378- THẮC MẮC KHI TU TẬP PHÁP THÂN HÀNH NIỆM (2)
(01:11:28) Tu
sinh: Kính bạch Thầy, nãy giờ Thầy hướng dẫn như vậy. Tu pháp Thân Hành Niệm
liên tục như vậy. Như vậy trong thời gian tu đó con có cần phải đếm hai mươi bước
rồi ngồi xuống tác ý đưa tay, đưa chân năm lần, rồi lại bắt đầu đi lại hay là cứ
đi đi cứ tiếp tục dở chân đi chừng nào thấy mỏi…
Trưởng
Lão: Thuần thục
rồi thôi bây giờ con xin Thầy con tu cái pháp Thân Hành Niệm tới cái giai đoạn
hai, giai đoạn ba. Thì Thầy sẽ cho. Đừng có tự mình thấy rồi cái mình bỏ mình
đi thêm thì không được. Phải hỏi.
Tu sinh: Như con là con không có tác ý. Con
chỉ đếm, con chỉ tác ý trong đầu. Con có phải áng chừng khoảng cho mình đi được
rồi ngồi xuống rồi cái tay mình đưa ra vô năm lần rồi đứng dậy đi tiếp hay là
con cứ đi rồi chừng nào con thấy mỏi chân rồi con nghỉ?
Trưởng
Lão: Bây giờ coi như
là tác ý bằng âm thanh nó đã thuần thục rồi. Thì con xét thấy thí dụ như bây giờ
con tác ý đưa tay ra thì con thấy cánh tay này đưa ra. Hạ tay xuống thấy nó từ
từ hạ xuống. Thì đó nó theo cái lệnh của con. Thì đó là con sẽ hướng con sẽ tác
ý trong đầu con thôi. Con không tác ý ngoài.
Thì con con ở
trong đầu con bảo đưa ra thì nó đưa tay ra, hạ tay xuống thì hạ xuống. Đó là
cái ý của con con thấy con làm được rồi bây giờ con chỉ hướng tới cánh tay con
đưa lên thì nó sẽ đưa lên. Con phải tập ba giây mà nếu mà được hết rồi thì coi
như là con đã thuần thục.
Tu sinh: Được sự hướng dẫn của sư cô bữa giờ
con đi con không tác ý trong đầu. Con chỉ đi theo thói quen thôi. Dỡ chân lên,
hạ chân xuống hạ gót xuống rồi con bước đi tới. Rồi hai mươi bước con ngồi xuống.
Trưởng
Lão: Tức là con
không đếm, không gì hết.
Tu sinh: Dạ, con chỉ theo thói quen con bước.
Vậy thôi.
(01:13:40) Trưởng
Lão: Cái đó cũng được nhưng mà coi chừng. Mình không có tác ý chủ động. Còn
mình tác ý nó chủ động. Cho nên khi mà pháp hướng tâm là nó không có tác ý bằng
ý thức nữa. Không phải tác ý bằng ngôn ngữ nữa. Mà nó chỉ hướng tới cái hành động.
Cho nên ví dụ như chân con vì vậy mà cái người nào mà tu tập mà thấy đi nhanh
nhanh là biết người này tu sai pháp.
Tại vì cái đầu
chưa có hướng nó đi mà nó đã bước trước rồi. Nó đi nhanh lắm cho nên biết sai.
Cho nên đi nó làm sao mà người ta hướng tới cái hành động đó thì cái chân nó sẽ
bước. Rồi dỡ lên rồi hướng tới cái hành động hạ xuống thì hành động người ta đều
là chậm chạp chứ không thể nhanh được. Con hiểu không? Thì đó là người tu đúng.
Còn người tu
sai mà đi cứ bước vậy chắc là hướng không kịp, hướng tâm không kịp. Đó là tu
sai pháp. Nhớ kỹ.
Tu sinh: Vậy giờ là con phải đi thế nào mới
đúng?
Trưởng
Lão: Con sẽ đi, con
thử nè, con tác ý nè. "Giở chân lên", con giở chân lên.
Đưa chân tới đưa chân tới, hạ chân xuống hạ chân xuống. Cái lệnh con đi trước
mà cái hành động đi sau thì con thấy nó chậm chạp chứ nó không thể nhanh được.
Con thử. Rồi con bây giờ con đi con không ra lệnh nữa. Mà nó cũng giở từ từ. Giở
lên đưa tới rồi hạ xuống cũng từ từ thì như vậy đó là đúng rồi.
Còn nếu mà
nó làm nhanh nhanh như là con cóc nhảy thì trật.
Tu sinh: Con đi chậm chạp y như Thầy nói vậy
đó. Nhưng mà cũng khoảng hai mươi bước con ngồi xuống.
Trưởng Lão: Được, vậy thì được. Đúng. Chậm chạp.
Tức là chậm chạp cái ý thức của mình nó thường hướng đến cái hành động đó. Vậy
là đúng. Rồi con.
8- GIẢI ĐÁP
THẮC MẮC
(01:15:22) Tu
sinh: Con kính thưa Thầy, Thầy chỉ dạy cho con hiểu. Ba vị Tôn giả trong
kinh Khu rừng sừng bò tu cái pháp gì. Mình cần điều kiện gì gì mới tu như các vị
đó được?
Trưởng
Lão: Ba vị Tôn giả
này con biết ở trong khu rừng sừng bò chỉ có tu độc cư. Như con tê ngưu một sừng,
sống một mình. Cho nên ba vị này có gặp nhau cũng không nói chuyện nhau đâu.
Cho nên vì vậy mà suốt trong cái thời gian mà đức Phật đến thăm thì mọi người đều
trình bày cách thức tu. Thì vị này nói, khi mà gặp nhau chúng con cũng không
nói chuyện với nhau.
Đức Phật nói
vậy tức là mình tu như vậy là tu hạnh độc cư. Cũng như bây giờ Thầy cho mấy con
một số thất, cho một số người vô ở trong thất. Mà không người nào ngó ngoài người
nào, người nào nhìn người nào. Ai tu gì thì tu, mình không biết, mình cứ lo
mình. Thì đó là độc cư đúng đó. Chứ không có tu pháp gì hết, cứ độc cư.
Chứ ở trong
đó mà hít thở hoặc là đi Thân Hành Niệm này kia. Chừng nào mình sống độc cư rồi
người ta mới dạy pháp cho mình tu. Còn mình sống độc cư chưa được ai dạy cho
mình tu. Cho nên mấy con vô đây Thầy bắt cứ độc cư. Ai sống một mình được. Còn
sống nhớ nhà. Thôi đi về! Có vậy thôi. Chắc ăn. Cái này khỏi mất công. Con hiểu
không?
Cho nên ba vị
Tôn giả mà tu tập trong khu rừng Sừng bò, đó là ba vị tu hạnh độc cư. Vậy mấy
con làm con tê ngưu một sừng đi. Giống như ba vị Tôn giả hết. Thầy đây có khu rừng
mà con.
Tu sinh: Thầy cho con hỏi.
Trưởng
Lão: Rồi con.
Tu sinh: Dạ bạch Thầy con tu, con không có
đi cái Thân Hành Niệm mà con đi Chánh Niệm tỉnh giác. Tức là con tác ý là đi
hai mươi bước thì con đếm hai mươi bước rồi con dừng lại. Rồi con thở năm hơi.
Xong trong cái hai mươi bước nó không có cái niệm nào con tăng lên ba mươi bước
con thở. Rồi bốn mươi bước con thở. Năm mươi bước con dừng lại con thở.
Thì cái tâm
con nó quay vào. Nhờ cái bước đi đó tâm con quay vào nó không có cái vọng niệm
nào hết. Rồi sau đó con tác ý tâm thanh thản an lạc vô sự thì cái tâm con nó
bình lặng. Ở trong một tiếng đồng hồ như vậy. Bạch Thầy con tu như vậy khỏi có
đi Thân Hành Niệm có được không ạ?
(01:17:55) Trưởng
Lão: Được chứ con, bởi vì cái đó là mình tu Chánh Niệm tỉnh giác rồi. Cho
nên mình tỉnh giác ở trong cái sự tu tập của mình. Thì cách thức đó là cách thức
nhiếp tâm. Nhiếp tâm. Con nhiếp cái tâm con ở trong cái đối tượng mà con nhiếp.
Nhưng cái này không được tu cái thời gian dài, không được tập.
Bởi vì tu nó
dài ra thì con không có cái ý thức lực. Cái lực của ý thức để mà tác ý để làm
chủ sự sống chết. Nó chỉ nhiếp tâm để nó an trú trong cái thời gian bất động
tâm đó thôi. Thí dụ như giờ con nhắc nó một giờ bất động thì nó chỉ bất động một
giờ thôi. Mà hơn nữa thì nó lạc. Có khi nó có thể được ba tiếng, hai tiếng.
Nhưng mà sự
thật thì nó không đi đến đâu hết. Người ta rèn luyện cái ý thức lực là người ta
nhờ tác ý con. Để cho cái lực của ý thức để mà mình tác ý làm chủ bệnh làm chủ
thân của mình, mình chết hồi nào chết. Cho nên mình rèn luyện cái ý thức lực của
mình. Chứ không phải là chỗ mà giữ cái tâm mình bất động.
Tu sinh: Vậy thưa Thầy là con khỏi cần phải
đi Thân Hành Niệm, giở chân lên này kia, con khỏi?
Trưởng
Lão: Khỏi, con giữ
cái đó tu một thời gian sau rồi khi trở về con trình Thầy. Bây giờ con muốn
trong một giờ con phải đạt được một giờ trong đó. Con muốn hai giờ đạt được.
Nhưng mà từ một giờ đến hai giờ thì không được Tăng lên. Con Tăng lên nữa thì
con sẽ lạc vô trong Không Tưởng. Bởi vì cái ý thức nó không làm việc thì cái tưởng
nó sẽ làm việc.
Mà lọt trong
Không Tưởng thì tức là mình lọt trong Không Tưởng rồi. Thì cái ý thức tưởng nó
sẽ hoạt động nó thay thế cái ý thức của mình. Thì nó hiện ra cái tướng này tướng
kia đủ loại. Nó làm cho con bị lệch.
(1:19:3â) Tu
sinh: Bạch Thầy, con ngồi con tác ý tâm bất động thanh thản an lạc vô sự
thì trong nửa tiếng đồng hồ không có niệm.
Trưởng
Lão: Tốt đó.
Tu sinh: Dạ thì cả hai pháp con cứ tiếp tục
con làm?
Trưởng
Lão: Được, vậy tốt.
Tu sinh: Dạ
Trưởng
Lão: Rồi con hỏi Thầy
gì?
Tu sinh: Bạch Thầy, (không nghe rõ)
Trưởng
Lão: Không có sao
đâu con, Thầy sẽ dạy con sẽ nhìn thấy những cái sự mà xảy ra trong gia đình của
mình là nhân quả.
Tu sinh: Con đi kinh hành, con cứ đi hai chục
bước rồi con cứ tác ý tui đi kinh hành tôi biết tôi đi kinh hành rồi con hít thở.
Trưởng
Lão: Rồi con để tập
tỉnh thức. Rồi lần lượt rồi, sau khi mà tất cả những cái nhân quả của gia đình
nó xong xuôi rồi đó thì con sẽ trở về Tu viện Thầy sẽ dạy tiếp tục. Bây giờ tập
tỉnh thức vậy được rồi đừng có tập gì hơn. Bởi vì gia đình của mình nó vậy,
mình tập hơn thì nó không tốt. Con chỉ tập tỉnh thức đi kinh hành là được rồi
con.
Nhớ giữ cái
tâm mình bất động. Tất cả mọi cái nhân quả xảy ra cho gia đình của mình vậy đó.
Đó là để cho mình trả hết nhân quả cho hết trong cái đời.
Tu sinh: không nghe rõ
Trưởng
Lão: Thôi để khi
khác, chứ Thầy mà ráng nói chắc là Thầy
Tu sinh: Con xin quy y Trưởng lão.
Trưởng
Lão: Được, Thầy sẽ
quy y cho con để cho con có cái duyên với Phật pháp để mà tu tập cho nó tốt. Có
nghe không?
Tu sinh: Dạ.
Trưởng
Lão: Chắc không
nghe. Thôi được, không có gì đâu. Cứ đến với Thầy là làm thinh, bất động. Rồi
con. Có gì không con?
(01:21:52) Tu
sinh: Làm như thế nào để cho nó hết được cái đấy không ạ?
Trưởng
Lão: À, đâu có gì
khó con. Giờ con nhìn ra mấy cái thất này. Thất nào cũng có người ta hết. Thì
con biểu mày vô đây tu với tao. Tao tu mày cũng tu chứ. Chứ mày cứ ở đó mày
không tu mày cứ ngó ngó tao hoài sao được. Đó là cái thứ nhất. Cái thứ hai đó,
con đừng có ngó thất người ta. Đừng ngó, ngó cái tưởng của con nó sanh ra. Con
hiểu không? Muốn dẹp cái tưởng thì mình đừng có ngó.
Chẳng hạn
bây giờ con ngó cái mấy cục gạch này. Con thấy những cái lằn gạch này người ta
làm vân vân cho nó đẹp phải không? Nhưng mà trái lại trời đất ơi con thấy sao
như con cú mèo ở đây này trời đất ơi! Nó làm như ông cọp nó nhe răng mình đây.
Đó thì con. Cái tưởng của con thì tưởng những cái lằn đó đó nó trở thành mặt
con cọp mặt con cú mèo. Phải không? Đó là cái tưởng của con chứ người ta đâu có
vẽ con cú mèo ở đó. Phải không?
Cho nên, vì
vậy con nói, mày như vậy là mày nhìn lệch lạc. Ý thức của mày chứ đâu phải tưởng
thức của mày. Mày sống trong ý thức mà. Phải làm chủ. Không có tưởng tượng ra
cái đó. Dẹp. Thì con đừng có nhìn nó nữa. Chứ con nhìn nó, nó trợn trắng con mắt
với con á. Cho nên đối với tưởng nó không phải khó phá đâu.
Nhưng mà tại
vì từ lâu tới giờ con tu tập con thường bị ức chế ý thức. Cho nên cái tưởng con
nó dễ hoạt động rồi. Thường thường là người ta tu người ta bị ức chế ý thức người
ta chứ lẽ ra thì tu đừng có ức chế ý thức. Đừng có nhiếp tâm. Cho nên vì vậy
người ta sử dụng ý thức để người ta ly dục ly ác pháp. Thì cái tâm tham, sân,
si của mình nó hết. Nó giải thoát ở chỗ hết tham, sân, si chứ không phải ở chỗ
ý thức không có khởi niệm. Phải không?
Thành ra từ
cái chỗ mình tu sai đó nó đưa mình đến cái tưởng rồi. Từ đây về sau nó nhìn thấy
cái gì, "Dẹp, đây là tưởng, đi đi, tao không có tiếp mày đâu. Mày
là tưởng."
Tu sinh: Bạch Thầy. Con cũng biết thế nhưng
từ lâu tới giờ con không gì đến đấy nữa. Con chỉ ngồi con tu thôi thì nó vẫn
bình thường không nhìn thấy gì. Thế thì liệu là nó còn phát triển lên nữa
không?
Trưởng
Lão: Không, nó không
phát triển nữa chỉ có không thành Phật thôi. Chứ thành Phật rồi còn tưởng sao
được.
Tu sinh: Bây giờ con cứ ngồi con quay vào tường,
người ta làm gì con cứ ngồi tu vẫn bình thường.
(01:24:16) Trưởng
Lão: Tốt, có vậy thôi. Không thèm nhìn ra ngoài. Nhìn ra ngoài tưởng hoạt động.
Con cứ nhìn vô nhà. Bởi vậy con cứ nỗ lực tu. Tốt thôi. Bởi vì mình có phương
cách để cho mình diệt các cái tưởng của mình. Cái tưởng là cái bóng dáng cái
không thật. Cho nên mình phá nó đi đừng có để. Tức là phá nó mình không chạy
theo nó. Mình không tạo ra nó để cho nó có hình dáng này hình dáng kia. Thì lần
lượt nó hết.
Tu sinh: Thưa Thầy con cũng tác ý, con bảo
là: "Bọn mày là tưởng, không có thật. Tao đi theo chánh pháp của
các Thầy của Phật chỉ đường cho tao, nên là tao không sợ. Chúng mày đừng có
dính mắc vào tao." Con tác ý như thế được không?
Trưởng
Lão: Được, con tác ý
như vậy. Rồi mình cứ giữ sự tu tập của mình. Coi vậy được rồi. Không có gì. Lần
lượt khi cái tâm mình càng lúc càng thanh tịnh, càng ly dục ly ác pháp càng sạch
thì nó hết. Nó tự nó tiêu diệt nó hết. Không có gì đâu. Đừng sợ. Ba cái tưởng
mà sợ gì. Con bữa nào có tưởng con lôi vô đây Thầy. Gặp Thầy.
Chứ có gì
đâu sợ. Ba cái tưởng mà lôi vô đây. Cho nên vì vậy mà Thầy nhắc lại mấy con,
nghe một cái người tu tập. Cái ông đó ông tu tập dữ lắm. Tu tập tưởng, ông dùng
Thần thông tưởng. Trong cái hội trường của người ta đông đảo vậy nè. Thầy thì
đang thuyết giảng. Cái ông ở ngoài ông tưởng một con voi đi vào, xăm xăm vô.
Quay bên đây quay bên kia. Cột nhà rồi tường sập hết. Bởi vì con voi mà, cái
vòi của nó quay mà không sập nhà cửa người ta sao?
Nhưng mà nhà
cửa y nguyên không có người nào té ngã lăn ra hết. Nhưng mà ai cũng thấy có con
voi. Cái sợ thiệt. Thì mới hỏi ông Thầy, tại sao kỳ vậy? Có một con voi như vậy
mà nó vô nó quay trong cái nhà của mình vậy mà sao nó không sập? Ông Thầy nói,
đó là cái bóng tưởng đó. Chứ nó không phải là con voi thật. Các con hiểu chưa?
Cho nên vì vậy
mà mình đừng có sợ nó thì nó đi mất. Tại mình sợ.
Tu sinh: Con thì con vẫn biết thế, cho nên
con cũng không sợ. Và con đã tối như thế này con đến tận nơi con nhìn thì lại
chẳng thấy gì. Nhưng mà cứ con nhìn ra xa xa cái hình bóng thì nó lại.
Trưởng
Lão: Đó con bị tưởng
đó chứ không có gì hết. Nhưng mà con đã nhờ dạy con biết đó là tưởng cho nên
con không có còn lo nữa. Chứ mà cỡ con không biết nó là tưởng, "Trời
ơi, sao nó kỳ quá vậy nè". Rồi con lo lắng con sợ. Còn bây giờ con đã
hiểu. Đã hiểu rồi thì bây giờ cái tưởng con nó hiện gì con cũng không sợ. Không
lo. Vậy là con đã giải thoát.
Tưởng nó
cũng quậy phá quá, ai mà đâu mà cái thân con người ta ghép cái tưởng vô trong
làm chi cho khổ người ta. Có phải không mấy con. Bữa nào lôi đầu nó đập nó bữa.
Nó ớn.
Tu sinh: Khi con tu tập theo pháp của Thầy
thì con có ngồi Định Niệm Hơi Thở, Định Sáng Suốt không có bị hôn trầm gì hết,
không có vọng tưởng hay suy nghĩ gì. Con đi kinh hành cũng vậy. Nhưng mà sau
khi Thầy giảng rằng là bây giờ quán thân vô thường thì con cũng quán vô thường.
Nhưng hôm sau sau khi mà con về con ngồi, tâm bất động thanh thản an lạc vô sự
thì khi con ngồi con nói như vậy. Lúc nào con cũng thấy hơi thở. Con rõ ràng là
hơi thở bám thì không được. Thì con nhìn xung quanh, con vẫn nghe thì như vậy
có sai không vậy Thầy.
(1:27:51) Trưởng
Lão: Nó không sai nhưng mà con đừng có để nó bám vô một cái đối tượng nào.
Bây giờ con thấy, giờ mình nhắc "Tâm bất động thanh thản an lạc vô
sự" con ngồi yên lặng con thấy nó hít ra thở vô tức là cái tâm của
con, cái thức của con nó bám vô hơi thở nó mới biết là. Thì bắt đầu cái biết của
con nó quay xuống chân con, tay con, thân con, đầu con nó chạy vòng vòng.
Tao cho mày
không biết hơi thở mà mày chạy vòng vòng mày cũng biết hơi thở thì như vậy là
con quán Tứ Niệm Xứ. Đó con quay như vậy đó, con cho nó quay vòng vòng trên
thân con. Tức là trên thân quán thân. Con hiểu không? Con quán bốn chỗ thân thọ
tâm pháp. Là quán thân con. Bắt đầu bây giờ thấy hơi thở. Con cho cái biết nó
xuống dưới chân con.
Rồi cái biết
nó chạy qua cái tay. Nó chạy qua cái tay này rồi nó qua cái tay này. Nó chạy
qua cái thân nó lên cái đầu. Rồi nó về cái hơi thở, hơi thở cái nó quán xuống
cái chân. Cho nó chạy vòng vòng, chạy vòng vòng cái nó đứng chỗ. Tức là tập
quán. Quán thân. Có vậy thôi.
Tu sinh: Có lúc thì con ngồi con thấy nó buồn
ngủ thì con đứng dậy con đi. Nhưng mà con đi thì con không thấy bước chân, con
không để ý con cứ nhìn trời nhìn đất như vậy. Con cứ tác ý là "Tâm
bất động thanh thản an lạc" có được không Thầy?
(1:29:0Ì) Trưởng
Lão: Được. Bởi vậy con bây giờ không cần chú ý bước chân con. Bởi vì bước
chân tức là tập tỉnh thức. Còn bây giờ con đi như vậy con vận dụng cái tâm bất
động của con, con thấy nó tỉnh táo ở trong sự bất động đó là được. Chứ con nhắc
nó bất động mà nó cứ lừ đừ lừ đừ thì chưa được. Phải không? Hễ nó lừ đừ không
được, mà nó thấy nhắc tâm bất động nó tỉnh táo nó thấy rõ ràng, tâm nó không có
bị dao động, nó không có bị động ở chỗ nào thì đó. Nhắc cái câu đó là con đã đi
vào cái chân lý rồi đó.
Tu sinh: Coi như là con á thì hàng ngày con
đi chợ cho nên con không có thời gian. Cho nên những lúc con làm việc thì con cứ
tác ý là tâm ly tham, sân, si. Nhiều khi con ngồi hẳn thì con nhắc tâm bất động.
Nhưng mà có cái là nhiều lúc những cái ti vi tiếng nói xung quanh làm cho con, nhiều
lúc nó đưa vô người con. Cho nên con cứ lấy hơi thở, con theo dõi hơi thở rồi
con nói là tao không có nghe mày đâu. Thì có được hay không Thầy?
Trưởng
Lão: Được. Bây giờ
con sử dụng cái hơi thở. Trong lúc đó thí dụ như cái hơi thở nó có nhiều cái đề
mục của hơi thở để nó giúp cho con vượt qua những cái đối tượng mà nó làm cho
tâm con bị động. Thí dụ như bây giờ ti vi nọ kia nó hát lớn tiếng quá. Nó làm
cho tâm con bị duyên theo. Do đó con nhắc "Hít vô tôi biết tôi hít
vô thở ra tôi biết tôi thở ra" rồi con hít vô thở ra. Rồi con nhắc
thêm "An tịnh tâm hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh tâm hành tôi
biết tôi thở ra". Rồi con hít vô thở ra năm hơi thở.
Rồi con tác
ý nữa. Chứ con đừng hít thở hơi thở không hoài thì nó bị ức chế tập trung. Con
cứ nhắc nhắc cho nó để cho cái tâm con nó an ổn ở trong cái hơi thở thôi. Thì
nó an ổn, nó quên ở ngoài hết. Bây giờ ở ngoài họ hát, bây giờ Thầy nói cái tiếng
mà nó la bể loa của nó con cũng không thèm nghe. Tại vì con nhắc nó nó bám vào
trong cái hơi thở của con.
Mà nếu mà nó
nó không chịu nữa. Nó còn bị dính, bị dính bên ngoài đó. Thì con nhắc "Hít
vô dài tôi biết tôi hít vô dài, thở ra dài tôi biết tôi thở ra dài".
Con hít vô chậm chậm chậm chậm, con thở ra chậm chậm. Bắt buộc phải tập trung
cái sức tập trung của con trong cái hơi thở chậm của con nó cao lên. Cho nên
không còn lắng nghe bên ngoài. Con hiểu không?
Bởi vậy người
ta sử dụng hơi thở mà người ta đánh đuổi tất cả ác pháp bên ngoài hết. Không
còn ác pháp nào. Thậm chí như cái thân con mà đau nhức, như nhức cái đầu, đầu
đau quá. Bây giờ ngồi đây bất động tâm thì không nổi. Thì con nhắc "An
tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra".
Rồi con hít vô thở ra năm hơi thở. Rồi con tác ý câu đó nữa.
Con cứ tác ý
rồi hít thở, tác ý rồi hít thở. Một lúc cái tâm con nó nhiếp được ở trong hơi
thở rồi thì cái thân con nó không có đau nhức đầu nữa. Đó là cái phương pháp để
nó đối trị những cái bệnh trên thân con. Mười chín cái đề mục của hơi thở là mười
chín cái pháp rất là tuyệt vời.
Tu sinh: Thưa Thầy như ban đêm chia thời
khoá thì con không có chia được nhiều. Thí dụ như tối thì con người khỏe thì
con mới tập còn không là con không có tập. Chỉ có thời khuya thôi, từ ba giờ
cho đến năm giờ. Nhưng mà con không có chia rõ được cái gì hết. Khi nào con tỉnh
táo thì con ngồi con định được hơi thở hoặc là con nhắc tâm bất động.
Mà khi con
đi kinh hành tỉnh giác. Có lúc thì con đi Thân Hành Niệm. Có nghĩa là tuỳ theo,
con thích thì con đi. Con đi mười lăm hai mươi phút vậy thôi. Thì theo như Thầy
thấy trường hợp ở gia đình thì con phải đi cái gì để ổn định.
(1:32:37) Trưởng
Lão: Bây giờ nó tuỳ thích thì nó ở trong gia đình con thì nó bị chi phối rất
nhiều cho nên tuỳ cái thích của con mà con đi nó mới có chất lượng. Còn nó
không thích mà ép buộc nó thì nó không có chất lượng được. Cho nên con tu vậy
được, không có sao đâu.
Tu sinh: Nhưng mà con đi nhiều thứ vậy có
sao không?
Trưởng
Lão: Không có sao hết.
Con chỉ là người tập cho nó quen với pháp thôi chứ chưa có đi sâu vào pháp nào
hết. Cho nên không sợ. Rồi.
Tu sinh: Nam mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật.
Kính bạch Thầy, từ hồi con theo Thầy, Thầy dạy con tu pháp tâm bất động thanh
thản an lạc vô sự. Và con cứ giữ pháp này tu. Thì hôm thì mùng bốn con đi. Thì
trong ba ngày đầu mùng năm, mùng sáu, bữa nay là ngày thứ bảy thì con thấy con
ngồi con giữ tâm bất động thanh thản an lạc vô sự.
Khi có niệm
tới thì con tác ý đẩy lùi. Thì tới lúc mà hôn trầm thùy miên thì con đứng dậy
con đi. Vừa đi con vừa cũng giữ tâm bất động thanh thản an lạc vô sự. Nhưng mà
trong ba hơi thở lại đây con bị mất ngủ. Con ngủ chỉ có được hai giờ đồng hồ một
ngày thì con không còn tỉnh táo. Có lúc thì con ngồi chỉ có một, hai phút là bị
gục là có lý. Đi suốt, đi ngày đi đêm con tới mỏi nhừ luôn.
Thưa Thầy,
Thầy dạy cho con cách thức làm sao để con phá được hôn trầm.
Trưởng
Lão: Con phá được
hôn trầm con phải về lập một cái thời khoá biểu cho hợp với cái cơ thể của con
cái sức lực của con. Rồi con tu tập từ từ con mới tăng lên. Còn này con tu như
vậy là con tự giết con. Tu liên tục vậy không có được. Phải bảo toàn cái thân.
Tu cái gì nó cũng tạo cho mình thành cái thói quen.
Cho nên con
bây giờ về lập cho cái thời khoá phù hợp với mình. Thời khuya tu mấy giờ rồi
sáng tối tu mấy giờ. Đâu nó ra đó. Con lường với cái sức của mình để đặt cái thời
khoá. Chứ đừng có ham tu cho nhiều giờ đó rồi đặt cái thời khoá quá dài thì tự
mình con làm sai, tu tập không chất lượng. Thà là con tu ít mà cái chất lượng
con nhiếp tâm an trú được là tốt nhất.
(1:35:07) Tu
sinh: Thưa Thầy như vậy con có tu pháp Thân Hành Niệm?
Trưởng
Lão: Nó là cũng áp dụng
vào pháp Thân Hành Niệm con. Tu tập nó thì được chứ không có sao. Nhưng mà mình
tu vừa với cái sức của mình. Chứ không phải nghe nói đi suốt đêm rồi về mình
cũng ham đi suốt đêm đó là mình tự giết mình đó.
Tu sinh: Trong thời gian con tỉnh thức
(không nghe rõ)
Trưởng
Lão: Được chứ con.
Bây giờ con phải tập chứ. Đâu phải muốn làm Phật sớm được. Tập từ từ. Mình thấy
cơ thể của mình nó chưa phù hợp ăn ngày một bữa, thấy nó còn khổ nó chưa có khỏe
thì con có thể con ăn buổi sáng hoặc buổi chiều, uống thêm nước gì đó. Đâu có
sao, tập từ từ. Chừng nào mà được thì mình sẽ sống ngày một bữa.
Tu sinh: Thưa Thầy con ăn thêm thời gian sau
con khá lại trở lại bình thường. Dạ thưa Thầy được không ạ?
Trưởng
Lão: Được đâu có sao
đâu con. Nó bình thường thì được. Mà nó có chướng ngại gì thì con phải dừng lại.
Không nên để ảnh hưởng đến cơ thể của con. Có vậy thôi. Không có gì đâu.
Tu sinh: Dạ con ở tại gia sư cô nói là
(không nghe rõ)
(01:36:31) Trưởng
Lão: Nội cái ăn một bữa cũng là sống như Phật rồi. Chết cũng làm Phật chứ
không phải không đâu. Giờ mình sống như Phật, Phật ăn ngày một bữa, mình cũng
ăn ngày một bữa. Tôi làm con Phật tui giống ông rồi. Mà tôi giống cái ăn thôi,
còn tâm niệm tui còn lăng xăng chưa bằng ông. Nhưng mà lần lượt rồi tui sống được
như ông rồi cái gì tôi cũng sẽ làm được. Con tin con đi. Bởi vì mình niệm mình
tin mình sẽ làm được là làm được.
Mình đừng có
nghĩ là tôi yếu đuối làm không được. Thì đó là mấy con tự ti mặc cảm mình quá.
Sự thật ra mấy con biết không? Dân tộc Việt Nam là dân tộc anh hùng mà. Đâu có
đầu hàng trước giặc nào đâu. Nhất là giặc sanh tử lại càng không đầu hàng. Con
thấy không, đất nước mình bị nô lệ mà, người Trung Quốc, người Pháp mà vẫn đuổi
nó chạy mất hết đâu có sao.
Bây giờ mình
là con người nô lệ cho giặc sanh tử thì phải đuổi nó chứ sao mình lại đầu hàng.
Mà mình tin rằng tôi sẽ đuổi được. Bây giờ tôi bắt đầu tôi sống như Phật để tui
đuổi giặc này. Phật ăn ngày một bữa tui cũng ăn ngày một bữa chắc chắn là mình
sẽ đuổi được. Phải không? Con tập con gan dạ lên nó không có đòi ăn nữa thì con
ăn được một bữa.
Mà ăn một bữa
rồi bắt đầu cái tâm niệm của con nó muốn, dừng lại Phật không có dục. Phật mà
còn dục làm sao Phật. Mày muốn làm Phật thì phải như vậy. Lần lượt nó đi mất hết
con.
Tu sinh: Dạ thưa Thầy. Thời gian con ăn giờ
con thấy con kỷ luật được. Con xuống ký mà sức của con cứ thấy mệt mỏi.
(01:38:08) Trưởng
Lão: Nó xuống ký là tốt. Tại sao con biết không? Xuống kí tức là mình đi nhẹ
nhàng mà nó lên ký á tức là mình mập nó đi nặng nề lắm con. Con thấy mấy người
mập họ đi khổ lắm. Còn mấy người ốm ốm đi khỏe lắm. Có đúng không? Mấy con thấy
không? Trời đất ơi cái thân tôi nó ốm yếu vậy tui đi nó phơ phớ nó nhẹ. Còn
mình bự vậy đi sao coi nó nặng nề, khổ sở quá vậy. Phải không, con thấy không?
Cho nên vì vậy
nó xuống ký con mừng. Chứ nó không có bệnh đau chết gì đâu sợ.
Tu sinh: Con sợ chết, thưa Thầy quý sư cô
thương con khuyên nhủ con. Con mới gan dạ tiếp duyên con không dám nói ra. Tối
con đi bộ uống ly sữa thấy bụng nó mập.
Trưởng
Lão: Phải rồi con, dẹp.
Tu sinh: Con không ăn nữa thì
Trưởng
Lão: Cái duyên tốt
đó con. Mấy sư cô chưa làm được như con cho nên cứ khuyên con. Để không con ăn
được con cự họ. Cho nên vì vậy con cứ con sống đúng như Phật đi. Tui theo đạo
Phật phải làm như Phật sống đúng như Phật. Có vậy thôi con.
Tu sinh: Tâm con ước nguyện lúc nào con cũng
được Thầy tiếp duyên với Thầy và chư Phật.
Trưởng
Lão: Được rồi, Thầy
lúc nào cũng giữ tâm bất động. Con cứ giữ tâm bất động thì gặp Thầy. Mà gặp Thầy
á, bây giờ con ăn ngày một bữa mà sao nó còn đói. Xin Thầy giúp đỡ con. Ngay đó
con giữ tâm bất động thì nó không còn đói nữa. Bởi vì bất động mà làm sao đói.
Phải không? Các con thấy dễ không?
Khi nào nó
phạm giới gì mấy con nhắc tâm bất động. Thầy đang bất động, mình bất động với
Thầy đi. Không bao giờ mình phạm giới. Thành ra rõ ràng mấy con sẽ được giải
thoát. Cứ nhớ cái tâm bất động cho Thầy đi, không có người nào mà không giải
thoát hết. Cái chuyện gì, bất kì cái chuyện gì mà xảy đến với mấy con, "Tâm
bất động thanh thản an lạc vô sự, không sợ gì hết. Cho mày chết" thì
mấy con sẽ bất động hoàn toàn. Gan dạ dùm Thầy đi.
Tu sinh: Con xin vô Thầy được ba ngày. Một
ngày thì con còn nhớ bữa trưa. Hai ngày sau đây thì bữa trưa nó không đói. Con
không còn nhớ nữa. Mô Phật.
Trưởng
Lão: A tốt. Nhưng mà
điều kiện là mày giờ mày không nhớ bữa trưa nữa. Tới trưa tao cho mày ăn, mày
không ăn tao nhét. Có vậy thôi. Tao cho mày ăn, mày không nhớ ăn thì tao cho
mày nhét để cho mày sống. Chứ mày cái kiểu mày hăng hái thì coi chừng mày chết
mày. Tu chưa tới.
Cho nên vì vậy
con làm già đi. Phải ăn. Không có được ăn phi thời nhưng mà ăn đúng ngày một bữa
thôi. Tới giờ đó nó không đói con cũng bắt cho nó ăn. Cũng như Thầy, đâu có đói
đâu. Mà ăn thì cũng ăn cho người ta vui chứ để không ăn Thầy chết rồi ai mà hướng
dẫn cho mấy con?
Bởi vì cái
thân này là cái thân vô thường mấy con. Nhờ thực phẩm mà nuôi dưỡng. Chứ cái
tâm mà cái người mà làm Phật rồi người ta không có bị nhiễm ô những cái thực phẩm.
Mà con không nhiễm đó là may rồi tốt rồi. Nhưng bây giờ đó con chưa tới nơi,
con chưa làm chủ được sự sống chết. Phải không? Thì phải ăn để mà làm chủ sự sống
chết chứ. Mày muốn làm chủ được cái ăn, bây giờ mày muốn bỏ ăn. Không được. Con
sẽ rầy nó đi. Rồi con tu tập tốt rồi.
Tu sinh: Bạch Thầy, con không nhớ nhưng mà
con không
(01:41:3ê) Trưởng
Lão: Tới trưa ăn bữa. Có vậy thôi. Thì con giữ đúng cái thời khoá ăn uống
như vậy thì không có con ma nào mà khiến cho con chết một cách thình lình. Cái
mà con nghĩ không ăn này kia, rồi chứng đạo là ma dục con chứ không phải Phật dạy
vậy đâu. Con hiểu không? Bởi vậy mấy con tu hành. Chứ ma nó ở trong đầu của mấy
con đó. Nó luận bên đây bên kia mấy con không sáng suốt cứ nghe lời nó.
Rồi cảm ơn
con. Con biết vô ích, mà rót nhiều là phí á. Mai mốt Thầy không có nước uống Thầy
phải chết khát. Phải không mấy con. Uống là uống hết, không có phí bỏ. Mình là
người tu mà đâu có dám phí nước. Phải không? Mấy con thấy chưa? Những cái gương
hạnh mà như vậy. Ở đời này mình có nước mình mới sống mà không có nước mình
không sống được.
Mà giờ mấy
con rót Thầy uống không hết thì còn để lát mấy con hất vô gốc cây. Chứ không lẽ
ai uống. Phải không? Cho nên Thầy phải uống. Còn Thầy chưa uống Thầy đổ vô đây
mấy con còn rót vô được. Thầy đâu có cho mấy con uống thừa.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét