái hỷ lạc giả, tức là tưởng hỷ lạc chứ không phải
là hỷ lạc thật. Cho nên vì vậy mà ngồi thấy an lạc quá, cho nên các con thấy một
người ngồi mà cái đầu cứ lúc lắc đó là cái hỷ lạc. Thì cái hỷ lạc lắc qua vậy
sao thấy an lạc quá, nghe sướng quá, cho nên cứ ngồi lắc hoài. Có người cứ gục
tới gục lui, hớp hơi làm như con gà mổ thóc một cái, mà mổ xuống một cái nó an ổn
vô cùng rồi, rồi ngước lên nghe nó thoải mái, nghe nó sung sướng quá, cho nên cứ
làm vậy hoài. Thì bởi vì cái hỷ lạc đó là cái dục, nó làm cho chúng ta thích.
(01:08:15) Cho
nên vì vậy mà mấy con cứ bị cái đó mà không có chịu xả, khổ cái nỗi đó. Đừng có
chạy theo cái hỷ lạc gì, thì Thầy nói ở đây không có cái lạc lạc gì hết. Nó đi
bình thường rồi, không có ai làm khổ mình, không có ai làm mình giận hờn buồn
phiền mà không cần phải cái thân này nó an lạc như thế nào, tôi không cần ở cõi
Trời đó, tôi chỉ ở cõi thế gian này thôi. Nhưng mà bình thường thanh thản, an lạc,
vô sự đó. Cái câu mà Thầy nói: "Tâm bất động, thanh thản, an lạc,
vô sự" nghĩa là ai làm gì nó cũng không động, mà luôn luôn nó
thanh thản chứ nó có an lạc chỗ nào đâu. Nhưng mà thanh thản thì an lạc bởi vì
nó có cái gì động nó đâu mà nó không an ổn, mà nó không sinh ra nó làm chuyện
gì hết, nó làm chủ. Đó là cái chân lý, cái chân lý thứ ba của đạo Phật, diệt đế
của người ta là cái trạng thái đó.
Cho nên từ
lâu tới giờ cứ nghe nói trạng thái diệt đế tức là trạng thái Niết Bàn, nhưng mà
người ta không nói được cái trạng thái Niết Bàn nó ra như thế nào. Còn hôm nay
Thầy nói ra thì mấy con đều nhận được hết rồi. Mà bây giờ chúng ta, vì chúng ta
cái nghiệp đời của chúng ta nó đã tích trữ nhiều quá, cho nên ngồi lại nó sẽ bị
đánh mất cái trạng thái đó đi, cho nên buộc lòng chúng ta phải quán vô lậu bằng
cách này bằng cách khác, hoặc là đi Thân Hành Niệm bằng cách này bằng cách
khác, để chúng ta được bất động, thanh thản, an lạc, vô sự chứ có gì đâu, có
chút đó thôi. Biết rồi, nhưng mà bảo vệ nó là cả một vấn đề tu tập.
Còn Thầy
nói: bây giờ ngồi lại chơi thanh thản, an lạc, vô sự mà ngồi chơi nó không
thanh thản, an lạc, vô sự lại sinh chuyện này chuyện kia thì phải ôm pháp đi riết.
Đừng có nghĩ rằng: Thầy bảo ngồi chơi thì cứ ngồi chơi đó, ngồi chơi mà cứ gục
tới gục lui thì không được. Ngồi chơi mà cứ sinh niệm không thì không được, các
con hiểu chưa? Còn ngồi chơi mà người ta ngồi chơi tự nhiên không có gì hết thì
cứ ngồi chơi. Còn ông này nó cứ kẹt dính chỗ này kẹt dính chỗ kia thì đâu có ngồi
chơi được đâu. Ngồi chơi mà cứ nghĩ: "Trời đất ơi cái tâm sao bây
giờ nó cứ nghĩ sắc dục như thế này?". Ngồi chơi mà kiểu này không
được. Tức là đâu có ngồi chơi được mà phải dùng tâm quán bất tịnh, thì như vậy
xả mới được chứ. Phải không, mấy con thấy chưa, nỗ lực tu mấy con. Rồi từ đây về
sau Thầy hướng dẫn từng người mấy con, không muốn để mấy con tu một mình đâu…
Rồi con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét