428- THƯA HỎI RIÊNG
(1:10:30) Trưởng
lão: Cho nên hôm nay khi Thầy nói đơn giản vậy, nhưng mấy con phải nỗ
lực lắm. Mấy con tu tập: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”,
mình ngồi chơi, chứ mình để bất động.
Còn mình thấy
nó có sự gì ở trong tâm của mình thì mình nhắc: “Tâm bất động, thanh thản,
an lạc, vô sự”, rồi mình ngồi chơi, không có làm cái gì hết, tối ngày
tu bất động, vô sự không làm gì. Có vậy thôi, tu tới nơi, tới chốn, tới nơi, tới
chốn mấy con tu.
Một con người
bằng xương bằng thịt mà bảo sao nó nghe vậy, thiệt ra … bảo chết nó chết, bảo
sống nó sống. Thì mấy con thấy con người của mình nó đủ cái khả năng đó, thành
ra mình phải triển khai cái khả năng đó, mấy con ráng cố gắng. Thầy thấy người
nào cũng có thể triển khai được, buông xuống, cuộc đời của mình không có gì. Đời
không có ích lợi gì càng đau khổ thêm, nay chuyện này, mai chuyện khác, nó làm
cho mình khổ đau. Buông xuống hết thì mình thấy nó sẽ không còn khổ đau.
Thành ra thí
dụ như Thầy cất một cái thất để cho mấy con ở trong một cái thất đó rồi mấy con
tu. Rồi mấy con đến cái thất của Thầy, mấy con xin phép cái chú Mật Hạnh hoặc
cô Trang hoặc là người nào họ giữ thất Thầy. Thường thường là chú Mật Hạnh thì
chú ở gần bên Thầy. Mấy con lên đó, mấy con gặp Thầy. Chú Mật Hạnh chú nói Thầy,
cho con gặp Thầy một chút, thì chú vô nói với Thầy, hoặc con ra nhà khách hoặc
vô thất gặp. Thường thường Thầy bảo mấy con ra nhà khách. Ra nhà khách thì Thầy
ra, rồi mấy con trình bày cái sự tu tập của mấy con. Rồi Thầy chỉ cho mấy con,
để cho mấy con tu cho đúng, để mà đạt được. Nội bây nhiêu đây mà làm Phật… Thấy
mấy con không có phí cái công sức của Thầy.
(01:12:42) Người
nào cũng làm Phật được, không có khó: “Pháp ta không có thời gian đến để
mà thấy”. Thầy dạy thì mấy con hiểu, thấy cái tâm mình bất động, thanh thản,
an lạc, vô sự, mình dễ thấy, ai cũng biết, chứ đâu phải tu tập cả một thời gian
sau mới thấy được cái tâm mình. Đâu phải ở bên ngoài mà ngay đó mình thấy liền
như đức Phật nói.
Các con lắng
nghe “tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”. Trong những cái từ
này, mấy con chưa hiểu từ nào thì mấy con lắng nghe, mấy con hiểu tâm bất động
là ai chửi ai mắng gì, mình không có động.
Rồi có người
nói, tâm bất động thưa Thầy, tâm bất động có phải như thế này không? Ngồi đây
mà nó nghĩ ngợi cái này cái kia là nó động, như vậy là nó động?
Thì Thầy
nói, không phải đâu con. Cái tâm của con người, cái ý thức của con người thì
luôn luôn nó phải có sự hiểu rộng cái này, cái kia, cái nọ. Nhưng mà nghĩ cái
nào nó làm cho con đau khổ thì con hãy dẹp nó, phải bất động cái đau khổ đó,
chính cái đau khổ đó nó mới làm cho mấy con khổ.
Chứ mấy con
diệt hết cái ý thức của mấy con, không có khởi niệm này, niệm kia thì mấy con
thành cây đá rồi. Mấy con là con người, chứ đâu phải mấy con là cây đá sao, mà
mấy con tu tập thành cây đá, đó là mấy con hiểu sai Phật pháp.
(01:14:22) Cho
nên nó nghĩ gì nó nghĩ, miễn nó đừng có làm cho nó buồn phiền, đau khổ, giận hờn,
nghĩ ham muốn cái này, cái kia thì không được. Người ta gọi bất động là bất động
như vậy. Chứ còn cái kiểu mà bất động cứng ngơ, cứng ngắc vậy thì không có được.
Các con thấy cũng một danh từ, mà Thầy là người Việt Nam mà mấy con hiểu sai,
nó thành ra tiếng Tây mất đi, phải không?
Cho nên vì vậy
các con nhớ kỹ, khi nào mà: “Con tu vậy, con hiểu như vậy có đúng hay
không? Xin Thầy cho con biết để con tu tập cho đúng.” thì Thầy sẽ dạy
mấy con tu tập đúng. Chứ mấy con cứ nghĩ tâm bất động, mấy con cứ kìm giữ nó bất
động không cho nó nghĩ một cái gì hết thì mấy con tu sai.
Thầy thì tâm
nó nghĩ gì nó nghĩ, kệ nó. “Ý làm chủ, ý tạo tác, ý dẫn đầu các pháp”,
nó dẫn đầu mà, pháp nào đến nó cũng biết hết. Mà nó biết để làm gì? Nó làm chủ
mà, nó làm chủ thì khi nó nghĩ bậy thì: “Dừng lại, tâm mày tham quá vậy?
Bây giờ mày ngồi đây mà mày nhớ gia đình mày à? Dẹp! Ở đây là chỉ có một mình
mày thôi, chứ không được nghĩ bậy, nghĩ bạ!”. Mình rầy nó, rồi mình ngồi lại tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Không phải giải thoát sao?
Mà rầy riết
ba cái này, nó tập thì mình bất động thật sự luôn. Tập cái đó, chứ tập chỗ nào?
Chứ mình có ngồi tu cái gì đâu? Mình có ép nó cái gì đâu? Nó cũng biết hết, mà
không có gì mà làm cho nó động tâm- buồn phiền, ham muốn- thì đó là giải thoát.
Còn bây giờ
mấy con ngồi yên hơi cái nó nghĩ cái này, cái kia, thì nó lại kiếm cái này kia
nọ đủ thứ. Mấy con không biết, mấy con cứ chạy theo nó thì không bất động.
Thành ra
trong cái sự tu tập nó đơn giản như vậy, nó không có khó cái gì, ráng để mà tu.
Bỏ hết đi con, đừng có đi lên, đi xuống, đừng có đi qua, đi lại. Mình ngồi
trong thất mình nỗ lực mình tu, mỗi người một cái thất.
(01:16:25) Thầy
vì thương các con mà Thầy cất thất vất vả. Có dịp mấy con lên Hòn Sơn, mấy con
thấy Thầy ở trên một tảng đá. Khi mưa gió Thầy núp dưới tàn cây, ướt sạch mấy
con biết. Mà một cái quần áo của Thầy, mấy con biết cái tảng đá bự như vậy nè,
Thầy khoét một cái lỗ vầy, Thầy đút cái bọc quần áo Thầy xuống dưới. Đặng lỡ
mình ngồi trên có ướt, mình lấy mình thay, chứ lạnh chịu sao nổi. Mà không biết
cái lỗ đó bây giờ còn không? Nếu mà Thầy dẫn lên cái khu di tích đó mà coi. Trời
ơi! Thầy ăn lá cây mà Thầy sống như vậy, mà mình ở đây ăn cơm mà tu như vậy thì
mình sống như Thầy sao nổi ta? Mình phải nỗ lực mình đền đáp ơn Thầy chứ.
Thì mấy con
thấy, có dịp mấy con lên cái lịch sử chỗ đó Thầy tu 9 tháng 10 ngày trên đó. Rồi
sau đó mới về bên gối mẹ mà nỗ lực tiếp tục tu cho đến khi chứng đạo. Đó là cả
một cái công trình chứ đâu phải dễ.
Thầy khi mà
lên trên Chơn Không với Hòa Thượng Thanh Từ rồi, thì thấy tu cái kiểu này cả
ngày ăn cái này, ăn cái kia phủ phê. Trời đất ơi! Theo Hòa Thượng Thanh Từ, dư
dả một cách kì lạ, quần này áo kia đủ thứ, mặc dù ở trên núi. Bởi vì ở trong
núi mà có một cái Tu viện như Chơn Không đâu phải chuyện dễ đâu mấy con. Thành
ra họ đến, họ cung cấp, cúng dường đầy đủ.
Thầy nói, tu
mà sung sướng quá như thế này mấy thầy làm sao thành tựu được đây? Mà đúng, giờ
này đâu có thầy nào thành tựu được.
Cho nên Thầy
xin phép: “Thầy cho con đi tìm một nơi nào thanh vắng để mà con tu”.
Mà khi rời thầy Thanh Từ, mấy con biết, Thầy khóc sướt mướt, Thầy thương thầy lắm,
khi mà Thầy rời thầy Thanh Từ, rồi Thầy ra Hòn Sơn, ra ngoài đó nỗ lực tu tập.
Tu để đền đáp ơn thầy chứ không phải là gì hết. Cho nên cuối cùng Thầy thấy
mình được giải thoát, làm chủ được cái thân này là một cái hạnh phúc vô cùng.
(01:18:38) Cho
nên mấy con theo Thầy, mấy con cũng nên cố gắng mấy con, để y như Thầy, để đền
đáp ơn Thầy, ơn thầy tổ của mình và đức Phật đã để lại một giáo pháp quá tuyệt
vời, để cứu lấy con người ở trần gian này. Mà may có Thầy ở đây triển khai, chứ
mấy con thấy người ta triển khai Phật giáo qua hình thức mê tín. Vô chùa thì gõ
mõ, tụng kinh, cầu siêu, cầu an thôi đủ loại, biến cái chùa thành cái chùa mê
tín. Chỉ có nơi đây mấy con đến đây mấy con thấy có gõ mõ tụng kinh, cầu siêu,
cầu an đâu.
Nỗ lực tu để
giữ tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự để được giải thoát
hoàn toàn. Đó mấy con thấy đâu phải dễ để kiếm một cái chùa, một cái nơi được
như thế này đâu. Mà Thầy vì mấy con mà Thầy cố gắng, Thầy tạo nên một cái cơ sở
như thế này để mấy con về tu.
Hôm nay mấy
con về đây, được ở đây như thế này, một số người thế này đó là quá ít, còn rất
ít. Khi ở đây mà có một người tu chứng, Thầy nói, họ cũng đủ chứng minh rồi. Ở
đời người ta khổ nhiều quá, muốn đi tìm giải thoát, nhưng mà người ta chưa biết
cái chỗ nào tìm. Nhưng mà ở đây mình cũng chưa có người giải thoát, cho nên người
ta cũng đang chờ đợi. Mà ở đây có một huynh đệ chúng ta tu được giải thoát, được
làm chủ như Thầy, thì tất cả người ta tập trung về đây.
Mình sẽ hoàn
toàn, bây giờ tin rằng ngày mai nó sẽ đâu ra đó. Thầy tin rằng trong một số
huynh đệ đang ngồi trước mặt Thầy, ít ra là cũng phải có một con sư tử. Thì mấy
cũng con biết ai là con sư tử, thì mấy con ráng tu tập tốt. Thì khi mà tu xong
rồi, thì tiếng tăm khắp cùng thì người ta sẽ tìm về đây tu tập.
(01:20:46) Cho
nên mình không lo cái cơ sở trước, sau này thì ai phát triển? Mà cái cơ sở như
vậy, mấy con thấy người ta lợp bằng tranh vách liếp, trời lạnh chịu sao nổi mấy
con? Ở đây một cái thất như vậy, con đóng cửa kín hết mấy con cũng cảm thấy ấm
áp hơn.
Cho nên Thầy
thấy ở phía trước cô Út, một ông già mà ông chết. Thầy biết, Thầy vô cái chỗ ở
của ông, Thầy biết tranh liếp như thế này thì già ông dễ chết. Chịu lạnh không
nổi, cho nên ông ta chết vì lạnh chứ không phải vì bệnh đau. Ở đây đêm tối lạnh
quá, mà trong khi lạnh con cháu đâu có, thì đâu có người để giúp đỡ cho nên ông
phải đành chịu chết thôi. Cho nên Thầy ở đây, Thầy làm những cái thất bằng gạch,
bằng này kia kín đáo, mấy con không có gió. Tuy lạnh như vậy, chứ Thầy nghĩ rằng
lạnh quá tu không nổi, lạnh quá chết mất.
Thì mấy con
nghĩ, Thầy đã nghĩ xa lắm mấy con. Dù có tốn hao nhưng mà tốn hao nó xứng đáng
cho cái công tu của mấy con. Mấy con tu tập cực khổ lắm, mà không để cho mấy
con ở trong một cái nơi yên tĩnh, kín đáo như thế này, lỡ lạnh hoặc là nó nóng,
nó nhiều cái điều kiện làm cho mấy con tu không được. Cho nên mấy con thấy chỗ
này thất, chỗ kia thất, chỗ nọ thất. Như vậy là nhiều thất, để cho mấy con có
chỗ ấm cúng tu hành. Thì mấy con ráng cố gắng mấy con, đừng phí lòng mong đợi của
Thầy.
(1:22:39) Thầy
tin rằng trong số mấy con sẽ tu đạt được, chứ chưa phải là không được. Thầy
làm được thì mấy con sẽ làm được. Bởi vì Thầy cũng là con người như mấy con,
cũng bằng xương bằng thịt, thì chắc chắn Thầy tu được, thì mấy con sẽ tu được.
Cho nên người nào quyết chí thì phải làm được chứ không có khó khăn. Mấy con có
Thầy một bên với mấy con, có điều gì mà Thầy theo, Thầy trực tiếp để giúp mấy
con vượt qua cái khó khăn đó, chứ không để cho mấy con gặp những cái khó khăn.
Bởi vì trải
qua sự tu tập của Thầy, biết bao nhiêu sự gian nan, khó khăn mà trong khi một
mình phải vượt qua. Còn bây giờ mấy con có Thầy, Thầy không để cho mấy con phải
tự vượt một mình trong những khó khăn đó đâu. Thầy sẽ trợ giúp cho mấy con vượt
biển để cho mấy con vượt khó khăn tu.
Tuy đức Phật
nói: “Pháp ta không có thời gian”, nhưng nó không phải đơn giản, không
phải dễ. Nói như vậy để cho chúng ta nhận ra cho được cái chân lý của đạo Phật
nó không phải khó.
Nhưng sự tu
tập đòi hỏi quét sạch những cái tạp khí của chúng ta, cái tâm chúng ta (…)
Buông bỏ thì mình không bỏ liền được, Thầy rất hiểu điều đó nó khó. Bởi vì là
người có kinh nghiệm, Thầy đi qua đường này rồi thì người ta phải rõ, người ta
phải hiểu, người ta phải thông cảm được những sự khó khăn của mấy con. Cho nên
người ta sẽ giúp mấy con trong từng chút, không bỏ mấy con. Không để cho mấy
con phí một cuộc đời của mấy con, mấy con không được chi.
Tu sinh
Thiện Tâm: Mô
Phật, như vậy liệu con có thể xin vào đây tu ở gần Thầy?
(01:24:33) Trưởng
lão: Được chứ con, có nhiều cái thất đó. Thầy sẽ cho con vào đây, có
cái gì, được ở gần bên Thầy, Thầy sẽ trợ giúp cho, chứ con ở xa quá thì khó cho
Thầy.
Không có gì
thì thôi mấy con ráng về tu, có gì thì mấy con hỏi riêng Thầy. Cái riêng nó dễ,
tại vì một mình các con. Một mình con, rồi con trực tiếp con hỏi Thầy. Cái kinh
nghiệm của mình, nhiều khi có những điều mà mình khó nói đó, chứ không phải dễ.
Như tình cảm ái kiết sử, mình khó nói lắm mấy con, nói giữa chúng vầy kỳ lắm.
Thành ra mình phải thành thật, mình nói tất cả những cái đó phải hàng phục như
thế nào? Phải làm cách thức như thế nào? Đâu phải dễ đâu.
Người nam
cũng như người nữ đều có cái tình ái, có cái tình tự trong bản thân của nó. Nếu
mà có người này, người kia thì mình nói ra nó kỳ, cho nên vì vậy mà mình không
dám nói. Không dám nói tức là mình chưa có chọn lấy cái người thiện tri thức.
Mà các con có mình Thầy thì các con hỏi Thầy, Thầy sẽ nói mấy con phải dùng cái
pháp đó, hàng ngày phải tu luyện cái đó để diệt trừ cái ái kiết sử như thế nào.
Thì các con sẽ dùng cái pháp đó các con mới trừ được, chứ không phải là đơn giản
nói là tôi bỏ là bỏ. Không phải dễ đâu, nó khó lắm chứ không phải.
Thầy nói như
vậy để mà mấy con thấy nó có những cái mình nói được mà có những cái mình không
nói được. Có những cái mình thưa riêng với Thầy, chứ không thể chung chung được.
Để cho mình đạt được những kết quả của sự tu tập, để chiến thắng được mọi cái
ái kiết sử, mọi tình cảm trong lòng của mình. Mọi thói quen của mấy con, cái
thân này nó có những cái thói quen, chứ không phải nó không có đâu mấy con.
(1:26:42) Cho
nên vì vậy mà muốn cho nó diệt trừ được những cái thói quen đó thì có những phần
phải hỏi riêng Thầy, chứ không thể nào mà chung chung được, thì Thầy sẽ dạy cái
cách để cho mấy con vượt qua. Bởi vì cái đó là những cái kinh nghiệm bản thân của
Thầy. Thân của Thầy cũng như là thân của các con, cũng phải có những cái thói
hư tật xấu, có những cái này nọ kia, chứ đâu phải khi không mà làm Phật được
sao? Đâu phải dễ.
Thôi, hôm
nay thôi…
Tu sinh
Thiện Tâm: Con
lo nên con trình Thầy…
Trưởng
lão: Thầy về,
Thầy nghỉ mấy con.
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét