370- DÙNG TRI KIẾN ĐỂ ĐỐI TRỊ ÁC PHÁP
(01:24:31) Tu
sinh: Bạch Thầy, thí dụ như mình biết rõ từng tâm niệm của mình, mình
tác ý đuổi đi, là một. Hai là dùng, nếu mà mình diệt nó thì mình dùng cái câu của
trạch pháp Như Lý Tác Ý: "Tâm bất động, thanh thản, an lạc" để
mình diệt. Nhưng mà nếu mà con cảm thấy, ví dụ như là cái tâm dục của mình nó
chưa có ly, mà mình hay là chưa hiểu cái niệm đó như Thầy nói, mà mình dùng cái
câu trạch pháp: "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự" mình
diệt nó mình đang ức chế nó, có phải không?
Trưởng
lão: Ức chế đó.
Tu sinh: Cho nên là con bị mắc kẹt lại ở
chỗ tri kiến đó. Ví dụ như mình không biết rõ tâm niệm đó. Có nhiều tâm niệm
mình biết, ví dụ như ái kiết sử mình biết này, tâm dục mình biết này, rồi tham
dục mình biết. Còn những cái niệm mình không biết mặt nó, cho nên là nó khởi
lên mà mình rút xuống, mình không có biết. Cho nên là đôi khi mình cũng dùng
cái tâm bất động diệt nó luôn.
Trưởng
lão: Không được nha.
Tâm bất động khi nào mà con tác ý là sau cái niệm đó xong con hiểu xong rồi con
mới tác ý tâm bất động. Chứ còn đừng có tác ý trước đó rồi nó dừng mất, bây giờ
không biết nó là sao đây. Bây giờ đã lỡ khởi niệm rồi, coi thử cái niệm này là
ái kiết sử hoặc là niệm sắc dục hay niệm gì, tư duy tôi quán xét, nó tạo cho
tôi thêm cái Định Vô Lậu nữa. Nó làm cho tâm sắc dục của tôi nó nhàm chán, nó ớn
bởi vì tôi quán bất tịnh mà, cho nên nó nhàm chán. Càng có niệm bất tịnh sắc dục
thì cái niệm bất tịnh của mình mình lại thực hiện nó thì càng tốt chứ có sao. Cầu
cho có niệm nhiều. Mà khi mà mình quán nó thông suốt nó hết rồi thì tự nó nó
không còn đến nữa, thì như vậy là tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Cho
nên khi mình quán xét hiểu được cái niệm đó rồi thì sau đó mới đuổi nó bằng cái
câu tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Mày cứ nhớ tâm bất động, thanh thản,
an lạc, vô sự, đừng có nhớ nó nữa. Ý của mình muốn nhắc nó vậy thôi, thấy chưa.
Chứ mới vô đầu mới khởi niệm cái tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự nó lặn
mất rồi bắt đầu đi tìm nó, kiếm làm sao.
(01:26:19) Tu
sinh: Hèn gì lúc trước con hay dập ngang nó rơi vào ức chế nó rơi vào
tưởng không, nó không niệm.
Trưởng
lão: Cái đó là
cái trật.
Tu sinh: Nó kéo dài ngày này qua ngày
khác nhưng mà nó xuất hiện cái tưởng đó, nó làm cho cũng thích thú này nọ.
Nhưng mà nó cảm giác người nó rất là khó chịu, nó bị trạo cử thì nó cứ ngứa
ngáy nó cự.
Trưởng
lão: Bởi vậy
pháp tu sai một chút là tu sai.
Tu sinh: Cho nên là lúc đó con đọc sách
của Thầy con tự tìm hiểu một câu thôi chứ con cũng chưa thực sự nắm kỹ những
cái pháp Thân Hành Niệm và mỗi pháp môn khác mà Thầy viết, con đọc rồi con tự lấy
con tu. Vô đây nhập thất đó, đa số là nhiều khi mình thấy là ủa sao mình tu thế
này, Thầy dạy như vậy mà tu một thời gian nó bị ức chế, nó cứ rơi vô ức chế ức
chế liên tục. Mà có lúc thì đâm ra nó lại rơi vào cái tâm ngã mạn nghi ngờ,
nghi ngờ cái pháp môn tại vì mình tu cái pháp môn của Phật mà tại sao nó không
hiệu quả? Thí dụ mình đi Thân Hành Niệm mình phá cái hôn trầm, mình đi sao mà
nó không phá mà nó lại mệt, nó lại đổ ác pháp tuôn trào. Tâm nghe nó, chính vì
cái chỗ mà mình tu pháp Phật mà mình tu sai, mình không hiểu thì nó lại đưa đến
cái hậu quả như là tu pháp môn ngoại đạo nó ức chế thân tâm. Không được kết quả
gì hết.
Trưởng
lão: Đúng vậy đó con
ạ. Tu Phật pháp mà rốt cuộc ra ngoại đạo. Thôi được rồi bây giờ còn ai hỏi Thầy
gì nữa không con, lần lượt thôi, từng người. Rồi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét