383- ĐẠO PHẬT LÀ ĐẠO TRÍ TUỆ
(00:00) Trưởng
lão: Hôm nay Thầy đến Thầy gặp các con để tạo thêm cái niềm tin với đạo
Phật.
Đạo Phật không
phải là có một vị trời, vị Thánh nào trên trời xuống dạy chúng ta cả. Đạo Phật
từ con người dạy chúng ta, các con thấy ông Phật là con người chứ không phải một
vị Thánh ở cõi nào xuống đây xưng mình làm Phật đâu, là con người thật sự. Cho
nên đạo Phật rất gần gũi, tu là giải thoát liền, chứ đâu phải là tu mà 5 tháng,
10 tháng, một năm, hai năm; ngồi thiền một hai ngày, một tháng, hai tháng mới
làm Phật được sao? Chính đức Phật cũng đã xác định: "Đạo ta không
có thời gian đến để mà thấy". Thấy cái gì các con? Nó đâu có thời gian
tu. Mà mình thấy ngay được cái sự giải thoát được liền.
Giả sử như
bây giờ các con nghe Thầy đến đây các con tu tập. Các con buông hết đi, gia
đình ái kiết sử mình buông hết, chỉ còn một thân một mình. Đó là cái giải thoát
đầu tiên mà người đời không thể tìm được. Người đời thì con cái, gia đình, ăn uống,
rồi hơn thua, nhà cửa, đủ các khổ. Còn chúng ta bây giờ có nghĩ những cái điều
đó không? Nếu mấy con vào đây tu các con còn nghĩ cái việc đó, tốt hơn mình đi
về gia đình mình nghĩ cho nó xong đi. Chứ đừng có tu mà nghĩ chuyện đời ở đây nữa,
dẹp hết những cái này đi thì ngay đó mấy con sẽ thấy được sự giải thoát của đạo
Phật, chứ đâu phải là khó khăn.
"Đạo
ta không có thời gian đến để mà thấy". Đạo của con người chứ đâu phải đạo của Thánh, của Thần,
của Tiên đâu. Có phải là ông Phật ông từ trên cõi nào xuống đây dạy mình thì đó
là một bậc Thánh. Còn ông Phật là con người mà, con người như chúng ta cũng ăn,
cũng uống, cũng sống cũng bình thường sinh hoạt. Khi mà tu chưa giải thoát thì
buồn vui, mà giải thoát rồi thì đâu còn buồn vui.
Bởi vì cái
hiểu biết của đạo Phật là cái hiểu biết bằng tri kiến giải thoát, bằng trí tuệ.
Cho nên các con nghe đạo Phật còn có một danh từ là Đạo Trí Tuệ, đạo hiểu biết,
hiểu biết để giải thoát, chứ không phải hiểu biết để hơn thua người ta. Mình chỉ
cần hiểu biết là giải thoát. Không cần tu gì hết ngồi chơi suốt ngày, phải
không? Không có cái cô này đẹp mà quyến rũ mình được, không có cái chàng kia mà
cám dỗ mình được. Như vậy rõ ràng là mình làm chủ chính mình rồi, đạo Phật là
như vậy chứ đâu. Đâu phải khó khăn gì đâu.
(3:22) Các
con thấy không? Cái nhà đẹp cũng không cám dỗ được mình, của cải tài sản cũng
không cám dỗ được mình, buông xuống hết. Cho nên Thầy có một cái bài kệ để thấy
được cái sự tu tập của đạo Phật:
"Buông
xuống đi hãy buông xuống đi.
Chớ giữ
làm chi có ích gì?
Thở ra chẳng
lại còn chi nữa.
Vạn sự vô
thường buông xuống đi. "
Các con vào
đây các con buông xuống chứ đừng ngồi trong này mà nhớ mẹ, nhớ cha, rồi nhớ gia
đình, nhớ con cái, việc này tôi chưa làm xong chưa được để tôi chạy tôi về lo
cho con mình rồi mới lên tu, vậy không được. Ái kiết sử bứt là phải bứt ngay liền,
tức khắc dứt, cái chướng ngại này trói buộc chặt lắm mà. Vợ chồng con cái đều
là ái kiết sử hết mấy con, bứt ngay liền, bứt bỏ liền, cuộc đời giải thoát đâu
có dễ mấy con, không bứt ái kiết sử làm sao mà giải thoát được? Đừng có để cái
tình cảm thế gian nó lầy rầy, mà chúng ta phải sống bằng cái tri thức của chúng
ta, bằng cái tri kiến giải thoát của chúng ta, bằng cái ý chí dũng mãnh của
chúng ta để vứt bỏ tất cả những cái ràng buộc này. Như vậy mình mới thấy được sự
giải thoát chứ.
Nói tu chứ
Thầy thấy đâu có tu gì đâu mấy con, chỉ cần có ý chí dũng mãnh là dẹp sạch ba
cái thứ này hết. Coi như đến đây tại cái duyên, cũng như mấy người nhà bếp ở
đây có duyên mà gặp nấu bếp để lo cho chúng ăn cơm đó là tạo cái duyên phước, mọi
người đã có duyên với mình từ trong tiền kiếp, cho nên mình lo cơm nước mình
đưa cho chúng là đủ rồi. Còn mai mốt đủ duyên mình ngồi chơi chứ không có làm
cái gì nữa hết, ngồi chơi rồi có người thay thế mình không lẽ bây giờ mình
giành mình nấu hết nữa sao? Điên gì mà mình nấu hết, giành với họ. Sự giải
thoát của đạo Phật chỗ ý chí dũng mãnh vứt bỏ hết. Mà đến đây mấy con thấy cảnh
cơm nước các con thấy không lo, trưa có một bữa no rồi không lo gì hết, không
có lo đói lo no, không lo cái gì tất cả hết, đó là giải thoát vậy mà còn đòi
cái gì nữa đây? Hạnh phúc quá chừng rồi!
(06:02) Vô
đây mấy con thấy gia đình thì còn con khóc đòi cái này cái kia, vô đây có thấy
đòi cái gì đâu, đâu có đứa nào mà dám theo vô đây đâu, thì giải thoát hoàn
toàn, mình chứng đắc thật. Phải không? Mấy con cứ nghĩ ngay liền, mình thấy đạo
ngay liền, mình vào là thấy cuộc sống của mình giải thoát rồi. Đạo Phật như thật,
chứ đâu phải ngồi thiền năm, bảy giờ; một ngày hai ngày, ngồi thấy gục. Mấy con
đi theo Thiền Đông Độ qua bên Trung Quốc ở bên đó mà tu, ở đây Phật mà. Các con
cứ nghe Phật 49 ngày dưới cội bồ đề, tưởng đâu Ngài khoanh chân Ngài ngồi. Ngài
ngồi làm sao Ngài cứu mẹ con một cái người chết, có đứa con chết đến xin Phật cứu,
nếu mà Ngài ngồi cứng ngắc thì làm sao mà Ngài nói chuyện?
49 ngày để
ngồi suy nghĩ lại từng tâm niệm của mình xả, chứ đâu phải ngồi đó mà tréo chân
đâu, đời đã khổ rồi còn kéo hai chân lên cho nó đau nữa. Trời đất ơi! Còn làm
cho mình khổ thêm. Như vậy gọi là tu thiền à? Thiền Định gì mà khổ vậy? Đời thì
trói buộc đủ thứ dây, mà giờ vô đạo thì còn trói thêm cái dây ngồi nữa. Tới giờ
ngủ thì mấy con cứ đi ngủ, giờ thức mà nó buồn ngủ thì phá nó, mình làm chủ chết
thôi không có ngủ. Ăn thì mình đi ăn, mà không có giờ đòi ăn không cho ăn. Mình
làm chủ thân tâm là chỗ đó các con.
(8:16) Đạo
Phật dạy mình đơn giản, rất đơn giản, không phải ngồi nhiều mà thành Phật. Nên
mấy con nhớ kỹ những người người nhiều một hai giờ mấy con nhìn lại mấy người
đó có thành Phật không? Hay chỉ là người cái tướng để khoe mình người cho nhiều
thôi? Cái đó không đúng.
Cho nên mấy
con nhớ lời Thầy, Thầy biết các con tu sai nhiều lắm, sách sai nhiều lắm. Tại
vì Phật giáo nó bị ảnh hưởng quá nhiều cái sai. Cho nên có một nhà Phật học
nói: "Thầy nói cái gì nói đúng, chứ Thầy đừng nói cái sai của người
ta, người ta sai kệ người ta". Thầy mà không nói sai thiên hạ không biết
đâu cứ coi cái nào cũng đúng hết. Đó là cái nguy hiểm mấy con, phải chỉ mặt cái
sai. Cái đó nó xuất phát từ đâu? Thí dụ như Thiền Vô Vi của Lão Tử mà cũng khoe
Phật thì mình cũng tu à? Mà cái trình độ các con chưa có tới cái chỗ đó thì mấy
con đâu có biết được cái pháp Vô Vi của Lão Tử. Mà Lão Tử là một nhà hiền triết
của người Trung Quốc chứ đâu phải của Việt Nam. Chúng ta theo người khác mà
chúng ta không biết cho rõ cái lý lịch của người khác. Cho nên chúng ta hay bị
sai cái chỗ đó mấy con.
Còn bây giờ
Thầy biết mà Thầy để mấy con tu sai, mấy con là người Việt Nam ham tu theo Phật
là phải tu đúng Phật. May mắn là Hòa thượng Minh Châu đã dịch cái tạng kinh
Pali quá rõ ràng cụ thể. Ngài cũng đa nghi lắm. Hòa thượng Minh Châu Ngài đa
nghi những tạng kinh Hán Tạng của người Trung Quốc nó không đúng của Phật giáo,
cho nên Ngài cố gắng Ngài dịch ra để xác minh rằng Phật dạy như vậy là đúng, chứ
đâu phải dạy như vậy.
(10:19) Thật
sự người Việt Nam chúng ta có cái nền đạo đức, có tài năng chứ không phải thiếu
tài năng. Hôm nay đứng trước chúng, mấy con thấy Thầy cũng là con người bằng
xương bằng thịt như mấy con, mà muốn chết hồi nào chết, muốn sống hồi nào sống.
Thầy làm được, không lẽ Thầy bằng xương bằng thịt Thầy làm được mà mấy con cũng
làm không được sao? Phải làm được chứ không lẽ lại thua Thầy? Mình phải có ý
chí chứ! Thấy Thầy vĩ đại quá, cả một thế gian này chỉ có mình Thầy. Chưa chắc
Thầy không có vĩ đại đâu. Tu sẽ bằng Thầy và hơn Thầy nữa. Ý chí đó mấy con phải
nuôi dưỡng nó, đừng có nghĩ người ta hơn mình, mà nghĩ ngay mình có đầy
đủ ý chí, có sức dũng mãnh, mình sẽ làm chủ được sự sống chết của mình.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét