414- DUYÊN TU - ƯỚC NGUYỆN LỚN
(56:03) Phật
tử: Dạ con kính bạch Thầy. Con cũng đã quá khổ, con cảm nhận được cái
khổ của thế gian, bao nhiêu sự đau khổ. Con xin Thầy cho con nguyện xin xuất
gia theo Thầy, cho con được Quy y theo Thầy, xin Thầy nhận cho con.
Trưởng
lão: Thầy sẽ nhận
con, xuất gia tu hành là tốt. Khi đó con phải vào Tu viện Chơn Như, Thầy sẽ xuất
gia ở đó.
Rồi cái
duyên tu nó sẽ dẫn dắt mấy con đi tới cái chỗ tu. Một trận đau cũng là một cái
duyên tu của mấy con đó, đau là khổ, mà nhờ đau đó Cha mẹ mới cho tôi đi tu, chứ
còn tôi không đau thì chắc là Cha mẹ chưa cho tu. Thì mình thấy đây là cái
duyên dẫn dắt để mình tu mà. Cho nên thấy cái khổ đó nhưng mà nó là cái duyên
phước để cho mình đi tiến tới sâu của Đạo Phật.
Cho nên mấy
con đừng có sợ gì hết “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự” quyết
tâm tu, ước vọng của mình tu hành thì tự bản thân tâm của mình nó sẽ hướng dẫn
mình đi trên con đường đó, đi tới nơi tới chốn đến cái chỗ tu tập đàng hoàng,
không phải sai. Cho nên mấy con có cái ước nguyện lớn thì nó sẽ đạt được, còn mấy
con tu chơi, tu lấy có thì không được, tu đó coi như là mình tu chơi vậy thôi
thì ngày qua tháng lại nó sẽ mất hết.
Mấy con
Thanh niên nhớ kỹ điều này: Ráng cố gắng, làm người thế nào cũng chết, cũng khổ
hết, tu hành là không khổ. Mấy con vô không lo đói lo no, không lo bữa nào hết
mà cũng vẫn có cơm ăn, phải không? Không lo quần lo áo, lo gì hết mà vẫn có quần
áo mặc, không phải giải thoát cuộc đời mình sao? Rồi bắt đầu ngồi không để làm
gì đây? Để nhiếp tâm, để làm chủ nó, rồi làm chủ sự sống chết. Ai làm chủ được
sự sống chết? Phật! Rồi bây giờ Thầy, rồi bây giờ tới các con.
Điều đó mấy
con nỗ lực, mấy con đừng đầu hàng trước Giặc sinh tử. Cho nên Thầy nói: Giặc
nào cũng không sợ hết, chứ đừng nói Giặc sinh tử mình sợ. Thành ra mình nỗ lực
mình tu mình sẽ làm chủ Giặc sinh tử. Mấy con cố gắng, cố gắng mấy con. Nam
cũng vậy, Nữ cũng vậy.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét