39- CÚNG DƯỜNG SAO CHO ĐÚNG?
(38:31) Trưởng
lão: Cho nên mỗi tháng Thầy chọn một ngày để mà Thầy gặp mấy con. Thí
dụ như bữa nay là ngày rằm, Thầy gặp mấy con để mấy con có những điều gì thắc mắc
thưa hỏi, gặp tưởng, gặp cái gì? Để Thầy hướng dẫn chỉ cách mấy con khi bị tưởng,
thì mấy con phải rời khỏi gia đình, mấy con đến Tu viện, xin vào đây, một cái
thất, xin cơm ở đây mấy con ăn chứ không cần phải ra khỏi. Và mấy con nhớ rằng
khi đến Tu viện không cần phải cúng dường tiền bạc bằng cách này, bằng cách
khác. Đến đây người ta sẽ nuôi mấy con, người ta dạy cho mấy con không còn bệnh
tật, trở về đời sống bình thường, chứ không phải về gia đình xin người năm
ngàn, ba ngàn, hai ngàn để đến cúng dường ở đó không phải đâu.
Ở đây người
ta có những nhóm Phật tử lo lắng đời sống, Thầy chỉ cần kêu gọi những nhóm Phật
tử này, chứ không phải mấy con đến Tu viện rồi mấy con đóng góp tiền cơm, tiền
nước ở đây, không làm điều đó đâu. Ở đây giúp cho những người đau khổ, mà còn
làm cho mấy con đau khổ, phải đi xin tiền đầu này, đầu khác để đến đây để đóng
tiền, thì không phải vậy.
Ở đây hoàn
toàn có những Phật tử giàu có, có những công ty xí nghiệp người ta sẽ giúp cho
Tu viện của chúng ta. Phật tử ở thành phố Hồ Chí Minh, Phật tử ở Hà Nội. Tất cả
những người này đều có những cái công ty, xí nghiệp làm ăn giàu có, những Phật
tử có tiền rất nhiều, họ không biết làm cái điều gì, chỉ biết giúp Tu viện và
làm việc từ thiện cho những người bất hạnh trong xã hội. Bởi vì họ làm tiền nhiều
quá rồi.
Cho nên mấy
con ở đây, mấy con đến đây là mấy con lo tu tập, lo đối trị những cái bệnh tật
của mấy con để để làm chủ bệnh, để làm chủ tưởng của mấy con thì đủ rồi, chứ
không cần mấy con phải cúng dường tiền bạc.
Bây giờ mấy
con bỏ phong bì hay cúng dường Thầy năm ngàn, ba ngàn sự thật ra Thầy không nhận
thì Thầy thấy tội mấy con, mà nhận thì Thầy rất ngại. Ở đây đâu phải là chỗ đổi
chác pháp, pháp của Phật, đạo đức của Phật là ban, ban cho chứ không phải trao
đổi bằng tiền bạc, mà hành động cúng bái như vậy là hành động trao đổi.
Hôm nay Thầy
nói thẳng, nói thật, mấy con sẽ thấy. Còn mấy con muốn làm cái việc lợi ích cho
xã hội, bây giờ Thầy viết cuốn sách Đạo Đức Lòng Thương Yêu, Đức Hiếu Sinh.
Chúng con có năm ngàn, ba ngàn, hai ngàn, một ngàn xin đóng góp vào một cái người
nào đó để giữ cái số tiền này, để được năm triệu, mười triệu, hai chục triệu in
tập sách này gởi cho tất cả mọi người, để họ đọc họ biết đạo đức, chứ đừng có gửi
cúng dường Thầy. Thầy có đói đâu mà cúng dường Thầy, mà không chừng không ai
cho cơm Thầy, Thầy ngồi thiền Thầy có cần phải ăn sao? Mà cúng dường Thầy làm
gì? Một người mà làm chủ được cái ăn, cái ngủ của mình rồi thì còn cái chỗ nào
mà phải đói mà cúng dường Thầy. Tiền bạc để làm gì? Trong khi mấy con cứ nghĩ rằng
cúng dường Thầy được phước, không phải đâu. Mấy con cúng dường tiền để in kinh
sách Đạo Đức đó là mấy con giúp đỡ cho xã hội có đạo đức.
(41:39) Đó
là phước lớn! Phước lớn tại sao? Xã hội có đạo đức, không ai làm khổ ai thì đó
là lợi ích lớn của mấy con. Đi ra đường mấy con gặp người ta không chửi mấy
con, chứ không mấy con sớn sác lỡ đụng người ta cái vậy, người ta quay lại người
ta mắng: “Đui hả?”. Người ta chửi mấy con liền, có phải không?
Nhưng mà khi
có đạo đức rồi, thì lỡ người ta đụng mình hoặc mình đụng người ta, người ta
quay lại người ta xin lỗi mình, mình xin lỗi người ta. Đó là đạo đức dạy chúng
ta cách cung kính, tôn trọng người khác mà.
Còn bây giờ,
mấy con ra đường, mấy con lỡ đụng, người ta quay lại người ta muốn mắng mấy con
liền. Mà người ta đụng mình, mà người ta vẫn mắng mình, tức là chúng ta biết xã
hội chúng ta đang thiếu. Cho nên mấy con giúp để in những kinh sách đó là đúng.
Còn đối với
Thầy có cần thiết gì cái ăn, mà cúng dường Thầy để làm gì? Cho nên không nhận
thì thấy rất ngại, mà nhận thì nó sai không đúng chánh pháp mấy con. Thầy đâu
phải đến đây thuyết giảng, để nói, để giúp cho mấy con, để mua cái lời giảng dạy
này, để bán cho mấy con sao? Đâu phải điều đó đâu! Thầy giảng dạy là vì thấy mấy
con quá đau khổ, hở một chút dễ giận, dễ hờn, buồn phiền, hở một chút thì bệnh
đau không biết làm sao, phải đi nhà thương, phải đi bác sĩ, tốn hao tiền bạc,
gia đình cực khổ.
Cho nên Thầy
vì mấy con đau khổ, mà Thầy đến đây để chỉ dạy cho mấy con không còn đau khổ nữa,
tự cứu mình đó là cái lòng thương yêu của Thầy đối với các con, chứ không phải
đến đây để buôn bán pháp này lấy tiền mà sống. Thầy đâu phải còn là một con người
bình thường phải ăn cơm, phải có áo mặc.
Bây giờ cỡ
không có áo mặc, không có gì hết, rách rưới lang thang Thầy vẫn mặc, chắp vá
nhiều Thầy cũng vẫn mặc.
Ngày xưa các
con thấy cái thất của Thầy ở đó. Mẹ Thầy vào bếp nấu cơm cho Thầy ăn, bà sẵn
sàng, Thầy chỉ có hai bộ đồ mà suốt thời gian mười năm hai bộ đồ rách nát, hai
bộ đồ vàng nhưng Thầy mặc ở trong rách nát, rách chỗ nào thì bà lấy miếng vải
khác bà đắp lên, đắp mãi cái áo của Thầy nó trở thành cái áo ấm mấy con, nó nhiều
lớp lắm.
Sự thật ra nếu
mà chiếc áo đó còn hôm nay, nó là một kỷ niệm rất lớn cuộc đời tu hành, Thầy
không phí bỏ một cái gì hết đâu, tu hành mà, sao mặc cũng được, đâu phải cần
sang đẹp.
Các con thấy
nhiều người người tu, họ đâu có quan trọng về vấn đề bên ngoài đâu. Cho nên ở
đây thật sự ra ăn thua là chỗ giữ tâm của mình, quan trọng nhất mấy con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét