384- DÙNG Ý THỨC GIỮ TÂM BẤT ĐỘNG
(11:09) Trưởng
lão: Thì Phật dạy quá rõ ràng: "Ý làm chủ, ý tạo
tác, ý dẫn đầu các pháp", lấy cái ý của mình để tác ý ra chứ gì. Thầy
muốn chết Thầy nói: "Thân tâm này, tịnh chỉ hơi thở, nằm xuống chết
đi." Lần thứ nhất nó đâu có tịnh chỉ được mấy con, một ngàn lần một
triệu lần là nó nằm nó tịnh chỉ hơi thở được mà. "Ý làm chủ ý tạo
tác mà, ý dẫn đầu các pháp", các con nghe câu đó trong kinh Pháp Cú đã
chỉ vậy.
Đó trong kinh
Pháp Cú nói rõ ràng như vậy. Mà bây giờ trong các con người nào cũng có ý thức. "Ý
làm chủ ý tạo tác ý dẫn đầu các pháp", nếu chưa làm chủ thì tác ý
hoài. Cho nên Thầy dạy mấy con sự hiểu biết của mình. Thầy làm chủ được mình bằng
ý thức như vậy, cho nên Thầy dạy để về mà mấy con làm chủ. Lần thứ nhất mấy con
chưa làm chủ được, lần thứ hai nó thành cái lực rồi, ý thức lực của mấy con các
con ra lệnh là nó làm theo liền, cho nên mấy con phải đặt niềm tin bền vững ở
Phật chứ. Phật mà mấy con không tin thì mấy con còn tin ai giờ?
Cho nên mấy
con phải tự tin mình tác ý một câu: "Tâm bất động, thanh thản, an
lạc, vô sự". Chẳng sợ gì hết đau mặc đau, cơn đau lần lượt nó hết đau.
Mà câu Thầy dạy, nhắc đi nhắc lại rất nhiều câu mà thuộc về tâm bệnh của Thầy,
câu giải thoát của Thầy, quá tuyệt vời: "Tâm bất động, thanh thản,
an lạc, vô sự". Các con thấy nó đơn giản, quá đơn giản. Trước cảnh nào
đi nữa tác ý câu đó nó cũng hết, nó an ổn cho mình trong cuộc sống. Còn mình muốn
chết nó tịnh chỉ hơi thở nằm xuống chết luôn, bây giờ mấy con tu chưa đủ sức
thì nó chưa chết, khi mà đủ sức bảo cái nó chết liền.
(14:05) Đơn
giản như vậy, ý làm chủ mà, không biết dùng ý của mình, ai cũng có của cái tài
sản giàu sang hết, mà không biết sử dụng, không biết xài, quá uổng. Thật sự cái
đó là của cải của mấy con đó. Mà mấy con không biết lấy ra dùng thì thành ra một
con nợ đi vay nợ người này người kia. Mấy con ra lệnh được, mấy con làm chủ được
thì con tu rồi con ngồi chơi chứ còn làm gì nữa. Còn mấy con chưa làm chủ được
là ý thức của mình chưa đủ lực, phải tác ý nữa. Mình sống mình ngồi ở trong thất
có một mình thì tác ý hoài, tác ý riết nó thành ý thức lực, có vậy thôi. May mắn
là ở đây ai nhập thất là có người lo cơm nước cho mình, ngồi không tác ý để tạo
thành ý thức lực mà không chịu tu thì uổng quá!
Hôm nay mấy
con ngồi trước mặt Thầy nghĩ ít ra cũng phải có vài ba người rồi chứ, nghĩa là
vài ba người làm chủ được mình rồi. Bảo tịnh chỉ hơi thở, bảo sao nó nghe vậy.
Mấy con giờ bảo "tịnh chỉ hơi thở chết" là nó đi
luôn nó uổng. Các con bảo vậy: "Cái thân này, cái trọng lượng này
bắt đầu nâng lên một thước cho tao", cái lệnh của mấy con, ý thức lực
của nó, cái lệnh của nó, nó nâng lên một thước, là mấy con biết mấy con đã có lực
rồi. Mấy con làm thử chứ ai biểu mấy con làm thiệt, làm thiệt nó bay… chết
sao. Nhớ làm thử thôi đừng làm thật. Rồi mấy con sẽ thấy pháp Phật nó vi diệu
vô cùng.
Pháp của Phật,
Phật là con người, nãy mà Thầy gieo cái niềm tin cho mấy con: Phật là con người
như chúng ta chứ không phải là bậc Thánh, Thần nào ở trên cõi nào xuống đâu.
Ông có vợ không? Có! Ông có con không? Có! Y như con người chúng ta chứ đâu phải
là không vợ không con đâu, rõ ràng là cũng y như chúng ta không khác chút nào hết,
ông còn có của cải tài sản nhiều hơn chúng ta nữa mà đành bỏ, còn chúng ta có một
nhúm vậy mà không muốn bỏ, có một chút mà không dám bỏ, còn ông Phật ngai vàng,
điện ngọc như vậy mà bỏ đi vô rừng ở một mình ăn khát, ăn đói chứ có phải ăn được
no đâu. Dẹp hết đi mấy con, cuộc đời gặp Phật thật hạnh phúc vô cùng không còn
gì ràng buộc mình được nữa.
Còn bên nữ mấy
con nghĩ bên nam có Phật, bên nữ không có hả? Bà Gotami tu kinh khủng lắm đấy.
Sau khi đức Phật chứng đạo dạy bà tu, bà dẫn 500 vị, mấy con ngồi trước mặt Thầy
đây có đủ 500 vị không? Trời đất ơi! Chúng ta thừa sức. Có phải không? Vậy mà
không lo tu.
(17:39) Đâu
phải người nam tu chứng mà người nữ tu không chứng đâu, y như nhau chúng ta
không có khác. Đạo Phật rất bình đẳng. Khi Ngài tu chứng rồi Ngài độ bà Gotami,
không bỏ người nữ, bình đẳng như vậy, cũng là một bậc A la hán như thường. Cho
nên bên nữ các con tu vẫn chứng như thường, nhưng mình đừng tu chơi chơi, tu thật
sự, quyết làm thì làm cho được. Thầy nghĩ rằng: ý chí mấy con cần phải rèn luyện
cho cứng, cho mạnh mới được, người nào cũng có ý chí hết nhưng mà chưa chịu rèn
nó thôi chứ nếu rèn mấy con thấy nó dũng mãnh. Tới đó bây giờ có con cọp nó nằm
đó bảo mấy con đi vô mấy con cũng xông vô liền hang cọp, đó là ý chí ngút ngàn,
còn không dám vô là ý chí nhút nhát. Nỗ lực ráng tu mấy con, đạo Phật là đạo của
chúng ta, đạo của con người, đức Phật là con người, mà con người tu chứng là chứng
hết, người nào tu đúng cũng chứng hết.
Nam cũng chứng,
nữ cũng chứng, bằng chứng trong lịch sử đã ghi rất rõ ràng. Cho nên nỗ lực tu đừng
để kéo dài thời gian. Thời gian nó không chờ chúng ta đâu, một phút trôi qua
không lấy lại được:
"Tấc
bóng thời gian một tấc vàng.
Tấc vàng
tìm được không gì khó.
Tấc bóng
thời gian khó hỏi han".
Cố gắng lên
để không mất thời gian. Như nãy giờ Thầy ngồi đây cái thời gian qua rồi, mà may
Thầy nói chuyện có lợi ích, chứ mà Thầy nói chuyện tào lao thì cũng phí, ráng nỗ
lực tu. Tu đúng nha chứ còn mà các con tu sai, đi ngàn dặm nó không có giải
thoát được mà nó thành ma đạo, lúc đó nó trật đường.
Mà bây giờ
con muốn tu như vậy vậy vậy, con tập tu vậy đúng hay sai, xin Thầy dạy cho con?
Đừng có hỏi đông vầy, Thầy dạy người này người kia bắt chước liền, mỗi người có
cái đặc tướng riêng của nó. Người nào muốn tu thật tu, xin phép hỏi Thầy, Thầy
tùy theo đặc tướng mà Thầy dạy mấy con tu, thì lúc bây giờ mấy con thấy nó dễ
dàng hơn, không còn khó khăn nữa.
(20:11) Mà
tối ngày cứ xúm nhau bữa nay hỏi mai hỏi, cùng hỏi Thầy cũng không biết làm thế
nào.
Có nhiều người
tu cũng lâu lắm mà không có đạt được như ý mình muốn. Tu thì mình làm sao làm
chủ được cái ý thức của mình, cái ý muốn của mình. Cho nên hồi nãy Thầy có ví dụ
các con thấy, mình muốn thử cái ý thức lực của mình coi cái lực có hay không,
thì mình ngồi xếp bằng mình bảo: "Cái thân này nó nâng lên một thước",
thì tự nó nâng lên một thước, đó là ý thức lực của mình. Chưa có thì mình cố
mình tu, cứ tác ý. "Ý làm chủ ý tạo tác ý dẫn đầu các pháp",
tác ý cho đến ý thức lực nó có, chứ đừng có tu chơi bỏ phí thời giờ uổng lắm!
Tu như vậy là tu không có thấy được cái gì hết trơn. Giờ bỏ đi về thì mắc cỡ với
bà con mà ở đây tu thì cứ tu cầm chừng chơi thì cái chuyện không được đâu mấy
con, phí uổng cuộc đời.
Cho nên hôm
nay đi về phải nỗ lực mình tập, phải rèn luyện mình làm chủ. Mình bảo sao thân
mình phải nghe theo nó làm vậy thì rõ ràng mình làm chủ được thân tâm của mình,
còn nó chưa chịu nghe thì đó là một nỗi lo chứ chưa phải hạnh phúc đâu, khép chặt
giới sống một mình, mình dùng câu tác ý mình tác ý, một ngày chưa được hai ngày
sẽ được, hai ngày chưa được ba ngày sẽ được. Ý thức lực nó đủ lực rồi thì cái
gì cũng làm được hết. Nó chưa đủ lực thì nó không làm được.
Hôm nay để gặp
mấy con Thầy dạy về ý thức của mấy con, để tạo thành ý thức lực, đó là cái
phương pháp cứu cánh của đạo Phật đã truyền dạy từ xưa đến giờ. Nhiều người người
ta làm chủ được sự sống chết là nhờ cái ý thức lực của người ta. Nhớ kỹ mấy
con, để không khéo mình phí cái thời gian tu của mình uổng lắm mấy con! Bỏ hết
đời vào đạo đi tìm sự giải thoát, giải thoát đâu không thấy, công lao thức
khuya dậy sớm cuối cùng chẳng được những gì, phí bỏ uổng lắm mấy con. Cần thưa
hỏi thì mình thưa hỏi cho kỹ, mà chưa cần thưa hỏi mình thấy mình tu đúng không
cần thưa hỏi thì nỗ lực im lặng mà tu. Đừng có động.
(23:18) Bây
giờ Thầy dạy mấy con: "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự". Nắm
được pháp rồi cứ giữ tâm bất động mà tu, đi tới, tác ý tới, đi riết tới. Nhớ: "Tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự", cái câu đấy Thầy dạy cho mấy con
nhớ để nhắc mình để sau khi mà nó bất động rồi thì mình tìm cách mình hộ trì
nó. Mình nói chuyện tự mình nói chuyện ở trong lòng thì nó tốt, cho nên mấy con
phải nỗ lực tu để giữ được tâm bất động. Mà giữ được tâm bất động không có
nghĩa kiềm chế nó mấy con. Thí dụ Thầy ngồi đây Thầy nhắc: "Tâm bất
động, thanh thản, an lạc, vô sự", Thầy ngồi đây Thầy đâu có kiềm chế
nó Thầy để tự nhiên nó bất động, tự nhiên nó thanh thản, Thầy chẳng làm gì hết
ngồi chơi vậy thôi, như vô sự. Rồi Thầy có niệm nó khởi nó muốn làm gì hoặc là
khởi niệm gì Thầy nhắc nó: "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự",
không được .., còn trường hợp cái tâm sân thôi… Cứ nhắc riết như vậy còn cái
tâm bất động còn bao nhiêu cái niệm đi mất hết. lúc bây giờ Thầy thành Phật mấy
con.
Tu quá đơn
giản dễ dàng đâu khó khăn gì mấy con. Thầy nghĩ rằng từ khi mà biết được Thầy tới
bây giờ tu tập là quá lâu, hôm nay gặp Thầy tuần lễ sau thành Phật hết, người
nào cũng làm Phật được hết. Tâm bất động mà, có gì đâu mà cứ để cho nó động nên
tu không được, giữ tâm bất động là được hết, có phải không? Có vậy thôi.
Giờ ai còn hỏi
Thầy gì nữa không? Ai muốn hỏi gì?
Thầy đã nhắc: "Tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự", ai hỏi đụng nó liền chứ không có
để…
Phật tử: Thưa hỏi tu bị tập trung trong
hơi thở.
(26:05) Trưởng
lão: Ngồi chơi mà cứ biết hơi thở ra vô thôi, đừng có tập trung trong
hơi thở, tập trung trong hơi thở là giai đoạn tu thiền… còn bây giờ mình đã tu
đến cái giai đoạn tâm bất động, mình biết có tâm bất động thôi mà nó im lặng nó
biết hơi thở ra vô, nó quen với hơi thở. Nó yên lặng thì để nó yên lặng, nó yên
rồi mình thấy tâm bất động. Mình tác ý là nó đi, nó đi rồi nó trở lại nữa thì
tác ý nữa. Tác ý hoài chừng nào nó hết thôi con nhớ chỗ đó.
Phật tử: …
Trưởng
lão: Khi con tác ý
trong câu hai con đừng có nhắc cái lời con viết hôm nay, mà con chỉ cần tác
ý: "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự", khi nó khởi
niệm gì đó con nhắc: "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự",
rồi nó yên lặng một chút nó khởi nữa, tác ý nữa, thì nó thành ý thức lực. Nhờ
có cái vọng tưởng, những niệm đó, mình tác ý hoài thì nó tạo thành ý thức lực.
Nhớ vậy, chứ còn bây giờ con cứ dùng cái trí tuệ quán xét nhắc nhở cái này cái
kia đó nó động thêm con, con tác ý ngay đó nó xả ra liền.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét