397- DỊCH KINH SÁCH
(54:34) Phật
tử Pháp Châu: Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật. Nam Mô Trưởng
lão Thích Thông Lạc.
Con xin đảnh
lễ Thầy, con là Thích Pháp Châu tổ Nguyên thủy Hải Phòng.
Hôm nay là một
cái đại duyên đối với con, vì đã bao lâu nay con rất mong được gặp Thầy từ lúc
con gặp được Chánh pháp của Thầy.
Trước hết
con xin đảnh lễ Thầy, con xin đảnh lễ thầy Thanh Quang, con xin đảnh lễ các chư
Tăng, Ni, con xin đảnh lễ các vị thị giả xung quanh Thầy, con xin đảnh lễ toàn
thể đạo tràng.
Cách đây 4
năm con đã đến với Thầy, con đã đến qua các tác phẩm của Thầy, qua các kinh
sách của Thầy. Trong những lúc con ở Trung Tâm An Dưỡng Từ Thiện Chơn Lạc Ninh
Bình, được nghe thầy Quang thông báo con rất hy vọng được gặp Thầy nhưng rất tiếc
rằng lúc đó duyên chưa đến, con chưa được gặp.
Hôm nay ngày
22/11/2011 duyên phận đã đến con được gặp Thầy, con xúc động và con nghĩ rằng
con cũng muốn phát biểu một số ý kiến, không biết Trưởng Lão có cho con được
nói không?
Trưởng
Lão: Có, con cứ nói
đi.
Phật tử
Pháp Châu: Kính thưa
Trưởng lão, đây là một sự kiện trọng đại trong đời của con. Cái sự kiện thứ nhất
đó là con được đọc các kinh sách của Trưởng Lão. Cách đây bốn năm, năm 2008, lần
đầu tiên khi con được cô Kiết và cô Nga chuyển cho con cuốn Đường Về Xứ Phật tập
II, con cảm thấy cuộc đời của con hoàn toàn thay đổi về việc nhìn nhận đối với
Phật pháp.
Từ trước đến
nay con đều đọc kinh của Đại thừa, đọc các sách của Đại thừa. Đến bây giờ khi đọc
sách của Trưởng lão con cảm thấy cuộc đời con đã sang một trang khác, con đã
nhìn nhận vấn đề dưới một góc độ hoàn toàn mới. Từ đấy trở đi lòng con đầy ắp
những xúc động và kính trọng đối với Trưởng lão. Vì Trưởng lão đã giúp cho con
nhìn ra một thế giới quan theo một quan điểm mới.
(56:54) Từ
trước ở các trường Đại học cũng dạy con, nhưng đến bây giờ con hiểu rằng cái thế
giới quan của Đức Phật mới là thế giới quan chân chính và khoa học nhất. Người
đã giúp con hiểu rằng là thế giới này là thế giới duyên hợp, nó duyên hợp và nó
vô thường, nó vô ngã, chẳng có cái gì là thật cả, chẳng có cái gì là ta cả. Từ
đấy trở đi tự nhiên lòng con thấy thanh thản và con nhìn sự vật ung dung. Và
chính nhờ giác ngộ được về một thế giới như vậy và cái việc tu hành của con thấy
nó quá nhiều thuận lợi và may mắn.
Nếu như Thầy
không nói, "Thế giới này không có thật", lúc đầu con
đọc ở trong đó hằng năm trời con không vỡ được ra. Rõ ràng cái bàn này có thật,
cái ghế này có thật, ngôi chùa này có thật mà lại bảo không có thật, nhưng bây
giờ thì con đã ngộ ra rồi, quả là thế giới này không có thật.
Vâng thế
thì, bây giờ con vì thời gian không có dài, con chỉ xin nói một điều chính.
Thưa Thầy, Thầy đã trang bị cho con cái thế giới quan đó là cái lý duyên hợp và
cái duyên nhân quả. Nhờ hiểu biết sâu về nhân quả như Thầy dạy, mà cái cuộc đời
con từ đó trở đi là cứ duyên hợp và nhân quả, nó điều khiển con và giúp cho con
nhìn nhận và giải quyết mọi vấn đề. Con thấy hoàn toàn là thanh thản và mọi điều
hoàn toàn là chính xác.
(58:20) Thứ
hai Thầy cũng đã dạy cho con về Nhân Sinh Quan, đó là dạy chúng con Đạo Đức
Nhân Bản, Nhân Quả - không làm khổ mình, không làm khổ người. Cái đạo đức đó nó
đã giúp cho tâm hồn chúng con trở nên trong sáng và nó thanh thản.
Thứ ba, Thầy
cũng đã dạy chúng con về phương pháp tu hành. Như là Muốn Chứng Đạo Phải
Tu Pháp Môn Nào, như là Mười Hai Cửa Vào Đạo, như là Ba
Mươi Bảy Phẩm Trợ Đạo, như là Bốn Mươi Hai Bước Tu Tập… Khi đọc
con đã thấy rằng càng ngày con càng hiểu ra về con đường tu hành và cái đó nó
cũng đã giúp cho con sau này, con chọn cho mình một cái hướng đi.
Kính thưa Thầy,
cái sự trọng đại thứ nhất mà con nhận được đó là con đọc kinh sách của Thầy. Và
cái sự trọng đại thứ hai là hôm nay con được chiêm ngưỡng dung nhan của Thầy,
điều mà bao nhiêu lâu nay con khao khát và Phật tử Hải Phòng rất khao khát.
Hôm nay rất
nhiều người lần đầu tiên được chiêm ngưỡng Thầy. Con nhìn Thầy mà con lại nhớ tới
ông Xá Lợi Phất, người thông minh nhất. Ông Xá Lợi Phất người thông minh đệ nhất,
ông Mục Kiền Liên là người thần thông đệ nhất, ông Ca Diếp là người hạnh đầu đà
đệ nhất. Nhưng mà đến Thầy thì con nghĩ rằng là, có lẽ vì tư liệu của các ngài
không còn lại bao nhiêu, con không hiểu được, nhưng Thầy thì con lại hiểu, vì
Thầy đã để lại một cái bộ kinh sách đồ sộ.
(01:00:00) Ba
mươi ba tác phẩm, ít nhất là ba mươi ba tác phẩm đã được Nhà xuất bản Tôn Giáo
in. Mỗi một tác phẩm thì có khi lại có tới mười, bảy, năm hoặc hai chục. Lại có
những cuốn chưa in như là Tham Vấn Đường Lối Tu Tập Của Đạo Phật,
hay là Bậc Tam Minh Dạy Rèn Luyện Tĩnh Giác, hay là còn nhiều tác
phẩm nữa con không biết. Thế nhưng mà cộng lại gần một trăm tác phẩm nếu chồng
lên nhau thì cao gần tới đầu người. Đó là điều chúng con vô cùng kinh ngạc, làm
sao sức viết của Thầy có thể có một sức như vậy. Nhưng cái đó cũng chưa bằng nội
dung và những tác phẩm con đã đọc.
Con đọc tác
phẩm của Thầy con cảm thấy như mình con đứng trước một cái núi, bởi vì nó cao vời
vợi và nó sâu như biển. Con đã giác ngộ không biết bao nhiêu điều ở trong đó.
Và con thấy rằng hoá ra mấy cái điều ở trong Nikaya và Trường A Hàm, nhiều chỗ
con đọc mà con không hiểu. Nhưng đến đọc Những Lời Gốc Phật Dạy thì
Thầy đã giảng lại thật là rõ ràng, đọc đến đâu con rõ đến đấy và con vô cùng
sung sướng.
Chứ còn nếu
mà đọc kinh Nikaya thì không thể hiểu nổi. Như vậy là từ kinh Phật đến chỗ này con
nghĩ rằng là nó đã là kinh Phật (…) chứ không còn là lời Phật nữa.
Thứ hai nữa
giới luật ngày xưa con thấy cũng rất ngắn gọn, nhưng đến bây giờ, Giới
Đức Làm Người, Mười Giới Đức Thánh Sa Di, Giới Đức
Thánh Tăng Ni, tất cả cái đó Thầy viết đều rất cụ thể. Như vậy là đến bây
giờ con thấy rằng là giới luật, Thầy cũng đã viết lại, mà viết một cách rất cụ
thể, ai đọc cũng hiểu và có thể theo được. Thế còn về ‘Luận’ thì
người cũng cho thấy là vô cùng mênh mông, như Đường Về Xứ Phật, Văn Hóa
Phật Giáo Truyền Thống và đặc biệt là cái phần vấn đạo.
Với hệ thống
Kinh, Luật, Luận, thì con thấy rằng là ngay cả những người như Xá Lợi Phất, như
Mục Kiền Liên đều chưa thể làm được. Cho nên con trộm nghĩ rằng là, có lẽ cái
giáo chủ đời thứ nhất của đạo Phật là Đức Thích Ca Mâu Ni, thì sau 2500 năm
giáo chủ đời thứ hai con nghĩ là Trưởng lão Thích Thông Lạc.
(01:02:19) Không
biết con nói này có phạm không, nhưng càng đọc thì con càng nghĩ như vậy. Bởi
vì giáo lý Phật pháp ngày nay đã bị lớp sương mù nó che kín tất cả đi rồi.
Nhưng mà giáo lý của Thầy đã giúp chúng con nhìn nhận ra được sự thật, tất cả
chúng con vô cùng mang ơn người.
Con nói cái
điều này để con muốn nói rằng là thế này, con biết rằng là đối với Thầy, tất cả
công danh, địa vị, những lời khen chê đều không có một nghĩa lý gì, nhưng mà sự
thật vẫn là sự thật. Vì những tác phẩm của Ngài quá quan trọng. Chúng con là
người Việt Nam, chúng con đã được tiếp xúc, nhưng hiện nay còn hàng chục triệu,
hàng trăm triệu cư sĩ và tu sĩ trên thế giới chưa hề biết đến những tác phẩm
này.
Con dịch ra
thì cũng mới chỉ là tiếng Anh đưa lên trên mạng. Con nhớ rằng cũng như chính
như Trưởng lão đã nói: "Sau chín, mười năm tu tập thiền Vô Sắc,
Người đã tu tới Không Vô Biên Xứ, Phi Phi Tưởng Phi Phi Tưởng Xứ. Đến lúc xả
thiền ra, Người vẫn thấy tham, sân, si đầy đủ. Tuyệt vọng và tưởng như đã tìm tới
cái chết. Nhưng rồi chính Người đã đưa tay lên trán và tìm thấy một cái quyển
Nikaya do Hòa thượng Thích Minh Châu dịch, nhờ đó mà Người đã tu tập được”.
Chính từ cái
hình ảnh mà Trưởng lão như vậy và con cũng nghĩ rằng hiện nay còn biết bao
nhiêu người trên thế giới, cư sĩ trên thế giới, tu sĩ trên thế giới đang chìm
ngập trong một cái ảo tưởng, trong một cái rừng kinh sách hiện tại chả ra cái
gì cả, không biết đường lối để tu tập. Vì thế hôm nay con xin Trưởng lão cho
phép để dịch kinh của Trưởng lão ra tiếng Anh, rồi lần lượt ra tiếng Trung, tiếng
Nhật và các thứ tiếng khác. Để làm gì? Để nguồn tri kiến giải thoát này đến được
với mọi người trên thế giới.
(01:04:12) Con
cũng biết rằng, dịch kinh chưa chắc đã làm thoát ý, thế nhưng mà có điều rằng
vì sự cần thiết của nhân loại, con thấy điều này cần thiết. Từ cái lúc kết tập
kinh lần thứ nhất ở Kỳ Xà Quật, cho tới lần thứ tư rồi mới có Nikaya ra đời mà
đã bốn trăm năm. Rồi đến lúc dịch từ Nikaya ra tiếng Việt thì con nghĩ là năm lần,
nếu mà nói như thế thì không phải là tam sao nữa mà năm lần tất cả thì nó vất vả
biết bao nhiêu, nhưng tinh thần của đạo Phật vẫn có đầy đủ hết.
Do đó mà con
thấy rằng là việc dịch kinh của Thầy ra tiếng Anh là vô cùng cần thiết. Để cho
Phật tử trên thế giới họ hiểu rằng có một cái nguồn ánh sáng chân chính như thế
đấy và biết đâu rằng sẽ có một vị A La Hán ra đời. Con nghĩ rằng với hệ thống
kinh sách của Người, với Giới, với Luật, với Luận, cộng thêm có những người tu
chứng A La Hán, thì điều đó khẳng định rằng những điều mà Trưởng lão nói mở lớp
Bát Chánh Đạo đào tạo ra các bậc A La Hán hoàn toàn có sức thuyết phục. Cho nên
hôm nay con khẩn thiết, con cầu xin người, con Thích Pháp Châu cầu xin người,
con xin dừng lời.
Trưởng
Lão: Các con biết rằng
Thầy cũng mong là những cái giáo pháp mà Thầy viết, nó không phải chỉ riêng cho
dân tộc Việt Nam, mà cả thế giới. Mà cả thế giới thì cái nhiệm vụ mà dịch ra
kinh sách tiếng của người nước ngoài, nó là một vấn đề rất quan trọng. Cho nên
Thầy mong rằng mấy con cứ dịch được cái bộ nào mà Thầy viết đó, cứ đem về thỉnh
Thầy, nhờ Thầy xem xét lại. Bởi vì Thầy xem xét bằng ký tự chứ không phải bằng
mắt đâu.
(01:06:14) Thầy
thấy cái nào đúng thì cho đúng, còn thấy cái nào sai con phải sửa lại cho đúng.
Như vậy là mình phổ biến ra cho đúng chứ không sai mấy con, không đúng cái ý của
nó. Cứ dịch bao nhiêu thì dịch, cứ mang về cho Thầy, rồi chừng đó Thầy trò mình
sẽ ngồi lại, mình bàn bạc cái tác phẩm, bởi vì ngồi lại mình làm chuyện lợi ích
cho mọi người mà. Rồi cái bàn bạc, rồi câu này được một nghĩa, rồi cái ý của
người ta sẽ hiểu như vậy, như vậy nó lệch đi, chúng ta phải sửa thêm cái chữ
gì, hoặc câu này sửa như thế nào Thầy góp ý cho mấy con có cái sự chơn… hơn. Về
thành ngữ, về Trung Quốc, về tất cả những cái này Thầy sẽ góp ý với mấy con, Thầy
chỉnh lại cái điều sai, cái điều đúng. Và khi gửi qua nước người ta, người ta đọc
quá dễ dàng và nó thiết thực.
Cái yêu cầu
của con, cái yêu cầu rất là đẹp đẽ, giúp cho mọi người đều hiểu biết Chánh
pháp. Cái pháp của Phật theo Thầy biết, Đại thừa nó hiểu dục hết, nó làm lệch hết
rồi, mà nếu mà không có Thầy nói thì chắc chắn là Phật pháp mất.
Mặc dù là
kinh Nikaya của Hòa thượng Thích Minh Châu dịch ra tiếng Việt, Đại Tạng Kinh của
Phật, Trường Bộ, Trung Bộ, kinh ai cũng có hết, nhưng ai hiểu nổi?
Chỉ có người
tu chứng người ta mới hiểu đó mấy con. Chứ còn không khéo có câu đó, ai học gì
thì học chứ hiểu nó không được, mà không tu chứng thì hiểu không được, hiểu
không được. Cho nên cái người tu chứng mới hiểu kinh sách mới rõ, còn không chứng,
tới cái chỗ đó thì mình hiểu theo cái chữ nghĩa mà thôi. Chữ nghĩa thì không thể
có một cái số chữ nghĩa để xác định cho nó đúng được, cho nên buộc lòng chúng
ta phải hiểu theo nó, mà hiểu theo nó thì sai.
(01:08:19) Thí
dụ như Thầy nói như thế này để mấy con thấy nè, Thầy nói trạng thái Tứ thiền nó
như vậy, bây giờ Thầy đọc tên chữ nghĩa thì mấy con hiểu như vậy nhưng nó không
phải vậy. Thầy muốn nói cái ngôn từ để con nghĩ cho đúng thì mấy con đọc cái
ngôn từ đó mấy con không hiểu, mấy con hiểu chưa?
Cho nên vì vậy
đó mà khi nào mà mình dịch tiếp, thì mấy con cứ, Thầy trò đem đến bàn bạc nhau,
lợi ích cho chúng sanh. Thầy thì tiếng Anh dở lắm, nhưng mà Thầy, Thầy nhìn ở
trong cái tiêu chí giải thoát của mình, khi lướt qua một câu nào đó, câu này Thầy
biết ở trong câu này sai cái đó. Bởi vì dùng tri kiến chứ không phải dùng chữ
nghĩa nữa. Thầy góp ý cho cái người có chữ nghĩa sửa lại để cho người khác đọc
chữ nghĩa mà hiểu cái nghĩa cho đúng, để mà tu tập cho đúng, không sai.
Như vậy con
người nào mà có duyên các con cứ dịch, Thầy khuyến khích mấy con dịch. Dịch rồi,
rồi mà khi nào mà về Chơn Như gặp Thầy, hoặc là có dịp mà Thầy đến thăm lại như
vầy thì chúng ta sẽ bàn bạc vấn đề này. Thì chúng ta sẽ cho một cái thời gian,
chọn lấy cái thời gian nào rồi chúng ta sẽ cùng nhau mà nghiên cứu lại cái tác
phẩm, coi cái ngôn từ mới này nó như thế nào đúng, như thế nào sai.
Nó lợi ích
mà, cho nên những cái ý kiến của con rất hay, nhưng mà mình phải tiếp tục trên
con đường này nữa, chứ không phải hỏi đưa cái ý kiến suông đâu. Đâu có vài mấy
lời mà lợi ích, lời nói bằng hành động thì lợi ích mới lớn.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét