421- PHÁP TA KHÔNG CÓ THỜI GIAN
(00:00) Trưởng
lão: Hôm nay Thầy gặp các con, Thầy nhắc lại, đức Phật đã nói: “Pháp
Ta không có thời gian, không có thời gian đến để mà thấy”. Đến thì phải chứng
đạo, chứ sao lại đến tới hôm nay mà chưa có người nào thành Phật, mà còn cứ tu
hoài vậy?
Thầy nói tiếng
Việt hay là Thầy nói tiếng Tây, Ấn Độ. Các con thấy rõ ràng là Thầy người Việt,
nói tiếng Việt.
Mà đức Phật
nói như vậy, mình tu như vậy thì mình phải suy nghĩ tại sao mình tu tới giờ mà
mình không thành Phật? Tâm còn nghĩ cái này, nhớ cái kia, tại sao vậy?
Các con nhớ
kỹ lại coi có không? Các con thấy đức Phật nói quá dễ, pháp quá dễ: “Pháp
Ta không có thời gian”, thời gian mấy con hiểu không? Như bây giờ thời gian
buổi xế, rồi một lát nữa tối, rồi nửa đêm khuya đó là thời gian. Mà “Pháp
Ta không có thời gian đến để mà thấy”, thấy cái gì? Thấy sự giải thoát. Vậy
mình giải thoát thì giải thoát cái gì đây? Phải suy nghĩ lại kỹ những lời đức
Phật dạy, để mà chúng ta tu tập, để thấy được cái chỗ tu của chúng ta đúng hay
sai?
Chứ cứ tu
hoài, ở trong thất hoài, tu hoài như vậy thời này qua thời khác mà không thấy
giải thoát. Đâu phải tu để mà thành Thánh, thành Tiên mà tu để làm Phật. Mà Phật
là cái gì? Phật là con người. Vì con người có sự hiểu biết, trí tuệ, bởi vậy
thường Thầy nhắc mấy con: “Người ta chửi mình không giận là Phật”, nó
đơn giản, quá đơn giản. Còn mình chửi lại thì mình là chúng sanh, mình phiền
não trong lòng thì mình là chúng sanh. Ai mắng ai chửi ai làm gì làm, mình
không buồn phiền ai hết, tức là mình đi trên nhân quả, chứ không phải mình đi
dưới nhân quả.
(02:18) Còn
mấy con tu cho dữ, ngồi thiền 5, 7 tháng, ra chúng chạm tới sân ầm ầm lên, thì
như vậy tu thiền gì đây?
Đó là thiền
Đông Độ mấy con. Từ xưa đến giờ đất nước Việt Nam chịu ảnh hưởng tu tập là tu
theo pháp của người Trung Quốc, tu thiền Đông Độ. Thầy tổ của chúng ta, hầu như
toàn là những người Trung Quốc dạy cho thầy tổ của chúng ta. Ngay cả thiền Trúc
Lâm, tự xưng là thiền Việt Nam mà tu thì tu pháp của Trung Quốc, chứ không tu
pháp của Phật.
Pháp của Phật
thì Phật cũng đã nói rồi: “Pháp Ta không có thời gian, đến để mà thấy”,
thì nó đâu có cần gì phải tu. Mình thấy, mình hiểu biết đạo Phật là đạo tri kiến
mà, đạo bằng trí tuệ, hiểu biết. Hiểu biết cái gì mấy con biết không? Các pháp
thế gian đều là vô thường, thân ta cũng vô thường có gì của ta đâu mà phải dính
chấp, dính mắc, rồi ngay cả cái tu chúng ta cũng dính mắc nữa.
Bởi vậy Thầy
dạy mấy con tu, trời ơi! Thầy Việt Nam, Thầy dạy sao mấy con hiểu cái gì kỳ lạ
vậy? Lẽ ra, bước chân vô cửa Tu viện Chơn Như là mấy con đã chơn như rồi. Mấy
con bỏ hết cuộc đời rồi, mấy con mới vào đây tu, mà các con để dính mắc đời làm
gì? Đã vào đây rồi thì bỏ xuống hết, buông xuống hết. Bởi vậy Thầy có một bài kệ:
“Buông xuống
đi, hãy buông xuống đi.
Chứ giữ
làm chi có ích gì?
Thở ra chẳng
lại còn chi nữa
Vạn sự vô
thường, buông xuống đi.”
(4:18) Chỉ
cần mấy con buông xuống là thành Phật chứ không có tu gì hết. Ai chửi không giận,
ai làm gì làm. Thí dụ nhà cửa, tiền bạc cho mấy con chất đống cũng không ham.
Cho mấy con chất đống, mấy con xài có hết không? Rút cuộc rồi mấy con cũng bỏ,
vậy mới là tu chứ. Chứ đâu phải là tu chiếc áo, tu cái đầu tròn của mình đâu.
Nhưng đó là cái hình thức buông xả, cái hình thức mình xả đời để mình mang cái
hình thức đạo, cái hình thức giải thoát, coi như mình hết rồi.
Mình biết
các pháp trên thế gian này vô thường thì còn cái gì mình ôm ấp để mình đoạt.
Thôi! Mình quyết vào đây tu thì buông xuống, buông xuống hết. Mấy con buông xuống
hết là chứng đạo. Mấy con còn dính một chút Phật tánh, có đúng không? Quyết tu
để thành Phật.
Thầy không
thành Phật gì hết. Ai chửi Thầy không giận, ai muốn nói Thầy Phật cũng được,
nói Thầy chúng sanh cũng được, nói Thầy quỷ cũng được, nói Thầy ma cũng được.
Nói gì nói, Thầy không giận, không hờn, không buồn phiền. Thì ngay cái không giận,
không buồn phiền đó là giải thoát. Dễ không? Quá dễ! Sung sướng, quá sung sướng.
Nhưng mình
vào chùa để làm gì? Để buông bỏ. Chứ còn ở ngoài thế gian mấy con buông bỏ được
không? Mấy con muốn buông bỏ nó cứ kéo chân mấy con, có phải không? Mấy con bây
giờ, thử mấy con ở thế gian, không anh em ruột thịt, không bà con. Mình đã sanh
ra làm người thì phải có những thân. Thế mà mấy con vào chùa, có ai vô đây
kéo!?
Vậy chứ mà
có người kéo ra, kéo vô, còn nói này, nói kia nữa mấy con. Mấy con là nam ít
đó, chứ thôi bên nữ, trời, đầy cái lỗ tai của Thầy hết trơn. Nội người thân của
lôi họ ra vô, mà họ nói đi tu thì đi tu cái gì? Dẹp phắt hết cho rồi. Nào con,
nào cái, nào cha, nào mẹ, nào thân nhân, thân bằng quyến thuộc, đủ loại.
(06:27) Mấy
con nhớ hôm nay Thầy nhắc nhở mấy con, tu là liệng cái tham xuống, còn ‘ba
y, một bát’, chứ không phải ngồi thiền mấy con. Đạo Phật có dạy chúng ta ngồi
kiết già gò bó bao giờ đâu? Ngồi như Thầy cũng thành Phật, ngồi sao cũng thành
Phật được hết. Còn gò bó làm cho mình cực khổ, tréo chân lên làm cho mình đau
chân. Mấy con thấy người Ấn Độ và người Trung Quốc họ chọn cái tướng. Cho nên họ
dạy cho người ta tu tréo chân mình ngồi như cái tướng hình tượng. Ông Phật ông
ngồi kiểu đó, chắc ông lòi chân ông, ông không đi à?
Chắc các con
nghe ông ngồi dưới cội Bồ đề 49 ngày. Người ta nói ông ngồi, chắc chắn Thầy nói
ông không có ngồi đâu mấy con. Ông đi mỏi chân, ông ngồi ông chơi một chút bình
thường. Ông đâu có điên gì mà ông làm cho khổ mà gọi là giải thoát? Có phải không?
Mấy con cứ…
Thầy làm cục
đá vậy cho mấy con trèo lên trên ngồi, có phải làm khổ mấy con hay là mình giải
thoát? Giải thoát là do trí tuệ, do tâm tự mình dạy nó. Cho nên ông Phật nói
quá dễ mà mình tu sao quá khó! Phải không? Con thấy quá dễ: “Đạo ta không
có thời gian đến để mà thấy”. Dục không như mấy người đi ở ngoài đường, mấy
bà đi chợ ngoài kia đó dẫn vô ngồi kiết già, coi ngồi được không? Ngồi gì được
mà nói “đạo ta không có thời gian!”. Trời đất ơi! Tôi tập gần chết mà
nói không có thời gian.
(8:08) Mấy
con thấy Đông Độ nó khác, Trung Quốc nó khác, mà Phật Ấn Độ nó khác. Mình thì
Việt Nam đi ngay cái ông Phật Ấn Độ mà tu, chứ đâu ai đi vòng vo theo ông Phật
của Trung Quốc. Ông Phật Trung Quốc là ông Phật ham tướng. Thầy nói thẳng,
không sợ tội lỗi gì hết. Tại sai thì nói sai, đúng nói đúng.
Cho nên tiếng
nói của Thầy là tiếng nói chấn động cả Phật giáo thế giới chứ đâu phải là ở
đây. Cho nên mấy con lên mạng, mấy con thấy họ tranh với Thầy dữ lắm mà Thầy
không thèm tranh ai hết. Đúng thì mấy người nhờ, mà mấy người sai thì mấy người
chịu. Tu giải thoát thì lợi ích cho mấy người, chứ không phải tu giải thoát là
mấy người tu cho Thầy mà Thầy sợ. Phải không? Mấy con thấy không?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét