393- THÂN HÀNH NIỆM ĐỐI TRỊ CHƯỚNG NGẠI
(20:44) Tu
sinh Minh Châu: Dạ con xin thay mặt quý Phật tử dâng lên Thầy những
câu hỏi. Con xin kính Thầy từ bi hoan hỷ trả lời cho chúng con.
Bạch Thầy tu
tập Thân Hành Niệm phải theo dõi thân hành nội và thân hành ngoại cùng một lúc,
hay chỉ tu tập thân hành nội, hoặc thân hành ngoại riêng?
Trưởng
Lão: À, câu hỏi
thứ nhất.
Mấy con nhớ
tu tập thân hành là vì mấy con bị một chướng ngại, chứ nếu không chướng ngại mấy
con không nên tập tu Thân Hành Niệm. Bởi vì mấy con bị chướng ngại như hôn trầm,
thùy miên, vô ký mấy con mới tu tập nó, nhớ kỹ trong cái vấn đề này.
Pháp của Phật,
pháp nào thì đối trị bệnh nấy, cho nên chúng ta muốn tu cái pháp đó, thì chúng
ta phải nghiên cứu nó đối trị để trị cái bệnh gì trên thân của chúng ta. Do đó
chúng ta khi mà bị cái bệnh đó rồi thì chúng ta phải dùng pháp Thân Hành Niệm.
Nếu mà chúng
ta tập trung trên thân hành ngoại không đủ như người đi kinh hành biết mình đi
kinh hành, thì người đó mới tu tập thân hành ngoại. Mà vừa đi, vừa biết ngoài
mà vừa có tâm niệm khởi bên trong đều là quan sát rất kỹ thân hành nội. Do tu tập
như vậy chúng ta mới phá vỡ đi những trạng thái hôn trầm, thùy miên và vô ký.
(22:26) Nhớ
có thì tu, chứ không phải nói: "Ờ bây giờ nghe nói dạy pháp Thân
Hành Niệm, ờ bây giờ tôi đặt nó thành 5h giờ tôi phải dậy tôi đi”, ngày
nào, giờ nào cũng vậy, không phải đâu mấy con. Pháp mà Thầy dạy để
mấy con đối trị khi mấy con bị mê mịt, bị những chướng ngại, thì mấy con mới lấy
nó mà mấy con mới vượt những chướng ngại đó mà thôi, còn không thì mấy con ngồi
chơi.
Bởi vì ngồi
chơi là giải thoát, không làm gì hết, vô sự, tâm thanh thản, an lạc, vô
sự, đó là mình ngồi chơi. Mà bây giờ, giờ phút này người ta ngủ mà mình ngồi
đây mình chơi, mình nghe tiếng côn trùng, mình nghe sương rơi. Tất cả những cái
hình ảnh này, tất cả những âm thanh này nó làm cho tâm chúng ta càng lúc càng
thanh tịnh. Đó mấy con nhớ những cái phương pháp tu quá đơn giản, mà từ một giờ
cho đến bảy ngày đêm, mà tâm quý vị chỉ ở trong một cái niệm thanh thản như vậy,
thì mấy con chứng đạo rồi mấy con, Phật tại đó không xa đâu. Hãy cố gắng lên,
không xa đâu mấy con, làm thân người khổ lắm mấy con. Làm thân người mà được Phật
pháp là thoát khổ mấy con, thoát khổ.
Ở đây có nhiều
cụ tóc bạc phơ rồi, già rồi, mà lăng xăng lích xích con cháu thế này, thế kia.
Nó lớn khôn rồi giao hết cho nó đi: "Tao bây giờ tuổi này chỉ còn
ngồi chơi thôi". Hãy giao hết đi mấy con thì mấy con sẽ khỏe, chứ
còn mấy con thấy cái tâm mấy con bây giờ tới chết rồi, bữa nay sống, ngày mai
chết, bữa nay còn lo chứ chưa hẳn đã là hết lo. Còn bây giờ mấy con hiểu Phật
pháp rồi, bây giờ mấy con còn trẻ mà nhiệm vụ trọng trách đối với gia đình mấy
con xong, mấy con buông hết, ngồi chơi không được làm gì cả.
(24:35) Khi
mà ngồi chơi được rồi thì mấy con kéo dài được bảy ngày đêm, thì mấy con mới thấy
Phật pháp vi diệu, giúp con người thoát khổ, bốn sự đau khổ sanh, già, bệnh, chết.
Nghĩa là cuộc
sống không ai làm cho tâm mấy con giận hờn, buồn phiền, mà mấy con cũng không
tham muốn một cái vật gì trên cuộc sống. Bởi vì mấy con biết nó là pháp vô thường,
đó là mấy con làm chủ được ‘sanh’.
Làm chủ được ‘già’,
mấy con tâm tư, mấy con không lo, không nghĩ, luôn luôn thanh thản, an lạc, vô
sự. Cho nên tuổi già mấy con thấy nó không đau nhức chỗ này, không đau nhức chỗ
khác. Già ai cũng phải có già, bởi vì mang thân này mà, nhưng nó không giày xéo
trên thân mấy con, làm cho cái thân của mấy con đau khổ. Cho nên đương nhiên là
mấy con làm chủ nó.
Thí dụ bây
giờ thân con bị nhức đầu, mấy con sẽ nói: "Thọ là vô thường, hồi
hôm qua không nhức đầu, nay nhức đầu, mày đi, tao không có sợ mày đâu, cho mày
chết". Đó mình nói đơn giản như vậy, mình tác ý như vậy, mà cái lực
ý thức mình rất mạnh, nói rồi ta ngồi chơi yên lặng, thì cái cơn bệnh nhức đầu
đi mất.
Hay quá, thần
dược của Phật hay quá, tại sao chúng ta không dùng, khỏi tốn tiền, khỏi đi bác
sĩ mấy con. Chỉ cần tác ý cái câu rất đơn giản, thế mà chúng ta thoát khỏi bệnh,
không có bệnh đi, bệnh lại, không uống thuốc đắng cay. Tất cả những điều này Phật
đã chỉ dạy cho chúng ta, một thần dược, hãy cố gắng tập đi mấy con, sẽ thấy nó
là thần dược.
(26:25) Bằng
chứng như thân Thầy, tuổi năm nay hơn 80 mấy rồi, theo người khác thì nay đau,
mai ốm. Nhưng đối với người tâm thanh thản, an lạc, vô sự, thì làm
sao đau ốm mà xen vào được mấy con. Hãy sống như Thầy đi, rồi mấy con sẽ thấy rằng
thân mấy con vi diệu lắm. Tại mấy con lo quá mà mấy con mới chịu khổ, chứ còn mấy
con không lo thì mấy con sẽ thoát khổ mấy con. Nhớ lời Thầy nói, ghi khắc lời
Thầy mấy con, để sống một đời sống có thân như mọi người, mà không bệnh khổ mấy
con. Cố gắng tu tập không gì khó đâu mấy con, rất dễ.
“Pháp ta
không có thời gian đến để mà thấy”, đức Phật nói quá thật. Pháp Phật
không phải tu lâu mới thành Phật, đến là thành Phật ngay liền, các con có tin lời
này không? Phật nói chứ Thầy đâu có đặt điều này ra. Trong kinh sách Phật lời dạy
còn đó, không lý ông Phật lại nói dối chúng ta sao?
Mà Thầy mang
thân Thầy thấy, Thầy cũng qua kinh nghiệm của Phật mà tu tập, Thầy thấy lời Phật
nói quá đúng, quá thật, quá thương yêu chúng ta mới nói những lời thực tế, để
chúng ta không còn đau khổ nữa mấy con.
Nhớ kỹ, hôm
nay trước mắt Thầy một số người như thế này, ai cũng sẽ làm Phật, ai cũng sẽ là
giải thoát được cả, chứ không phải riêng Thầy, riêng người khác mấy con. Các
con đừng kỳ thị nam, nữ khác nhau, không phải đâu mấy con.
(28:19) Ngày
xưa khi khi bà Gotami là người dì nuôi đức Phật, bà đến xin đức Phật tu, đức Phật
chấp nhận liền. Bà nói người nữ tu chứng quả A La Hán, chứ đâu phải không chứng
quả A La Hán. Cho nên ngay từ thời đó mà người ta phá đi kỳ thị nam, nữ mấy
con. Thế mà thời chúng ta lại cho người nữ tu không được sao? Cho nên thời chúng
ta người nữ như người nam, người nào tu cũng được giải thoát hết. Nhớ kỹ tu
đúng, làm đúng, hành đúng là mấy con sẽ được giải thoát.
Bây giờ mấy
con hỏi câu hỏi kế nữa.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét