398- CHƯỚNG NGẠI KHI TU TỨ NIỆM XỨ
(01:10:27) Sư Pháp
Ngộ: Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật. Nam Mô Đức Trưởng Lão Thích Thông
Lạc.
Con là sư
Pháp Ngộ, nhân duyên lành hôm nay con đi ra ngoài Hà Nội, có duyên con được gặp
Trưởng lão tại nơi đây, trong chùa của thầy Thanh Quang, con đã được đón tiếp
Trưởng lão.
Nhiều lần
con cũng đến thăm Trưởng lão và cũng có mục đích là nghiên cứu và tu hành, quyết
chí cũng là làm xong phận sự của mình. Nhưng mà con nhiều lần con tu tới Tứ Niệm
Xứ- “quán thân trên thân” thì con lại bị gặp chướng ngại pháp.
Khi quán thân trên thân để tâm xả đi ác pháp được Bất động tâm. Thì một vài lần,
nhưng mà vài lần sau thì không còn bất động mà nó qua xúc tưởng. Con bị chướng
ngại cái chỗ xúc tưởng rất là nhiều, mà xả thì không xong.
Hôm nay
duyên lành con gặp Trưởng lão thì con đang vướng vào cái chỗ Tứ Niệm Xứ đó. Con
mong rằng đức Trưởng lão chỉ dạy cho con để có duyên tốt lành thì con chuẩn bị
cái hành trang con tiếp tục tu cho nó tiến bộ, để con vượt qua.
Trưởng
Lão: Thầy sẽ chỉ
cho, nó không khó đâu.
Bây giờ đầu
tiên các con biết rằng đạo Phật dạy chúng ta Tứ Chánh Cần- "ngăn
ác pháp, diệt ác". Mà qua Tứ Niệm Xứ mà thấy có chướng ngại là Tứ
Chánh Cần chưa trọn vẹn, chưa xả hết ác pháp, cho nên nó mới có cái này chướng
ngại.
Bởi vì nó là
sự giải thoát rồi, mà Tứ Niệm Xứ đó là sự giải thoát, sự chứng đạo, người ta có
Tam Minh từ những chỗ của Tứ Niệm Xứ. Mà nó chướng ngại như vậy làm sao nó có
Tam Minh được, con hiểu không?
(01:12:34) Vậy
thì quay lại cái bước căn bản để mình tu tập Tứ Chánh Cần là “ngăn ác, diệt
ác” coi mình làm xong chưa? Còn có cái tâm niệm nào nghĩ đến cái điều
này, thế kia? Đó thì mình lo mình trở về cái Tứ Chánh Cần mà ngăn, mà diệt. Còn
khi mà ngăn, diệt để cái tâm không gò bó cái tâm bất động trong Tứ Niệm Xứ, mà
chỉ ngăn và diệt các ác pháp mà thôi. Rồi tự nó thanh tịnh nó nằm trên Tứ Niệm
Xứ, thì chúng ta vô Tứ Niệm Xứ không bị một chướng ngại nào khác. Nhớ kỹ điều
này, tu nó mới không chướng ngại.
Bởi vì Tứ Niệm
Xứ không phải là pháp tu, mà cách sống để thực hiện Tứ Như Ý Túc, cách sống.
Cho nên Tứ Chánh Cần là ngăn ác, diệt ác. Mà ngăn ác, diệt ác hết rồi,
ác pháp không còn nữa thì toàn thiện.
Mà toàn thiện
thì phải ở Tứ Niệm Xứ chứ đâu có khác được.
Tại vì nó
chưa toàn thiện thì tức là nó ở trong Tứ Niệm Xứ không được, nó gặp trạng thái
này, trạng thái kia. Nó làm cho mình (…), tức là cái tưởng của nó, cái tưởng của
chúng ta, tưởng uẩn mà, nó đâu có để cho chúng ta yên đâu. Mặc dù chúng ta tập,
ở ngoài thấy nó yên đó, nhưng mà do cái tưởng làm chúng ta ngồi không yên. Cho
nên chúng ta phải lo cái ý thức chúng ta có hoạt động được hay không, có sống
được hay không.
Phải trở về
Tứ Chánh Cần, bởi vì pháp nào phải ra pháp nấy. Cái pháp này tu xong rồi, lên
pháp trên không bị chướng ngại nào hết, còn pháp này chưa xong thì vẫn bị.
(01:14:19) Cũng
như bây giờ: "Tứ Chánh Cần là ngăn ác, diệt ác, mà tại sao tôi tu
Tứ Chánh Cần hoài mà không có giải thoát?”, mình phải thử hỏi. Là tại
vì tri kiến chúng ta chưa có thông nhân quả, mình chưa thông nhân quả chứ không
phải là gì. Mà thông được cái lý nhân quả rồi, theo cái lý của nhân quả mà mình
sống rất là giải thoát, chứ không khó đâu, có vậy thôi.
Còn bây giờ
mình chưa được, mình chưa biết cái nào, có nhiều cái mình không biết chỗ sai của
mình, cho nên mình không biết mình tu cái chỗ nào sai. Rồi mình cứ nghĩ đến phải
tập trung tâm, đừng có khởi niệm, thì cái đó còn sai hơn nữa.
Đức Phật đã
dạy: “Ý làm chủ, ý tạo tác, ý dẫn đầu các pháp”. Ý làm chủ,
cái ý của chúng ta, chứ không phải dạy ngoài cái ý của chúng ta đâu. Nghe từng
cái ý, nó không có niệm thì nó không niệm chứ không phải bắt nó không niệm, phải
hiểu nó như vậy thì tu nó mới đúng. Đó thì mấy con nhớ là những lời đó là những
lời Đức Phật dạy. Ý của chúng ta rất là tuyệt vời.
Một cái ý
nghĩ không giải thoát với một cái ý nghĩ giải thoát. Thí dụ như người ta chửi
mình mà mình nghĩ, mình tức giận cái người đó thì là ý nghĩ không giải thoát.
Mà mình
nghĩ: "Đây là nhân quả, biết đâu kiếp trước mình chửi mắng người
ta, kiếp này người ta chửi mắng, có gì đâu mình phải buồn", ngay
đó là mình được giải thoát. Cho nên sự chân thực mấy con.
Nên nhớ là,
cái gì mà không giải thoát tức là mấy con bị tu sai, cái gì đã bị những cái trạng
thái tưởng mà xen vô là mấy con đã bị tu sai.
(01:16:24) Bởi
vì ý thức không làm chủ, cho nên tưởng nó hiện ra để làm chủ, để dẫn dắt chúng
ta đi trật đường theo cái tâm ham muốn. Thí dụ như con ham muốn có thần thông,
có hào quang. Rồi một bữa đó con ngồi thiền con thấy sao cả cái nhà của mình
sáng trưng như vậy, con tưởng đó là tu chứng. Không phải đâu, cái tưởng của con
nó lưu xuất ra, nó làm cho tâm con sinh dục ham cái đó. Đạo Phật không ham cái
nào hết. Cho nên tu đúng là giải thoát, mà tu sai là không giải thoát.
Cái sai thì
mình xét lại từ cái Tứ Chánh Cần. Khi xét Tứ Chánh Cần: “Tôi thấy tôi cũng
ham muốn giải thoát, mà sao nó hoài, nó không hết?”. Vậy mình đi ngay
lại cái tri kiến nhân quả, thử coi mình hiểu cái tri kiến nhân quả như thế nào
mà tại sao xả không được? Cho nên vì vậy đó từ cái chỗ có nhân thì phải có quả,
mà cái nhân này thì cái quả này làm nó bất động không được.
Thì mình
xét: “Đây, cái nhân này, phải làm sao cho nó đừng tạo cái nhân này nữa!”. Nghĩa
là làm cái nhân, nó tạo cho cái tâm của mình đừng có niệm khởi nữa, đó là cũng
là cái nhân ham muốn rồi. Để tự nhiên nó không có ham muốn nó mới đúng, còn bây
giờ mình muốn cho nó đừng có khởi niệm thì đó là sai.
Cho nên toàn
bộ kinh sách của Thiền Đông Độ dạy cho Thầy Tổ chúng ta tu, mà không có người
nào làm chủ sanh, già, bệnh, chết như Đức Phật. Đều là chịu ảnh hưởng của thiền
Trung Quốc, sai hết rồi mấy con.
(01:18:15) Thầy
nói sai. Có nhiều người họ luận Phật giáo từ xưa đến giờ đều như vậy, hôm nay
thầy Thông Lạc nói tiếng nói đổ vỡ xuống hết, mà không có một người nào nói để
bào chữa. Cái sự truyền thừa đó dài như vậy. Thì có người nói rằng, thầy Thông
Lạc nói đúng chứ đâu phải nói sai. Dù có truyền thừa bao nhiêu đời, bao nhiêu
kiếp, mấy triệu năm đi nữa, mà pháp sai của Phật thì phải sai chứ làm sao đúng
được. Mà pháp đúng thì hôm nay truyền, ngày mai, ngày mốt, bữa kia nó vẫn đúng
pháp.
Cho nên cái
đúng thì không ai mà nói nó sai được. Mà cái sai thì người ta sẽ nói sai. Cho
nên Thầy nói, Thầy không cần tranh luận với ai. Ai có duyên biết nó đúng thì tu
giải thoát ngay liền. Ai không duyên thì thôi có gì đâu mà phải tranh luận với
người ta. Tu để giải thoát cho mọi người, chứ đâu phải họ tu để cho mình giải
thoát hay sao mà mình phải tranh luận.
Phật Tử 2: Con xin bạch Trưởng lão, nếu mà
mình tu không khởi niệm, mà tu qua đó nó lọt qua là Không Vô Biên Xứ, bạch Trưởng
lão.
Trưởng
Lão: Ờ, nó sẽ lọt
qua tưởng thức, nó không niệm.
Phật Tử 2: Dạ, vô niệm, nó lọt qua thiền Đông
Độ.
Trưởng
Lão: Thiền Đông Độ
đó.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét