379- THÂN HÀNH NIỆM PHÁ TÂM SI
(01:03:47) Sư
cô Liễu Huệ: Kính bạch Thầy! Trong thời gian qua con thấy trong chúng nữ của
chúng
con thì phá
hôn trầm rất là tốt. Người nào cũng có thiện chí. Thầy cũng dạy xả tâm, người
nào cũng ý thức cao hết. Nhưng mà trong vấn đề thí dụ như là tăng giờ. Thì con
thấy nếu mà hôn trầm tự mình mình lượng sức mình, mình thấy mình rõ hơn ai hết.
Do đó mà người nào tăng giờ mà mình cảm thấy là hôn trầm mình đang ít, giảm và
mình bảo đảm trong giờ tu mình không bị hôn trầm thì hãy tăng giờ.
Con thấy nay
Thầy dạy tăng giờ, ai cũng tăng giờ hết. Tới giờ tu ngồi gục liên tục luôn. Mà
con thấy cái sức đã không chịu nổi rồi thì con mới nói rằng là bảo đảm trong giờ
tu trước. Rồi đến khi nào mà mình cảm thấy hoặc là hôn trầm mình nó nhẹ đi thì
mình hãy tăng giờ. Chẳng hạn như thường thường cô Quý hồi nãy thì con thấy cô
ngủ đúng giờ. Thì cô dậy cô tu rất là tốt. Mà đến cái giờ cô đi, thí dụ cuối giờ
cô đi Thân Hành Niệm thì tối giờ ngủ cô ngủ được.
Sáng ngày
thí dụ đúng tám giờ cái tâm cô lơ mơ thì bắt đầu bảy giờ rưỡi hay tám giờ cô đi
đi. Thí dụ như đi thân hành hoặc là đi Thân Hành Niệm làm sao để cho cái giờ đó
nó không còn lơ mơ nữa. Thì cô tập một thời gian nó quen, thói quen nó thì rất
tốt. Mà cô phá được thì thời gian đó rồi cô mới tăng giờ nó mới tốt. Còn nghe
tăng giờ cái, vị nào cũng tăng giờ lên hết cái rồi ngồi cứ gục lên gục xuống.
(1:05:25) Bước
qua một cái thì mấy vị đó đang đi kinh hành thì con mới thấy đi qua Thân Hành
Niệm, con ngoặt lại lại thấy gục rồi. Mà thật ra con thấy thương chúng quá Thầy.
Cái phá hôn trầm á, trời ơi nó khổ. Con thấy thiên la vạn la. Sao con mới đi
qua con thấy tỉnh bơ. Mới đi vòng vòng đó con quành lại thấy gục rồi. Con thấy
như vậy là đâu có trách được huynh đệ đâu, quá tỉnh thức quá ý thức đi nhưng mà
cái nghiệp nó nặng, cái hôn trầm quá nặng đi.
Cho nên là cứ
quay qua quay lại là bị vậy. Thành ra sẵn đây là con nói chung luôn trong chúng
là tuỳ theo khả năng của mình. Mình cảm thấy mà cái hôn trầm nó giảm nhiều thì
mình tăng. Còn nếu không thì trong cái giờ tu là phải tỉnh thức. Trong giờ tu
là phải bảo đảm trong giờ tu. Chứ Tăng lên mà ngồi gục miết thì cũng không có lợi
gì.
Trưởng
Lão: Đúng vậy con.
Con khuyên vậy đúng quá rồi. Bởi vì nghe Thầy nói tăng là Thầy bảo mấy người
người ta đã đạt được cái chất lượng của cái thời gian đó rồi người ta tăng. Còn
mình chưa đạt được còn gục tới gục lui mà tăng theo người ta để cho bằng người
ta thì không được. Cho nên vì vậy mà tuỳ theo cái khả năng. Thà mình tu ít mà
chất lượng cao kết quả tốt. Còn mình tu cái thời gian dài mà cứ gục tới gục lui
hoài thì nó chẳng đi tới đâu.
Sư cô Liễu
Huệ: Kính bạch Thầy!
Với hơn nữa là con thấy huynh đệ bây giờ không có thời gian đầu tư vào cái tu
thiền thì quan trọng nhưng nó không quan trọng bằng cái thứ nhất là phải hết
hôn trầm. Vì khi hết hôn trầm thì cái tâm mình mới sáng được phải không Thầy?
Thì khi tâm mình nó sáng thì mình mới tu được. Còn nó cứ gục tới gục lui rồi
mình cứ ôm pháp này pháp kia mình tu, mình không biết chọn pháp thì cũng khó tu
lắm.
Cho nên căn
bản là mình phải hết sạch hôn trầm. Rồi tất cả huynh đệ đều cố gắng để mà phá
được hôn trầm hết. Còn những pháp tu để tâm bất động. Ví dụ như mình có niệm khởi
mình thấy thì mình tác ý mình đuổi đi. Còn chủ yếu là mình phá hôn trầm nhiều.
Cho nên là con thấy, ví dụ như con con đi suốt đêm. Trong ba tiếng đồng hồ tu
con không đi Thân Hành Niệm, con không ngồi mà con đi suốt. Con đi với cái tâm
thanh thản, tâm bất động mà con không hôn trầm không gì hết thì con đi suốt như
vậy không cần Thân Hành Niệm gì hết có được không Thầy?
(01:07:46) Trưởng
Lão: Được chứ con, đó là đi kinh hành, đi mà giữ tâm bất động của mình
thôi. Đi suốt đêm mà tâm bất động cũng giống như mình ngồi chứ gì? Nhưng mà
thay vì mình ngồi thì mình dễ bị hôn trầm nên mình đi nó không ngủ được nó tỉnh
càng tốt hơn, không sao đâu. Cái đó là tuỳ theo đặc tướng của mấy con.
Cho nên ở
đây khi mà ngồi lại để giữ tâm bất động thanh thản. Mục đích mà ngồi lại giữ
tâm đó chẳng qua là nghỉ ngơi thôi chứ sự thật ra chưa tới lúc mà mấy con ngồi
lại giữ tâm bất động đâu. Mà mục đích mình đi Thân Hành Niệm, đi kinh hành để
tâm nó phá cái si, đi cho tâm nó tỉnh. Thì đó là cái chính.
Cho nên tu
bây giờ đó, Thân Hành Niệm là quan trọng, đi kinh hành là quan trọng. Có vậy
thôi. Còn tất cả các pháp khác là để mình ngồi, mình ngồi lại mà mình thấy tỉnh
thì mình ngồi. Mà không tỉnh thì mình đi. Nhưng nó có thời gian để mình ngồi lại.
Để nó không có mỏi cái chân mình. Chứ đi hoài mỏi chân lắm. Mà khi mình đi vậy
mình tỉnh mình ngồi lại nó cũng, khoảng thời gian nó mới hôn trầm nó mới gục chứ
còn đâu phải ngồi liền cái nó gục xuống liền đâu. Không có đâu. Có phải không?
Thì mấy con
ngồi nghỉ thôi ai biểu ngồi cho gục. Đợi tới gục rồi mới đứng dậy đi thôi chắc
là cũng nửa tiếng. Cho nên thí dụ như mấy con ngồi nghỉ rồi đi hai ba vòng ở
ngoài này thấy nó tỉnh rồi bắt đầu tạm dừng không đi nữa mỏi chân. Thôi mình vô
ngồi. Mà mình ngồi mình cũng phải lựa cái sức của mình. Nếu mà ngồi kéo dài lười
biếng không chịu đi nữa thì nó sẽ gục. Cho nên mình ngồi chút cái đi đi.
(01:09:17) Mình
coi thấy chân mình nó mỏi. Đó mình phải linh động khéo léo thiện xảo ở trong sự
tu tập thì cái chất lượng mình nó sẽ đạt được.
Sư cô Liễu
Huệ: Kính bạch Thầy!
Còn có một trường hợp nữa là có những vị ngủ gục mà không thấy mình ngủ. Cho
nên người ngoài để ý thì nhìn thấy là gục rất là nhiều thời gian thí dụ nửa tiếng
là thấy gục liên tục. Nhưng mà khi gõ vị đó vị đó nói không, không có ngủ rất
là tỉnh. Không có ngủ ạ.
Trưởng
Lão: Thì đó là họ nhập
định tưởng con.
Sư cô Liễu
Huệ: Mà cái tình trạng
con thấy rất là nhiều luôn.
Trưởng
Lão: Họ không biết.
Cái đó là họ bị định tưởng, họ lọt định tưởng. Tức là họ lọt trong cái tưởng
không của họ. Cho nên họ ngồi họ thấy không. Tui tỉnh chứ. Họ ở trong cái trạng
thái đó thì họ thấy họ tỉnh. Nhưng ở ngoài gục này kia họ đâu có biết. Mà họ thấy
nó an lạc lắm. Mỗi lần mà gục xuống vậy họ nghe nó an ổn vô cùng. Thành ra họ
khoái.
Sư cô Liễu
Huệ: Kính bạch Thầy
con có nói với các vị đó rằng là. Khi mà con muốn gõ các vị đó ngủ thì con phải
canh rất là lâu. Nhìn cái đặc tướng cái trạng thái của họ, cái tướng trạng của
họ như thế nào để biết là cái người đó gục vì hôn trầm hay thuỳ miên hay bị tưởng
hay bị gật. Thì chờ lâu như vậy thì mới gõ.
Mà khi con
thấy gục rõ ràng như vậy mà con gõ thì người ta nói rất là tỉnh. Tức là lúc đó
họ không còn gục nên họ không biết họ gục.
Trưởng
Lão: Họ không biết.
Thường thường mấy người mà bị tưởng thì họ. Còn mấy người mà họ hôn trầm thùy
miên họ quên mất. Cho nên họ mới gục. Họ biết, mình kêu cái họ dậy họ biết, tu
gục hôn trầm biết liền. Còn mấy người mà lọt trong tưởng rồi họ gục họ không biết
đâu. Thành ra trong khi đó mà con gọi họ, họ nói tôi tỉnh mà, tôi đâu có gục.
Ngay cả họ gục
mà họ còn không biết thì biết rằng họ rớt trong cái trạng thái nào rồi. Khuyên
họ, thôi đừng có nuôi dưỡng cái thứ này. Bệnh tật lắm á, đi kinh hành vô. Rồi
con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét