369- ĐỐI TƯỢNG XẢ TÂM TRONG VÀ NGOÀI THẤT
(01:20:34) Tu
sinh: Thưa Thầy cho con thưa hỏi. Thí dụ như mình ở ngoài mình có cái
đối tượng ấy làm cái đối tượng cho mình xả tâm, xả những ác pháp. Còn mình ở
trong thất mình tu, vận dụng cái pháp môn mình tu mình thấy nó được những trạng
thái an ổn này nọ, nhưng mà thực tế ác pháp nó còn ngủ ngầm, trong khi mà nó va
chạm nó đụng những cái ác pháp ở ngoài nó tác động đến, nó khởi lên thì có phải
là những cái pháp môn mình đang dùng nó bị ức chế chưa phải thực sự cho mình diệt
sạch thẳng những cái ác pháp ở trên thân tâm?
Trưởng
lão: Bây giờ con ngồi
xuống đi Thầy chỉ cho. Bây giờ mấy con chưa đủ duyên vào thất, thì mấy con ở
ngoài, mỗi pháp đều là mấy con dùng tri kiến mấy con xả. Tức là mình xả nó đi,
mình xả nó bằng cái hiểu biết của mình là nhân quả, phải không? Do đó mình xả
nó bằng cái tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự của mình. Nhưng mà nhân quả
là gốc, không nhân không quả thì không gặp nhau, thì có nhân có quả có gặp nhau
thì mới có chướng ngại pháp, do đó con xả bằng cái nhân quả, bằng tri kiến nhân
quả đi.
Khi mà ở
ngoài có ác pháp như vậy, nhưng mà khi mình nhập thất thì đâu có đối tượng đâu.
Nhưng mà đối tượng của người ở trong thất là tâm niệm của mình, nó còn khó hơn.
Cái kia thì nó có đến nó gặp nhau rồi nó đi mất, còn cái niệm này nó lặn xuống
rồi cái niệm khác nữa, cho nên người mà ở trong thất đó đối đầu với cái niệm của
mình nó là cái đối tượng, cái đối tượng của mình. Cho nên vì vậy mà mình chỉ
còn ở trong cái tâm trạng tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự, với một trạng
thái bất động đó mà không có một niệm nào thì các đối tượng đó bị xả hết rồi.
Mà còn khởi niệm thì chưa xả hết, còn phải tu nữa, mà hết thì là hết rồi, chứng
đạo đó. Đó con hiểu không? Cho nên ở ngoài đó mình có đối tượng mình xả, cho
nên mình không giận hờn phiền não gì hết tức là mình giải thoát. Còn mình có đủ
duyên mình vào thất mình không có sử dụng cái đối tượng.
(01:22:32) Ở
ngoài người ta tu có đối tượng người ta xả được cái tâm người ta thanh tịnh,
cho nên vì vậy mà người ta cũng bất động. Bởi vì bất động trước các đối tượng
đó thì bắt đầu đó mình tu tập các cái đối tượng ở bên ngoài cho tâm mình bất động,
không có gì làm cho tâm mình động được nữa hết, nghĩa là không có đối tượng nào
làm cho tâm mình động. Thì cái tâm mình ở đây nó cũng không niệm nữa. Cho nên
mình xả ở ngoài hết thì ở trong tâm mình cũng không niệm. Còn bây giờ mình xả
chưa hết cho nên mình vô thất mình ngồi thì tâm mình khởi niệm. Còn bây giờ ở
ngoài mà con làm việc này kia, tiếp xúc với mọi người, ai làm gì cũng không buồn
giận người ta hết.
Cho nên Thầy
mới dạy mấy con thương yêu và tha thứ. Cho nên mấy con sống bên ngoài là thương
yêu tha thứ thì mấy con thấy không có buồn giận ai hết. Nhưng mà khi mình có
duyên mình ở trong thất mình tu một mình ấy, thì hãy sống như con tê ngưu một sừng.
Thì câu tác ý: "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự" nó
cũng giúp cho mấy con diệt được tất cả những niệm đó. Nhưng nó kèm theo cái tri
kiến của mình, từng niệm khởi nên biết nó là ái kiết sử, biết nó là cái gì cái
gì rồi kệ nó, biết nó thì tự nó xả được. Chứ mình không phải để cho nó bằng
cách là mình giết ngang nó, thí dụ biết vọng liền buông đi, thì nó bị ức chế.
Còn mình hiểu nó, thì nó không bị ức thế.
Thì mấy con
cứ nhớ là dùng cái tri kiến hiểu cái niệm đó nó là cái gì, thì giờ nó nhớ nhà,
nhớ ba má nó thì đây là ái kiết sử, "Mày đi tu rồi thì bây giờ mày
có về bên ba má để bú hay làm sao mày về mày lo. Cho nên vì vậy ở đây mày lo
mày xả đi, để về mày tu xong rồi mày giúp ông bà, chứ không khéo ông bà chết rồi
không biết đi đâu nữa". Đó mình nhắc nhở mình vậy đó, để cho mình
có cái lòng thương yêu cha mẹ của mình. Bởi vì nó nhớ cha mẹ là nó thương yêu rồi. "Cho
nên mày nhớ ráng tu, để mày về cứu độ cha mẹ chứ ở đây mày nhớ chắc mày cũng chết
chùm với ông bà ấy". Do đó mình nhắc nhở cái bắt đầu nó nỗ lực tu
nó không nhớ nữa.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét