371- VỌNG TƯỞNG VÀ HÔN TRẦM KHI ĐI KINH HÀNH
(01:27:57) Tu
sinh: Con bạch Thầy là bây giờ con đang tu Thân Hành Niệm. Có đi kinh
hành Thân Hành Niệm. Lúc nào mà hôn trầm đúng giờ mà con đi đúng giờ, còn lúc
nào mà hôn trầm thì con đứng dậy con đi. Nhưng mà con đi chỉ ba mươi phút thôi,
không đi nhiều. Nhưng mà cái thời gian vừa rồi ấy thì con đi tầm khoảng bốn năm
ngày, tức là lúc nào hôi miệng, hôi lắm con mới chịu dừng. Thì ngay đó con bạch
Thầy thì Thầy cho con biết cái này là cái tưởng hay là cái gì?
Trưởng
lão: Cái tưởng, nó
làm cho mình cảm nhận được cái mùi hôi, mùi thối hoặc mùi thơm đều là do tưởng
xuất hiện hết. Bất cứ một cái gì mà mấy con thấy sao nó lạ, bữa nay sao thơm
quá, thì coi chừng, bữa nay sao thối quá. Bây giờ con phải nghe cái miệng của
mình nó thở ra thở vô nghe thối quá như cái cầu, thì tức là bị tưởng hết mấy
con. Bởi vì Thầy nói cái tưởng nó xuất hiện, nó độc đáo lắm. Khi mà cái ý thức
của mình nó không hoạt động bình thường được rồi, nó có lúc yên lặng rồi, thì
coi chừng cái tưởng của nó, thì ngay đó mà nó xuất hiện.
(01:29:06) Tu
sinh: Bạch Thầy con biết là có vọng tưởng con đuổi là vài ngày sau nó đi.
Thứ hai là khi mà con đi kinh hành mà chân con ngoài Bắc thì những cái sẹo nó
khô lắm, mọi người nứt nẻ, con cũng nứt nẻ, nhưng mà khi vào trong này chân con
nứt nẻ đi rất chi là đau.
Trưởng
lão: Trong khi
mà nó có những chướng ngại như vậy đó, khi mấy con đi kinh hành mỗi lần đi nghe
nó tốt mà bữa nay, mấy con phải gan dạ đừng có sợ, đừng có nghĩ. Ta cho mày chết.
Thì mấy con cứ nỗ lực mấy con đi đúng pháp dạy nó sẽ qua. Cũng như bây giờ mấy
con bất cứ một cái bệnh đau nào trên thân, mấy con đừng có rên la mấy con, nhất
định tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự, các pháp đều vô thường. Cái thân
thọ này nó bệnh đau thì cũng là vô thường, chẳng sợ gì hết. Thì nó còn đau thì
nhắc: "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự". Hay
hoặc là mấy con dùng cái câu đó mấy con thấy nó không hiệu quả, nó cứ tập trung
trong cái đau, thì mấy con nhắc: "An tịnh thân hành tôi biết tôi
hít vô, an tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra", rồi mấy con nhiếp tâm
trong hơi thở ra vô năm hơi thở rồi mấy con tác ý câu đó nữa, cứ tác ý cái
câu "An tịnh thân hành…", một lúc nó không còn đau
nữa, nó hết. Mấy con nương vào hơi thở mấy con tác ý là nó hết đau bởi vì nó ôm
được vào trong hơi thở rồi, cái tâm mấy con ôm được hơi thở thì bệnh nó hết.
Còn bây giờ nó cứ tập trung trong cái đau nó đau mà mấy con gan dạ, mấy con
không sợ, mấy con thanh thản, an lạc vô sự, mày đau kệ đau, một hơi nó cũng hết
nữa. Nhưng mà mấy con không đủ sức cho nên mấy con cứ dùng cái hơi thở, cho nên
mười chín cái đề mục của hơi thở đó mấy con thấy "An tịnh thân
hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra". Nó
rõ ràng mà. Đức Phật dạy chúng ta đủ pháp để chúng ta khắc phục được những cái
khó khăn, những cái khổ sở trên thân tâm của chúng ta mà.
(01:30:52) Vì
vậy cho nên mấy con mà bị hôn trầm hồi nãy mấy con hỏi hôn trầm đó, trong Phật
pháp nó có những phương pháp để phá hôn trầm chứ đâu phải đợi chúng ta đi kinh
hành, phải không? Các con thấy: "Với tâm định tĩnh tôi biết tôi
hít vô, với tâm định tĩnh tôi biết tôi thở ra", mấy con có đọc cái câu
ấy chưa. Có hết rồi phải không? Vậy các con hít vô bình thường thì nó buồn ngủ
phải không, mấy con hít chậm chậm chậm chậm chậm, thiệt chậm cho hết sức, rồi
thở ra chậm chậm chậm chậm cho hết sức, ba hơi thở nó hết ngủ liền. Mấy con cứ
buồn ngủ làm thử đi. Nhưng cái câu đó mấy con tác ý "Với tâm định
tĩnh tôi biết tôi hít vô, với tâm định tĩnh tôi biết tôi thở ra", đừng
có thở hơi thở bình thường mà thở hơi thở dài. Đấy thì trong Định Niệm Hơi Thở
có hơi thở dài, hơi thở bình thường, hơi thở dài, hơi thở ngắn mấy con. Còn cái
vọng tưởng đó mà mấy con thở ngắn thì trời ơi nó chạy hết, đâu có gì đâu, còn
thở dài để phá hôn trầm thùy miên đó mấy con. Ông Phật ông kê cho mình đủ pháp
hết mà ông đâu có thiếu pháp nào đâu, tại mình không biết chứ. Còn cái pháp
Thân Hành Niệm là cái pháp chứng đạo, nó ôm pháp Thân Hành Niệm đi suốt đêm
sáng ra nó chứng đạo có gì đâu.
(01:32:04) Tu
sinh: Con bạch Thầy con còn câu hỏi. Tức là con đi kinh hành, thỉnh thoảng
con có những cái khởi niệm ấy, thì trong khi đi như thế có khởi niệm thì nên dừng
lại rồi tri kiến hay là cứ thế đi kinh hành?
Trưởng
lão: Bây giờ mà
đang trong cái giờ mà đi kinh hành đó con, thì con nên tác ý cái hành động của
con thôi. Con đừng có đứng lại mà con triển khai cái niệm của con, không phải.
Con triển khai cái niệm là lúc con ngồi, chứ còn lúc đi kinh hành thì bây giờ
nó khởi niệm thì con tác ý một cái nó dẹp ngay. Bởi vì con nghe cái xe Thân
Hành Niệm không, nó cán nát tất cả những cái pháp mà. Cho nên mình cho nó cán
đi, đừng có để mình khởi niệm nữa thì cái xe của con nó đứng lại nó không chạy,
có phải không? Cho nên con cho cái xe nó chạy tới luôn. Chân trái bước rồi thì
bắt đầu cái chân phải nó cán cái niệm đó liền tức khắc. Cho nên con nghe cái
pháp Cái xe Thân Hành Niệm nó chạy mà, nó kiên cố nó chạy, hầm hố nó đều vượt
qua hết.
Tu sinh: Khi mà con đi kinh hành, khi khởi
niệm đó trong khi đi thì con dùng tri kiến đó…
Trưởng
lão: Không được, đừng
có dùng tri kiến. Khi mà con đi kinh hành bình thường nó vậy đó. Bắt đầu con
đang đi như vậy đó, mà nó có những cái niệm, con đừng có vừa đi mà vừa khởi niệm
đó, thành thói quen của con. Ngay đó ôm pháp Thân Hành Niệm tác ý thân hành liền,
cán nát nó liền. Còn bây giờ con ngồi con tu cái khác mà con có ngồi tu mà nó
có niệm thì tức là con triển khai cái niệm để triển khai tri kiến. Còn cái đi
kinh hành nó phá hôn trầm. Cái tập pháp nào nó ra pháp đấy mấy con. Chứ không
khéo đi kinh hành rồi cứ vừa đi vừa niệm, khởi đến, nghĩ lăng xăng sau này pháp
Thân Hành Niệm cũng giống như là ngồi thì thôi rồi, nó không thành pháp Thân
Hành Niệm. Rồi có ai hỏi gì nữa không?
(01:34:07) Tu
sinh: Bạch Thầy là con còn một chút nữa là đêm qua thưa Thầy, từ lúc
chín rưỡi là con dùng pháp Như Lý Tác Ý "Tâm bất động, thanh thản, an lạc,
vô sự", khi mà nó an tĩnh nó trú lúc ấy thì con hết buồn ngủ và nó giúp tỉnh
táo. Khi đến mười giờ con cũng không tắt điện mà con cứ để đấy con thức cho đến
hai giờ luôn. Thì có lẽ là đấy con vi phạm nội quy ở bên ngoài. Thế rồi sau đó
nó bám chắc lấy con, con chuyển tư thế dù ngồi hoặc là nằm xuống, sau đó con đứng
dậy con đi thì con thấy nó vẫn như là một thứ chất dẻo ấy, nó bám riết lấy người
con. Và ngay kể cả trong khi mà ốm rất lười nhác trong việc tư duy, trong việc
suy nghĩ những việc khởi niệm đó, thì lúc đó con mới đến con trình với lại Thầy
Gia Hạnh về việc đấy. Thầy dạy cho con là nên xả bỏ những cái niệm ấy, không ôm
lấy. Đấy là những cái niệm xảy ra hôm qua, như thế là con sai.
Trưởng
lão: Được rồi con có
gì con hỏi thì Thầy Gia Hạnh, Thầy chỉ cho. Cho nên trong những cái thời khóa,
giờ thức thì mọi người đều bật đèn thức, mà giờ ngủ mọi người đều tắt đèn ngủ,
mình cũng làm y như vậy hết. Trong khi mình ngủ được, không được nhất định
không mở đèn. Hễ mở đèn làm chướng người ta.
Thôi hết rồi
mấy con. Có gì nữa không? Xong rồi thôi Thầy về đi nghe không. Rồi lần lượt từng
người từng người Thầy sẽ giúp đỡ cho mấy con tu tập tới. Còn con thì về xin cha
mẹ cho đàng hoàng, vô đây tu cho đàng hoàng. Tu tới nơi tới chốn chứ không được
tu chơi, được không, ráng nghe con. Còn ai nữa không? Hết rồi đúng không. Rồi
đây Thầy về rồi từng ngày có thể Thầy gọi ai thì đến gặp Thầy, phải tu tập cho
tới nơi tới chốn.
HẾT BĂNG.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét