403- CÁCH TƯ DUY QUÁN XÉT ĐỂ ĐẠT HIỆU QUẢ
(9:47) Phật
tử: Nam mô Bổn sư Thích Ca Mâu Ni Phật, con kính bạch Thầy ạ! Con có một
số câu hỏi con muốn hỏi thêm Thầy. Con tự nhận thấy khi mà mình tư duy quán xét
về cái đề mục thì nó không được liền mạch lắm, nó cứ hay bị lằng nhằng rắc rối
và xong rồi vọng tưởng lại lôi biến đi đâu mất. Con xin Thầy dạy cho con cái
cách tư duy làm sao cho nó được sáng suốt, rõ ràng và có hiệu quả ạ?
Trưởng
lão: Đúng rồi!
Bây giờ Thầy trả lời câu hỏi thứ nhất cho con. Bởi vì cái tâm của con nó đang
lăng xăng nghĩ ngợi cái này cái kia, ít ra con phải tập cho nó im lặng nó đừng
có nghĩ ngợi khoảng từ năm phút đến mười lăm phút, trong khoảng thời gian con
phải tập luyện được như vậy thì bắt đầu cái tri kiến hiểu biết của con nó sẽ dẫn
đường sáng suốt, cái gì nó chăm chú cái đó cho đến khi nó hoàn thành sự hiểu biết
cái đối tượng đó rồi thì nó mới đi vào cái khác. Còn bây giờ con cái này chưa
xong nó đã nhảy qua cái khác rồi, cái tâm của con nó chưa có cái Định, con hiểu
không? Thầy muốn nói: Nó có định thì nó mới có nằm yên đó mà nó quan sát, còn
nó chưa có định, cái này nó chưa xong nó nhảy qua cái khác nghĩ rồi. Cho nên đầu
óc mình nó cứ lăng xăng mà nó không giải quyết được cái gì cả hết. Đó là câu thứ
nhất Thầy trả lời con, cố gắng tập Định.
Phật tử: Cụ thể phương pháp tập Định của
con thì như thế nào?
Trưởng
lão: Phương
pháp tập Định của con rất là dễ dàng, không khó gì hết. Bây giờ con sẽ ngồi ở
trên cái ghế như Thầy hoặc con ngồi như mấy Anh, mấy Chị như vậy, nhưng con lắng
nghe cái tâm của mình coi nó nói cái gì? “Cái này nó làm khổ mình, khổ
người thì mày thiếu đạo đức tao dẹp, không cần, không suy nghĩ cái này nữa. Dẹp!
Ở đây không có nhảy vô cái thứ này nữa” thì một lát bây giờ nó im lặng
nó thiện. Nhưng mà một lát nữa nó khởi nghĩ: “Bây giờ mình thấy Chị
kia, Anh nọ đang khổ quá! Mình hãy tìm cách để giúp đỡ”, thì con sẽ suy
nghĩ: Cái niệm thiện giúp đỡ người đang khổ, mình hãy làm ngay liền không được
bỏ, bởi vì người ta đang khổ mà mình giúp đỡ liền thì sẽ cũng như mang hạnh
phúc, sự yên vui đến cho họ thì con nên cố gắng làm thiện. Con nhớ điều đó! Còn
nếu mà làm đau khổ người thì nhất định không làm, đó là thiếu đạo đức. Mình đứng
trên đạo đức mình dạy như vậy đó là những cái điều thứ nhất con cần phải tu tập.
(12:19) Và
con phải tập ngồi thiền định bằng cách nào? Đó như Thầy nói hồi nãy, khi nó có
những niệm thiện, niệm ác đến vậy thì con dẹp nó là thiền định. Chứ không phải
thiền định mà gom cái ý thức con lại không cho nó nghĩ ngợi như Thiền Đông Độ,
thì đó là sai lệch rồi, nó làm sau này con lọt vào thiền tưởng con ngu ngơ, như
là con bị bệnh thiền nữa. Bệnh thiền tức là con lạc thiền, con sẽ trở thành con
người không bình thường. Có khi nói theo con thì con hiểu đó là tốt, nhưng mà
người khác thấy dường như con bị điên. Con hiểu điều đó chưa?
Cho nên tu
thiền thì phải có Thầy, nhưng mà Thầy hướng dẫn cách thức đó, bây giờ không có
con tu cũng trật. Bởi vì con ngồi đây con có nhiếp tâm, con có cột trói cái ý
thức con đâu, con để nó hoạt động. Mà nó thấy thiện thì nó phát triển nó làm,
thấy người đó nghèo cần giúp đỡ, thì bây giờ mình có điều kiện mình phải tìm
cách để giúp đỡ người nghèo, thì điều đó điều tốt, đâu có gì mà hại cái ý thức
của con! Rồi bắt đầu bây giờ con thấy điều đó là có hại, làm cho con khổ và làm
cho người khác khổ hoặc là làm cho người khác khổ mà con được an vui, con nhất
định không làm điều đó, ích kỷ quá! Đó thì cứ như vậy con sống bằng cái tri kiến
vậy gọi là: Thiền định của Phật Giáo.
Bởi vì Đạo
Phật là đạo trí tuệ chứ đâu phải đạo ngồi như gốc cây.
Con hỏi Câu
kế tiếp nữa đi con!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét