402- THANH NIÊN SỐNG NHƯ THẾ NÀO ĐỂ XỨNG ĐÁNG VỚI TỔ TIÊN?
(00:00) Trưởng
lão: Các con là Thanh niên của Hà Nội nên hôm đó Thầy đã nói khuyên mấy
con nên tổ chức để mình học, mình sống cho đúng Đạo Phật đó con, đạo đức của Đạo
Phật. Nay mấy con đã nghe, mấy con đã tổ chức được Thầy rất mừng. Cho nên do
đó, từ đây về sau mấy con phải làm gương hạnh tốt mấy con. Những sách vở gì của
Thầy mấy con nghiên cứu và sau này cái Bộ Sách Đạo đức Nhân bản - Nhân quả Thầy
sẽ gởi cho mấy con mỗi đứa một bộ. Để rồi mấy con vừa làm kỷ niệm của Thầy, mà
cũng vừa là cuốn sách gối đầu nằm, để cuộc sống của mấy con là những Thanh niên
Việt Nam sống Đạo đức, lấy Đạo đức mà làm đầu mấy con, Thầy mong ước điều đó lắm
!
Hôm nay Thầy
về đây thấy đủ mặt mấy con Thầy rất mừng, mấy con nhớ ráng nghe lời Thầy, sau
này có duyên mà tu hành tới nơi tới chốn. Thầy hướng dẫn mấy con sẽ tu tập làm
chủ sự sống chết. Sự sống chết là một nỗi khổ của con người mấy con, nó không
phải dễ. Nhưng mà Đạo Phật làm được, Đức Phật làm được, chúng ta sẽ làm được,
không có người nào không làm được. Chỉ có ý chí chúng ta sẽ vượt qua những cái
khó khăn rồi chúng ta sẽ thực hiện như Phật, chỉ có ý chí bền lòng thì dù trăm
sông, ngàn núi chúng ta cũng vượt được hết mấy con.
Là Thanh
niên Việt Nam với một Đất nước nhỏ hẹp như thế này mà hôm nay chúng ta độc lập,
tự do như thế này thì mấy con biết rằng xương máu của Tổ tiên chúng ta đổ đây
biết bao nhiêu? Cho nên càng tu tập chúng ta càng xứng đáng với Tổ tiên chúng
ta, các con nhớ điều đó, Thanh niên thì chúng ta phải nhớ điều đó. Càng tu tập
thì bảo vệ Đất nước của chúng ta. Nếu tất cả các con đều giữ gìn Trai giới, tức
là mình không ăn thịt chúng sanh. Mình ăn thịt chúng sanh là mình nuôi cái mạng
mình bằng cái sự chết của các loài vật khác, cho nên nó đem lại sự đau khổ cho
loài vật khác mà mình không biết, cuối cùng mình thọ những bệnh tật khổ đau,
không ngờ là mình đã gieo khổ vào thân tâm của mình.
Còn toàn bộ
các con đều thọ trai, mình ăn rau cải vẫn sống như thường mấy con đâu có chết.
Như Thầy từ bé chí lớn, từ tám tuổi xuất gia tu hành tới bây giờ không biết thịt
cá ra sao cả, thế mà vẫn khỏe, tuổi vẫn lớn như thường, tám mươi mấy tuổi rồi
mà vẫn khỏe, vẫn không bệnh đau, thì đó mấy con biết Thầy trả một cái quả thiện,
còn những người ăn thịt cá cho nhiều Thầy thấy càng đau nhiều. Đó là bằng chứng
chúng ta đi đến bệnh viện chúng ta thấy người nào mà đau bệnh, có người nào mà
ăn chay đâu mấy con! Cho nên ăn một ngày, hai ngày là người ta đã ớn rồi.
Do đó hôm
nay gặp Thầy, mấy con là Thanh niên Việt Nam chúng ta cố gắng sống bằng rau cải
chứ không phải sống bằng sự đau khổ của loài chúng sanh, đứa nào làm được những
điều đó Thầy mừng thứ nhất và Thầy ước ao mấy con sẽ là những người Thanh niên
xứng đáng sống thiện, làm thiện, biết thương mình, thương người và thương tất cả
những loài vật đó mấy con, mấy con nhớ cố gắng.
(3:46) Hôm
nay mấy con về đây đủ duyên được gặp Thầy ở Hà Nội - Là gốc tích của Tổ tiên của
chúng ta, Thầy muốn làm một chuyến đi về thăm gốc của người Việt Nam của chúng
ta, bao nhiêu thăng trầm mà Hà Nội vẫn còn, ở gần bên một Nước lớn mà vẫn giữ
được độc lập như thế này thì mấy con phải biết rằng đâu phải dễ. Ngày xưa người
Trung Quốc coi Đất nước chúng ta như “Mọi Giao Chỉ” cho nên đặt
chúng ta là cái Huyện Giao Chỉ chứ đâu có nói Hà Nội, thì như vậy mấy con biết
Tổ tiên chúng ta đã dày công, đã bỏ xương máu trên mảnh đất này nhiều lắm, cho
nên mấy con là Thanh niên, mấy con phải mạnh dạn, không đầu hàng trước thế lực
nào hết, bảo vệ Đất nước chúng ta. Đó là tinh thần của Phật giáo đó mấy con.
Đạo Phật quyết
định là không đầu hàng bất cứ một cái thứ gì, ngay cả bản thân sự sống chết Đức
Phật còn không đầu hàng, phải làm chủ nó, các con thấy chưa? Làm chủ được sự sống
chết nó còn khó hơn làm chủ Giặc, mấy con thấy chưa? Cho nên vì vậy mấy con phải
ráng tu tập, có Thầy còn sống lỡ Thầy chết rồi người ta đâu có ai biết đường đi
đâu mà tu tập.
(05:02) Cho
nên hiện giờ mấy con phải sắp xếp đâu ra đó ổn định được, có dịp về thăm Thầy rồi
xin Thầy tập một ngày, hai ngày rồi trở về ổn định Gia đình mình lần lần, có
thì giờ rảnh dài thì đến ở gần bên Thầy tập cho đến khi thành công, quyết chí của
mình phải làm chủ được sự sống chết. Đó là sự giải quyết cho chính bản thân của
các con, đem lại hạnh phúc cho bản thân các con, các con hãy cố gắng. Còn Thầy
là ngọn đuốc sáng soi đường cho mấy con đi, mất Thầy rồi chắc các con không kiếm
được đâu!.
Trong một cuộc
đời nay, Đất nước Việt Nam mà người tu hành được như Thầy hiếm lắm mấy con.
Ngày xưa Ấn Độ chỉ có Đức Phật mà thôi, còn những người khác có ai tu tới nơi tới
chốn như Đức Phật được. Cho nên vì vậy mà Việt Nam chúng ta cũng là những người
Dân có đầy đủ phước báu, có những anh hùng như: Quang Trung - Nguyễn Huệ có những
người làm nên sự nghiệp. Thầy là người chỉ phất ngọn cờ đạo đức cho các con là
người Việt Nam noi theo mà thôi, Thầy lấy đạo đức làm đầu.
Cho nên nếu
mà Thầy không đức mà Thầy nói, dù Thầy có ngồi thiền nhập định năm mười ngày, một
tháng, hai tháng, mà cái người không đức người ta cũng không tin đâu mấy con,
người ta cũng coi thường đó mấy con. Nhờ cái đức của Thầy tu hành, nhờ cái Đức
Thương yêu của Thầy mà Thầy về Hà Nội Thầy thấy đúng là nhờ cái đạo đức mà mọi
người đều mến thương Thầy. Chứ Thầy mà thiền định bây giờ ngồi bao nhiêu thì họ
cũng xem thường chứ họ cũng không có thương vậy đâu. Thì hôm nay Thầy nhắc nhở
mấy con để rồi còn có ngày gặp lại nhau, để dẫn dắt nhau trên con đường giải
thoát mấy con.
(07:01) Bởi
chúng ta là người Việt Nam, Phật không sinh ở Việt Nam như nước Ấn Độ. Ấn Độ -
Đức Phật sinh tại đó, mà Ấn Độ không có triển khai được Phật Giáo cho nó tốt
như chúng ta, nhưng ở Việt Nam chúng ta lại triển khai Chánh pháp của Phật, làm
cho Đức Phật càng ngày càng sáng tỏ lên thêm. Chúng ta từ xưa đến giờ, Dân tộc
chúng ta luôn luôn từ Ông bà Tổ tiên chúng ta luôn luôn lúc nào cũng theo Đạo
Phật. Đạo Phật như một nhu cầu cần thiết tư tưởng của con người Việt Nam. Cho
nên mấy con thấy Ông bà chúng ta theo Đạo Phật nhưng Đạo Phật đó bị lái đi con
đường khác mấy con, cứ cầu cúng, lạy lễ, chứ sự thật nếu mà có người hướng dẫn
đúng họ không cầu cúng đâu, mà họ sống đạo đức mấy con.
Cho nên vì vậy
mà tới cái thời của mấy con mới có Thầy nhắc nhở điều này chứ có ai mà dám động
đến Đại thừa. Vì cái số lượng nó đông và nó sát bên một cái Nước quá lớn, mà động
nó thì động cả một cái Nước của người ta, cho nên hôm nay có mình Thầy mà thôi.
Mấy con sẽ đọc những bức thư trên mạng, họ tranh luận với nhau, những Nhà Trí
thức họ tranh luận với nhau nhiều lắm mấy con. Nhưng Thầy nói: Thầy không tranh
luận với ai, cái đúng Thầy nói, nói để cho mọi người người ta biết đúng, biết
sai chứ không phải nói mà bài bác ai cả! Không bài bác một người nào, không bài
bác Pháp môn nào hết. Mà nói đúng để chúng ta không đi lầm lạc đường, nói đúng
để chúng ta thực hiện được cái ước nguyện của chúng ta, cái hoài bão của chúng
ta, để chúng ta thực hiện cho tốt cuộc đời của chúng ta, của Huynh đệ, của Gia
đình chúng ta, của Đất nước chúng ta mấy con.
Hôm nay mấy
con có điều gì cần hỏi Thầy thêm không thì mấy con cứ hỏi, cứ hỏi Thầy cho hỏi.
Rồi riêng phần các con thì các con nhớ hỏi những gì mà nó giúp đỡ cho các con
và cũng là ghi lại ấn tượng cho các bạn, các con, để sau này nếu mà có dịp gặp
gỡ nó thì mấy con biết cách để mà tháo gỡ, đem lại sự hạnh phúc cho mình. Đến
đây Thầy dừng để mấy con có những ý gì thì mấy con cứ thưa hỏi, có Thầy Thầy
giúp đỡ cho.
Phật tử: Các bạn đã chuẩn bị câu hỏi khi
mà các bạn đến gần gặp Thầy để thưa hỏi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét