392- GIẢI THOÁT NHỜ TRI KIẾN
(00:31) Thầy
Thanh Quang: Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật.
Kính bạch
Hòa thượng Trưởng lão, chúng con được nghe trong kinh nói: "Được
sinh ra ở trong thời có đức Phật là điều hiếm, được gặp các bậc Minh Sư là điều
hiếm, được nghe giáo pháp của Như Lai là điều hiếm, được gặp những người tu
theo giáo pháp của Như Lai là điều hiếm".
Hôm nay có lẽ
qua nhiều thiên niên kỷ cũng mới có một sự hội ngộ đủ các duyên lành này. Chúng
con như đã hẹn nhau từ xa xưa để có mặt trong một thời khắc đặc biệt lịch sử
này. Ơn trời biển của đức Trưởng lão từ khi chứng đạo và Ngài trụ lại tại thế
gian chịu muôn vàng cay đắng vất vả vì chúng con. Ngài đã đứng ở đầu sóng để
nhìn tất cả, lúc nào cũng từng giây, từng phút vì chúng con, vì niềm vui, nỗi
khổ của chúng con.
Không có Thầy
thì số chúng con ngồi ở đây chắc chắn rằng sẽ mãi mãi trong vô minh, mãi mãi
trôi trong lục đạo, mãi mãi trong đau khổ, trong biển khổ. Nhưng từ khi có Thầy,
tất cả chúng con những người ngồi ở đây, nhiều, ít mức độ khác nhau, đều được
giải thoát theo lời chỉ dạy của Thầy, với giáo pháp của đức Phật. Làm được nhiều,
ít là do tự bản thân của chúng con, đức Thầy đã cho chúng con những điều không
có gì có thể mà so sánh được.
(02:11) Hôm
nay tuổi cao, sức yếu, đức Phật 80, Ngài đã bỏ báo thân. Ngày hôm nay còn tất cả
vẫn vì chúng con để chịu đựng tất cả mọi chướng ngại, công lao ấy không gì có
thể sánh được. Thầy phải chịu cực khổ rất nhiều để hôm nay có mặt ở đây gặp đàn
con của mình. Ngài vì chúng con, những việc Ngài làm, bậc Thánh mới có thể thấy
được hết. Còn chúng con, đàn con dù yêu quý Thầy bao nhiêu cũng không thấy được
hết những giá trị, những tình yêu thương mà Thầy đã mang tới cho chúng con.
Trong buổi
này không biết nói gì hơn con xin thay mặt tứ chúng, tất cả chúng con đều gửi
bày tỏ lòng thành kính, dâng lên Thầy ba lễ để bày tỏ lòng kính yêu của mình,
xin Thầy hoan hỷ chấp lễ cho chúng con.
Xin mời tất
cả các Phật tử:
Bái thứ nhất
chúng con bái Đức Trưởng lão.
Bái thứ hai.
Bái thứ ba.
Xin mời các
quý Phật tử an tọa.
Kính bạch
Hòa thượng Trưởng lão, thời gian từng sát na ở đây quý báu không thể vàng bạc
so sánh được. Chúng con, đàn con dại đã từ nhiều kiếp luân hồi, hôm nay đủ
duyên hội tụ để được nghe Trưởng lão chỉ dạy, đó là niềm hạnh phúc lớn lao
không thể so sánh.
Chúng con
cũng không biết gì để thưa, để hỏi, vì trong sự vô minh, nên xin đức Trưởng lão
vì thương xót chúng con và vì thời gian thật là hiếm và quý, xin Trưởng lão ban
phát cho chúng con những lời chỉ dạy của bậc cha lành đối với đàn con hết lòng
tôn kính Trưởng lão. Cuối xin Trưởng lão cho chúng con xin một thời pháp.
(04:40) Trưởng
lão: Quý vị Phật tử hãy lắng nghe những lời Thầy đã nói, mà Thầy nói ở
đây là lời của đức Phật ngày xưa.
Đức Phật
nói: "Được thân người là khó".
Được thân
làm người rất là khó mấy con. Mà làm thân chúng sanh thì dễ lắm như con trùng,
con dế, con kiến rất là dễ. Chúng ta chỉ vô tình không sáng suốt đập chết con
kiến dưới chân, con trùng dưới chân là chúng ta phải trả cái nghiệp nhân quả
đó. Cho nên đạo Phật là đạo tĩnh giác từng phút, từng giây chứ không thể nào mà
lơ là để cho chúng ta phải trôi lăng trong lục đạo trở thành những con kiến,
con trùng, con dế.
Hôm nay Thầy
xin nhắc lại một lần nữa: "Được thân người là khó, mà được Chánh
pháp của Phật còn khó hơn".
Trước mặt Thầy
cái số người đã được nghe Chánh pháp của Phật có bao nhiêu đâu, còn hàng tỷ tỷ
người chưa được nghe Phật pháp. Chúng ta được nghe, chúng ta rất mừng, nhưng
chúng ta rất thương những người không có đủ duyên để nghe được Chánh pháp của
Phật.
(06:06) Phật
là con người cũng như chúng ta, rồi đi tu giác ngộ thấy được con đường giải
thoát của con người, nên ngài đem dạy lại cho năm anh em Kiều Trần Như. Và dạy
lại cho đứa con trai của mình tức là La Hầu La.
Đọc cái bài
mà đức Phật giáo hóa La Hầu La chúng ta rất xúc động. Một con người đức Phật gọi
là Phật, sao tình cảm thương con như chúng ta là cha, là mẹ của các con vậy.
Đúng con người là con người, phải biết thương con, phải biết thương những người
thân trong gia đình của mình và biết thương mọi người vì mọi người có thân đều
có khổ. Cho nên do đó Ngài, đức Phật mới thuyết giảng cho chúng ta hiểu, để
chúng ta biết thương yêu và tha thứ.
Thương thì
chúng ta có rồi, nhưng tha thứ thì chúng ta cố chấp lắm, không chịu tha thứ những
lỗi lầm của người khác. Ai có muốn mình lỗi lầm đâu, nhưng vô tình mình lại lỗi
lầm. Cho nên vì vậy mà mỗi lần có điều gì mà làm khổ mình, khổ người thì chúng
ta khởi một niệm trong đầu: "Hãy thương yêu và tha thứ", các
con nhớ điều đó. Vì chính những điều đó sẽ làm cho chúng ta hết đau khổ, làm
cho chúng ta không còn buồn khổ nữa.
Cho nên nhớ
kỹ mỗi lần khi có điều gì buồn phiền thì các con thấy: "Đây là
nhân quả, nhân quả thì phải trả không thể trốn tránh được
đâu". Do đó các con chấp nhận nhân quả là các con đã vượt lên
trên nhân quả.
Còn chúng ta
không chấp nhận nhân quả, thì chúng ta sẽ đau khổ. Lần lượt các con sẽ đọc tập
sách Đạo Đức Nhân Bản Nhân Quả. Nhân bản là gốc con người, nhân quả là cái hành
động hằng ngày để tạo niềm vui cho mình và cho người, không làm khổ mình, khổ
người các con.
(08:28) Cho
nên trong cuộc đời tu hành theo đạo Phật là tu tập đạo đức chứ không phải có gì
khác. Các con đừng nghĩ rằng, một người ngồi thiền 5, 7 giờ, 1 ngày, 2 ngày đó
là đạo Phật, không phải đâu, đó là tà đạo. Cho nên những người mà cố gắng ngồi
Thầy nói: "Những người ngồi thiền như vậy chỉ là thành con cóc, chứ
không thể thành Phật được".
Đạo Phật là
đạo trí tuệ, mà trí tuệ thì phải là tri kiến giải thoát. Chúng ta có tri kiến,
ai chửi chúng ta không giận.
Còn ngồi thiền
thì chúng ta yên lặng đó, chứ khi xả thiền ra nhớ lại lời người ta mắng chửi
thì nó muốn sôi gan mình à. Cho nên càng ức chế tâm mình thì càng tức giận nhiều.
Mà tri kiến
giải thoát của chúng ta hiểu biết, xả bỏ thì chúng ta thấy sự giải thoát thật sự.
Cho nên tu tập theo đạo Phật chúng ta không phải gò bó, ngồi kiết già tréo chân
tức là chúng ta tự trói thân chúng ta làm cho chúng ta khổ, có giải thoát chỗ
nào đâu.
Đức Phật
nói: "Pháp ta không có thời gian để mà thấy". Khi chúng
ta không tu theo đạo Phật thì thôi, chứ khi đã tu theo đạo Phật thì thấy ngay
được sự giải thoát liền. Thế mà chúng ta lại ngồi kiết già thì chân đau, rồi phải
ngồi thẳng lưng, không khòm lưng, cách thức phải gò bó bằng cách này, bằng cách
khác. Như vậy có giải thoát không? Không giải thoát.
(10:16) Cho
nên chúng ta đã đi sai con đường của đạo Phật, đi nhầm con đường của đạo Phật.
Đi xuyên qua con đường Thiền Đông Độ của người Trung Quốc, không phải của người
Việt Nam nữa mấy con. Cho nên người Trung Quốc họ hiểu Phật giáo theo kiểu họ,
vì họ có những nhà hiền triết như Lão Tử, như Khổng Tử. Rồi chúng ta có, đất nước
Việt Nam chúng ta có Trần Nhân Tông cũng nói rằng thiền Việt Nam, nhưng sự thật
ảnh hưởng của Trung Quốc, chứ Việt Nam chưa có thiền.
Hôm nay Thầy
là người đầu tiên dựng lại Chánh pháp của Phật, để nói thiền của đạo Phật không
phải chỗ ngồi mà bằng tri kiến giải thoát, bằng sự hiểu biết giải thoát, chứ
không phải bằng sự gò bó ức chế thân tâm của chúng ta.
Cho nên hôm
nay các con người nào mà không không chịu ảnh hưởng của thiền Trung Quốc thì
nghe, thì mấy con sẽ cởi bỏ ngay liền những điều gì sai. Còn nếu mấy con ảnh hưởng
của người Trung Quốc thì phải suy ngẫm, suy ngẫm lại, những phương pháp chúng
ta tu như vầy để giải thoát cái gì đây?
Nếu bốn sự
đau khổ sanh, già, bệnh, chết… ‘sanh’ là cuộc sống hàng ngày
của chúng ta, mà chúng ta cứ gò bó ngồi tréo chân thì đó là chúng ta có giải
thoát đâu. Giải thoát ‘sanh’ là giải thoát cuộc sống của chúng
ta, mà giải thoát cuộc sống của chúng ta thì chúng ta để tự nhiên…Ngồi như các
con bây giờ, ngồi như thế nào mà nghe tự nhiên, không gò bó, không khổ đau thì
cứ ngồi.
(12:12) Đâu
có phải bắt buộc các con phải ngồi bán già, kiết già, hoặc là ngồi thế này, thế
khác mới đúng hay sao, không phải đâu. Mỗi một tôn giáo nó có tổ chức cách ngồi
riêng của nó, nhưng chúng ta là người Việt Nam, thì chúng ta hãy đi vào con đường
của đạo Phật, cách thức ngồi chúng ta ngồi đúng, cách thức nằm chúng ta nằm
đúng, nằm như Phật nằm, ngồi như Phật ngồi.
Các con cứ
nghĩ rằng, 49 ngày dưới cội cây Bồ Đề, đức Phật chắc ngồi thiền, nhập định cứng
ngắc, không biết gì hết. Không biết sao lại cứu người mẹ có con bị chết. Các
con thấy nếu mà ngồi thiền mà không cho khởi một niệm gì, thì người mẹ mà có đứa
con chết mong nhờ, ẵm đứa con chết đến nhờ Phật cứu, thì đức Phật còn biết đâu
mà trả lời, các con thấy đâu có phải.
Đức Phật khi
ngồi dưới cội cây Bồ Đề nhưng trí tuệ phủ trùm cả nước Ấn Độ, mà phải nói trí
tuệ phủ trùm cả không gian, thế gian. Ở đâu có sự đau khổ thì có ngay tâm từ của
đức Phật, từ chỗ đó, đó mới gọi là đạo Phật. Cho nên hôm nay chúng ta hiểu lầm
lạc đạo Phật mà chúng ta tu mãi, tu mãi không thành công. Còn hiểu đúng đạo Phật
thì tu quá dễ dàng, đâu có gì khó đâu.
Cho nên Thầy
lúc đầu mới vào, Thầy nói với mấy con là khi có người chửi mình, mình hiểu biết,
tức là tri kiến hiểu biết: "Nhân quả mà, mình có chửi người khác
thì bây giờ có người chửi mình, thì vui vẻ chấp nhận chứ sao lại buồn, lại giận". Do
đó mình hết buồn, hết giận thì nó hết đau khổ chứ có gì đâu. Sự tu tập của đạo
Phật đơn giản, quá đơn giản, không khổ đau.
Trong gia
đình của mình, vợ chồng, con cái nhiều điều làm cho mình trái ý nghịch lòng,
thì mình nghĩ, đã là gia đình thì nó phải có cái duyên nhân quả rồi, mà duyên
nhân quả thì vui vẻ chấp nhận trả, chứ sao lại mình buồn. Mình buồn rồi nói lời
nói cộc cằn làm cho người khác buồn, tạo thêm những cái nhân quả đau khổ.
Cho nên đến
hôm nay Thầy khuyên lơn mấy con hãy cố gắng, cố gắng dùng tri kiến giải thoát
mà tư duy suy nghĩ để xả những cái đau khổ trong thân tâm của mình. Rồi từ đó mấy
con không còn đau khổ nữa mấy con. Là con người mà mình chỉ cần hiểu biết không
đau khổ thì không đau khổ. Là con người mà không hiểu biết thì đau khổ này chồng
chất trên đau khổ khác.
Cho nên nếu
mà một con người hiểu biết Phật pháp, thì sự sống chết của mọi người và của
chính bản thân mình cũng không lo mấy con. Bởi vì các con hiểu các pháp đều vô
thường, đó là hiểu đúng, các pháp thường là các con hiểu không đúng. Bởi vì vô
thường nay nó vầy, mai nó khác, chứ không thể nó đứng yên một chỗ. Mà khi mình
hiểu nó vô thường thì mình đã không dính mắc, mình không dính mắc tức là giải
thoát các pháp, các pháp không làm mình đau khổ mấy con.
Nên nghe lời
Thầy cố gắng dùng tri kiến, hằng ngày tư duy suy nghĩ: "Mình ngồi
mình tu, là mình tu cái gì đây?". Không phải ngồi để ức chế ý thức,
không cho nghĩ niệm này, niệm khác, mà ngồi để nghe coi từng tâm niệm của mình
nó còn tham muốn gì. Nếu tham muốn tức là còn sự đau khổ, nếu tham muốn thì
không nên để trong tâm mình những sự tham muốn đó.
(16:15) Đời
nó tham muốn là cái gốc làm cho cuộc đời đau khổ. Mà người tu, người biết đạo
như hôm nay mấy con về đây được nghe lời Thầy, mà để lòng tham muốn của mình
như vậy là không đúng mấy con, là không đúng. Hãy bỏ xuống đi, bỏ xuống đi, cho
nên Thầy có một bức thư để gửi cho các con:
“Buông xuống
đi, hãy buông xuống đi.
Chứ giữ
làm chi có ích gì.
Thở ra chẳng
lại còn chi nữa
Vạn sự vô
thường buông xuống đi.”
Tất cả mọi
các pháp đều vô thường, có gì của mình đâu mà mình cố mình giữ nó để cho mình
đau khổ, mình buông xuống hết thì hết đau khổ mấy con, nhớ những lời này. Bài
thơ tuy có bốn câu nhưng nó nói đến một cuộc đời giải thoát mấy con. Nhớ cuộc đời
giải thoát nằm trong bốn câu thơ này mà Thầy đã cố gắng ghi chép lại cái ý của
đức Phật qua bài thơ, làm cho mấy con dễ nhớ, không có quên được.
Nhớ, hôm nay
các con phải nhớ dùng tri kiến, ngồi như Thầy trên ghế như thế này, ngồi như mấy
con tự nhiên thoải mái, đừng gò bó. Đừng ngồi kiết già, đừng ngồi bán già, tréo
chân khổ lắm mấy con, rồi nó tê chân, rồi nó đau khổ. Cho nên các con tìm cách
ngồi duỗi chân rất tự nhiên, để rồi mình mới tư duy suy nghĩ từng tâm niệm của
mình, mà gạt bỏ từng tâm niệm không đúng, tâm niệm ham muốn, tâm niệm ác, tâm
niệm làm cho mình khổ, làm cho người khác khổ. Các con gạt, gạt hết những tâm
niệm đó thì mấy con là Phật, chứ không phải Phật tu rồi là ai mà không giống
con người thì đâu phải. Phật là con người cho nên người có khuôn mặt này, kẻ có
khuôn mặt khác. Dù chúng ta tu thành Phật, thì khuôn mặt chúng ta vẫn là khuôn
mặt chứ không phải thay đổi, nhớ như vậy.
(18:30) Nói: "Tôi
thành Phật rồi, có hào quang, có ánh sáng", cái điều đó chúng ta
không cần phải có. Mà chúng ta cần được cái "tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự", nhớ cái câu này mấy con. Khi gặp hữu
sự, có điều gì làm cho mấy con bận tâm, đau khổ thì mấy con nhắc nó, tác ý nhắc: "Tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự, tất cả đều là nhân quả có gì mà phải lo,
phải buồn, phải khổ".
Các con nhớ
câu này, nó là thần hộ mệnh cho các con, làm cho con đường của các con sống được
bình an, yên ổn, an vui. Mấy con cố gắng nhớ, những lời Thầy dạy là bùa hộ mệnh
cho các con sống trong cuộc đời. Mang thân con người khổ lắm mấy con. Cho nên
các con cố gắng nghe lời Thầy để buổi thuyết pháp này nó đủ duyên tạo cho mọi
người, tạo cho gia đình mấy con có hướng đi rất tốt.
Đạo Phật
không cầu ai tu theo pháp mình. Tu là có giải thoát, là có sự an vui yên ổn cho
mình, cho gia đình mình, cho bản thân mình. Cho nên vì vậy đạo Phật không cầu
ai, dạy là dạy, còn tu hay không tu là do quý vị. Chứ không phải dạy quý vị làm
Tiên, làm Thánh, hoặc làm Thần, không phải, đạo Phật không dạy mấy con.
Mà dạy mấy
con làm người, làm người có đạo đức đối với mấy con để mấy con không đau khổ.
Đến đây Thầy
xin chấm dứt cuộc nói chuyện hôm nay mấy con. Mấy con có hỏi, có thưa gì thì mấy
con cứ hỏi thưa. Các con có hỏi thêm gì không?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét