422- ÁI KIẾT SỬ
(08:57) Nên
hôm nay mấy con có duyên được gặp Thầy thì mấy con hãy tự suy ngẫm, giờ mình tu
mình thấy giải thoát cái chỗ nào? Mình còn kẹt cái chỗ nào? Mấy con tu rồi, mấy
con cứ về gia đình coi thử coi cái sự vướng, cái sự buông xả của mình nó còn
dính dấp chỗ nào? Các con thấy cháu của mình chạy về, vò đầu nó, thấy thương
quá đi, thấy nó chú chú hay bác bác cái thôi đi không nổi. Cái đó mấy con còn
dính mắc.
Trong khi mà
nó bu theo mình, nó thương mình, nó lôi vậy mình nhắc: “Đây là ái kiết
sử đời trước còn gieo đây, nó sanh lên nó đòi thêm đây”. Nó đòi cái tình cảm
của mình, chứ không phải nó đòi mình nuôi nó đâu. Nó sinh ra nó có cha mẹ nó
nuôi. Nhưng mà cái tình cảm của nó đời trước nó còn dính mắc, đời nay nên nó
thương mình nó chơi, nó kéo mình. Hãy buông xuống buông xuống, đừng có vò đầu
nó, mà vò đầu nó một lần thì vò đầu nó hai lần. Không! Thầy nói mấy con cứ thử
đi. Cho nên mình buông xuống, mình buông ái kiết sử, cái đó thuộc về ái kiết sử.
Mà nó nhiều cái ái chứ không phải chỉ có ái kiết sử đâu.
(10:38) Một
món đồ, khi mấy con về cái nhà mình cũ, mình thấy món đồ mình bỏ đi, bụi bặm
này kia. Mình thấy nó nhớ cái này, nhớ cái kia, đó cũng là ái kiết sử rồi. Nguy
hiểm, buông xuống hết. Mình chết ai mà chăm sóc nó? Mình chết kể như rồi, hết rồi
mấy con. Nếu mà cái duyên của mình còn ái kiết sử thì tiếp tục đi tái sanh luân
hồi.
Cũng như con
thấy, có nhiều người họ thương một con chim, họ kiếm một cái lồng họ nhốt nó. Rồi
ngày ngày họ huýt sáo, rồi họ đem đồ ăn tới. Không ngờ họ gieo một cái duyên để
mà thành con chim ở trong lồng. Người ta thấy người ta hoảng sợ, cái người hiểu
biết người ta hoảng sợ, mình không thấy điên sao? Mà mình tạo cái duyên để mình
bị người ta nhốt, mình sợ.
Mấy con thấy
một hành động mà mình xét qua cái mình biết cái hậu kiếp của họ sẽ như thế nào?
Cho nên cái người tu là cái người trí tuệ mà sáng suốt vô cùng, mà giải thoát
ngay cũng là trí tuệ. Cho nên đạo Phật nói, “Đạo Ta là đạo trí tuệ” chứ
không phải đạo mà ngồi thiền như con cóc. Cho nên Thầy thấy ai mà ngồi thiền kiết
già, mấy chú này chắc muốn thành cóc mất rồi. Bởi vì ngồi giống con cóc thì phải
thành con cóc chứ làm sao giải thoát? Mình tạo duyên nào thì mình thành duyên nấy
mấy con.
Cho nên mình
đệ tử với nhau mình ngồi. Ví dụ mình ngồi vầy, mấy con cũng phải để cái trí nó
hoạt động. Chứ mấy con cứ cột cái ý thức của mấy con đừng cho nó khởi niệm, đừng
cho biết, mấy con thành gộc cây hả? Tu để làm cây, làm cỏ sao? Không có gì hết
à? Ngồi như Thầy trên ghế thoải mái, ngồi như mấy con cũng được, ngồi sao cũng
được hết, Thầy không ép, ngồi kiết già cũng được. Nhưng mà mấy con thấy mỏi
chân, đau chân thì mấy con tháo ra đừng có ráng, ráng gọi là gò bó trói buộc
mình, mình tự làm khổ mình, nó không giải thoát mấy con.
(12:52) Mình
ngồi sao nó thoải mái dễ chịu để cho cái tri kiến, cái sự hiểu biết của mình nó
hiểu biết, rồi nó quan sát coi mình còn thích, còn thương, còn nhớ một cái gì
đó thì mình quán xét cái đó để rồi mình xả nó, mình không còn thích cái đó nữa,
thì đó là mình đã buông xả nó ra thì nó giải thoát chứ có gì đâu. Đó, mấy con
thấy tu dễ quá, tu không khó khăn. Cho nên Phật mới dám nói một câu nói: “Pháp
ta không có thời gian đến để mà thấy” mà. Dám nói câu nói đó là biết đạo
Phật là đạo của con người thật sự rồi. Người nào cũng có “tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự”.
Cho nên Thầy
sợ, mấy con tâm nó bị động, nó không thanh thản, nó không an lạc, nó không vô sự.
Ngồi lại thì nó nghĩ chuyện này, nghĩ chuyện khác. Hoặc là nó thấy cái sân dơ,
nó đi quét. Hoặc là thấy cục gạch để sai ý nó, nó đi làm. Tất cả cái đó là cái
tâm của thế gian. Còn cái tâm Phật ngồi đây, tất cả cái gì sai không có được,
sai cái người tu không có được. Ai nói chúng ta ở dơ kệ, chúng ta không màng. Lời
nói của mấy người nói ta ở dơ, chứ sự thật ra bữa nay cái đống cây đó ngày mai
người ta dẹp sạch. Bữa nay cái sân này dơ lát nữa người ta quét sạch.
Cái thời
gian nó rất quan trọng cho chúng ta, vì vậy mà chúng ta ngồi im lặng, chúng ta
suy nghĩ để mình buông xả. Buông xả từ cái quét sân, buông xả từ cái quét nhà.
Dơ với sạch có nghĩa thứ gì nữa đâu đối với một người tu của chúng ta. Còn nói
câu sợ dơ, sợ người ta nói mình ở dơ, lo quét dọn cái chỗ này, tới sân bên kia,
bên nọ. Bộ nhà mấy ông thầy tu này sạch sẽ, nhà gọn gàng ngăn nắp dữ tợn. Nhà
chúng ta có gì đâu? Ví dụ bỏ trống không như vậy mà chúng ta nằm dưới đất mà
chúng ta ngủ cũng được.
(14:53) Ngày
xưa ông Phật ngồi dưới gốc cây, nằm dưới cội cây, có cần gì đâu mà thanh thản.
Còn chúng ta có cái nhà che mưa, che gió như thế này quá là tiện nghi, quá là gọn
gàng. Cho nên mình không đòi hỏi thêm giường, thêm chậu, thêm bàn, thêm chiếu,
thêm chăn, mùng. Bây giờ mình có một bộ đồ, mà bây giờ trời rét lạnh quá, xin
cho tôi thêm hai bộ đồ nữa để tôi mặc thì điều đó là điều sai mấy con.
Một người mà
gặp thời tiết lạnh là thi gan với thời tiết lạnh coi thử có chết hay không? Chết
mình thành Phật mà. Bỏ thân này mình thành Phật mà đâu có sợ đâu. Cho nên cái ý
chí gan dạ của người đó sẽ làm Phật. Còn chúng ta biếng nhác, thôi lạnh thật chứ.
Ôi thôi không có cái này, không có cái mền xin cái mền, không có hai bộ đồ xin
hai bộ đồ, ba bộ đồ. Trời ơi! Mấy người này sợ chết mà làm Phật sao được? Các
con cứ suy ngẫm cái lời Thầy.
Đối với những
cái sự mà thử thách như vậy nó làm cho cái ý chí chúng ta càng lớn, càng mạnh.
Còn nếu bình thường chúng ta đâu có thấy ý chí chúng ta đâu. Một đêm mà chúng
ta chịu trận mà nó không chết là chúng ta đã tạo ra được cái ý chí rất lớn, con
người đầy đủ ý chí. Cho nên cái người tu hành rất là gan dạ, mấy con đừng sợ.
(16:32) Qua
kinh nghiệm của Thầy, có dịp Thầy dẫn mấy con lên Hòn Sơn. Nghĩa là từ bờ biển
Rạch Giá đi ra ngoài đó, cách biển đi ra hòn. Ở ngoài đó mà 9 tháng 10 ngày, Thầy
ở trên Hòn Sơn ăn lá cây mà sống. Ở trên một cái tảng đá, tảng đá xanh bự vậy
nè, phía sau thì cái đỉnh hòn, còn cái tàng cây nó mọc sát ở trên cái tảng đá
đó, còn phía trước thì nhìn ra biển. Thầy nằm sát ở phía dưới những cái tàng
cây đó. Khi mà trời lạnh Thầy nằm ở dưới cái cây, cội cây đó. Còn hễ trời mà
mát mẻ thì Thầy ra biển, Thầy nhìn biển mà lắng tâm mình. Chín tháng 10 ngày Thầy
ở trên Hòn Sơn thì các con đủ biết Thầy liều chết với sự tu hành của mình.
Bởi vì đâu
có ai mà biết đường đâu mà dạy. Chứ mà cỡ biết đường như bây giờ mà dạy thì mấy
con tu giải thoát mau lắm: “Pháp ta không có thời gian đến để mà thấy”.
Còn cái này
Thầy đi vòng vòng theo con đường thiền Đông Độ cho đến nhiếp tâm cho đừng có vọng
tưởng, cả một vấn đề khó chứ đâu phải dễ đâu. Còn ngồi thì phải kéo kiết già,
chứ không phải ngồi lơ là được đâu mấy con, cả một vấn đề. Thầy bây giờ ngồi kiết
già không mỏi mệt, nó quen, bàn chân nó mềm mại nó không có cứng. Còn mấy con
chưa có ngồi, nó cứng ngắc, kéo lên trời đất ơi! …
Mấy con chưa
có ngồi, mấy con kéo lên một phát muốn chết với nó chứ không dễ. Còn ngồi lâu,
bắt đầu mình tập ngồi, mình phải ngồi bán già cho cái chân nó chịu, nó mềm mại
rồi mới từ từ ráng kéo nó lên thì nó mới chịu, chứ còn khi không vô ngồi tréo
chân lên là không có chịu nổi đâu. Xong rồi tập dần dần nó quen rồi, mình ngồi
rồi mình kéo lên nó được, cái gì tập thành quen à. Bởi vậy đó là qua những kinh
nghiệm mà Thầy đã tu tập Thầy biết. Nhưng mà Thầy thấy cái đó không giải thoát,
không giải thoát.
(18:34) Tri
kiến của mấy con giải thoát, dễ dàng giải thoát hơn.
Cái thứ nhất
là mấy con buông xả được cái gia đình của mấy con- ái kiết sử- mấy con về đây,
đó là cái quan trọng lắm, không phải dễ đâu. Và đồng thời khi mấy con vướng víu
gia đình, con hoặc là anh chị hay em gì đó, mình tu rồi thì gia đình đến thăm,
làm tội cho mình. Khi mà thấy gia đình thì nó nhớ lại, nó không thể nào mà một
con người có thể quên được. Mà con cố gắng để con quên, để con ở trong cái trạng
thái tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét