427- DUYÊN ĐƯỢC LÀM NGƯỜI VIỆT NAM
(52:44) Trưởng
lão: Trong Bát Chánh Đạo thì các con biết cái lớp Chánh Kiến, mà có dịp
Thầy sẽ mở ra tám cái lớp học này để cho mấy con biết, thấy cái gì là chánh kiến,
mà thấy cái gì không phải là chánh kiến? Đó bây giờ mấy con thấy cái vườn Lâm Tỳ
Ni đẹp thiệt, đó mấy con thấy đây là cái vườn Lâm Tỳ Ni. Nhưng mà sự thật mấy
con đâu có hiểu đây là cái chùa, Thầy đang cất cái chùa đó mấy con, cái chùa là
cái chỗ nơi để mà người ta cung kính cái hình ảnh tượng Phật người ta nhớ.
Còn ở đây Thầy
cất cái chùa thành ra cái vườn Lâm Tỳ Ni, cái nơi di tích đức Phật. Các con đến
chùa chỉ biết lạy mê tín, lạy cầu Phật gia hộ. Còn đến đây mấy con quan sát cái
di tích lịch sử của đức Phật mấy con kính trọng. Đức Phật ngày xưa sống như thế
này, độ chúng sinh như thế này, đối với người nữ, người nam như thế nào, sao
sao đến khi Ngài nhập Niết Bàn. Một cái di tích lịch sử quá tuyệt vời, nhưng mà
không ngờ đó là cái chùa của Việt Nam.
Còn cái chùa
của người Trung Quốc sao? Vô, gom bao nhiêu tượng vô ở trong đó, để mấy con vô
đó, mấy con lạy Phật gia hộ cho gia đạo bình yên, cho nhà cửa bình yên, cho vợ
con bình yên. Đó là hình ảnh mê tín, không phải là chùa của Việt Nam. Bây giờ mấy
con có thấy chùa Việt Nam? Ở đây mình dùng cái tiếng chùa là mình dùng cái tiếng
của người Trung Quốc, chứ nó là một cái di tích để biết ơn đức Phật. Còn cái
chùa mà của người Trung Quốc cất lên mà từ lâu tới giờ người Việt Nam mình
theo, đó là mình đến mình mê tín. Đến mình lạy để cầu chư Phật, Quan Thế Âm Bồ
Tát cứu khổ, cứu nạn, đó là hình thức mê tín.
(54:50) Còn
đây mình đến đó mình nhớ cái ơn Phật, nó không có mê tín chút nào hết. Mà cái
hình ảnh đức Phật độ năm anh em Kiều Trần Như. Khi Người tu chứng, Người thấy
còn nhân duyên với chúng sanh, mà năm anh em Kiều Trần Như là những người tượng
trưng cho con người ở thế gian này, con người thật con người, nên đức Phật dạy
ngay cho năm anh em Kiều Trần Như pháp tu hành của Ngài. Đó mình phải hiểu sâu
xa.
Đó, do hôm
nay Thầy muốn nói đây là cái chùa Việt Nam mình gọi là, mình cho nó lịch sự
thôi, là cái vườn Lâm Tỳ Ni. Còn đối với người Trung Quốc thì đó là chùa. Mình
đến đây, mình chiêm ngưỡng được những cái hình ảnh của đức Phật độ năm anh em
Kiều Trần Như, độ bà Di Mẫu. Đó mình thấy những cái hình ảnh nó làm cho mình
càng cố gắng nỗ lực tu hơn, chứ không phải đi vào cái chỗ mê tín. Thắp cây
hương rồi lạy: “Mô Phật, Mô Phật” rồi về, không có điều đó!
Cho nên người
Việt Nam mình tiến bộ mấy con. Tiến bộ không phải Thầy thanh minh đâu mấy con,
nhờ thành tâm biết buông xả mấy con. Thật ra nó mới biết, nó cải tiến theo cái
tinh thần của người dân tộc Việt Nam, nước nhỏ mà không đầu hàng nước lớn. Thầy
muốn nói đây là về chính trị mấy con thấy dân tộc mình nhỏ con, nước mình nhỏ
mà không đầu hàng nước Trung Quốc - một nước lớn đông dân. Mà người Trung Quốc
lăm le chiếm đất nước chúng ta, chiếm hoài không được, coi chứ mà vô đây mà chiếm.
Không mà nói
sơ qua về ngoài một chút để cho mình thấy được dân tộc Việt Nam chúng ta.
(56:55) Cho
nên nó mới nảy sinh ra được những con người như Thầy, để mà chấn chỉnh lại Phật
giáo ở đất nước này mấy con.
Cho nên mấy
con được duyên, được làm người Việt Nam, mấy con hãnh diện lắm mấy con. Thầy thấy
mấy con, dân tộc ta anh hùng lắm mấy con. Như chuyện Hai Bà Trưng các con thấy
người đàn bà, người ta anh hùng như vậy thì đủ biết dân tộc chúng ta tượng
trưng cho những người anh hùng. Chứ không phải là những người mà hèn nhát, đầu
hàng trước, sợ giặc.
Cho nên một
người mà hiện họ cai trị đất nước chúng ta mà sợ chết, họ hèn nhát, họ sợ Trung
Quốc.
Tu viện của
chúng ta, nhân dân của chúng ta không sợ người Trung Quốc. Họ không sợ, họ gan
lắm mấy con. Họ liều chết, chết cho đất nước họ, không làm nô lệ cho ai. Chúng
ta có gì đâu, ngày có hai, ba bữa cơm mà, có gì giàu sang? Nhà cửa của mình thì
cũng đâu có gì mà đẹp sang?
Chỉ có mấy
người lãnh đạo đẹp sang họ sợ hư hao chứ còn mình không sợ. Cho nên đụng tới
dân thì không được, mà đụng tới mấy ông lớn thì là đầu hàng Trung Quốc (…).
Thầy nói như
vậy đó thì mấy con xóa bỏ đi đừng có mang vô, họ tới đây hỏi Thầy. Mà hỏi Thầy,
Thầy không sợ đâu, thật ra Thầy không sợ. Thầy nói thật mà, Thầy không sợ, chứ
không phải là Thầy sợ họ đâu.
(58:33) Ở
đời mà, sống chết mình có duyên chứ có gì đâu mà sợ. Cái duyên mình chết là
mình chết, còn cái duyên mình sống, ai làm gì mình cũng sống. Đất nước Việt Nam
của mình tới bây giờ vẫn là một dân tộc độc lập, thì mình có sợ thì mình làm
sao độc lập? Do mình không sợ mình mới độc lập. Trời đất ơi! Trung Quốc nó đưa
tàu nó ra ở biển Đông, nó hù dọa mình chứ gì? Mà sao nó không vô nó đánh mình
đi? Dám! Bao nhiêu đời nó chạy đất nước này. Vua Quang Trung ở Tây Sơn mà hét một
tiếng, nó ở ngoài kia nó chạy gần chết, năm ngày sau ông ra tới Hà Nội, mấy ông
ăn Tết, có phải không mấy con? Gặp vua Quang Trung, nói chuyện! Mình con cháu
vua Quang Trung, chứ bộ mình con cháu ai mà sợ, không sợ ai hết. Nói mình với
nó anh em, anh em gì mà ăn hiếp quá tay.
Cho nên mình
tu cũng vậy mấy con, đừng sợ. Chết bỏ nhất định tu theo Thầy: “Tâm bất
động, thanh thản, an lạc, vô sự”. Rồi mình ngồi đây, mình không giữ cái tâm
bất động mà mình coi nó bất động. Mình không giữ nó, mình giữ nó là mình bị trật.
Mình giữ nó là thuộc về pháp Tri vọng- biết vọng liền buông- nó trật mấy con.
Đó, bây giờ
mấy con cũng biết Hòa Thượng Thanh Từ tu. Trời ơi! Tu pháp tu ghê lắm mấy con.
Khi mà Thầy lên Chơn Không, Thầy thấy, các con biết hay không? Cái chỗ cửa đó
nhìn ra biển, ông ngồi đằng trước chỗ góc đó, ông bắc ghế ngồi đó. Thầy ngồi xếp
bằng đó, ở dưới cái nền vầy, Thầy ngồi xếp bằng ngay cái chỗ này, hai Thầy trò
ngồi tu. Cho nên Thầy nhớ ơn Hòa Thượng lắm mấy con. Ông ngồi tu đâu, Thầy ngồi
đó. Thầy nói may là ông có chết, ông rước mình, mà kiểu này Thầy phải rước ông
quá.
(01:00:34) Thầy
thấy ông bệnh tội lắm. Mà khi ông về ông gặp Thầy, ông nói, ông lớn hơn Thầy
sáu tuổi mà ông yếu quá. Khi gặp ông yếu quá, lớn hơn Thầy sáu tuổi mà yếu quá,
còn Thầy sao mà tu khỏe quá. Thầy nói, ráng khỏe thầy, không sao đâu đừng sợ,
thầy sợ nó sẽ yếu luôn. Nói vậy rồi thôi, hai Thầy trò ngó lơ. Ông về Thường
Chiếu còn Thầy về đây.
Nói chung
cái pháp đúng mấy con thấy càng tu đúng, mấy con làm chủ, bảo cái thân, nó nghe
mình. Còn chừng nào mấy con bảo: “Tịnh chỉ hơi thở, nằm xuống đây chết
tao coi thử coi được không?”, bắt đầu nó đứng dậy mấy con, bảo thân nó
nghe mấy con, đứng dậy nó đi lại đó nó nằm, cái nó không thở. “À, mày
tu vậy được rồi, tốt quá rồi”. Con cũng mong mình vậy thôi.
Con bỏ hết
đi, con tu như Thầy nói đi, đừng có để tưởng vô. Với mình khép mình ở trong cái
độc cư, độc cư nó quan trọng, sống trong thất đừng có đi tới, đi lui. Đi tới,
đi lui nó làm như mình tu hoài không được, phá độc cư rồi. Muốn tu thì mình
khép mình tu, chơi một mình, sống một mình như con tê ngưu một sừng. Nên Thầy dịch
cái cuốn: “Con Tê Ngưu Một Sừng” ra mấy con, về đọc để cho mấy
con bắt chước con tê ngưu.
Cho nên vì vậy
mà Thầy vô trong lớp này thăm, Thầy vô coi trên cái đầu mấy con, coi đứa nào một
sừng? Mà nó một sừng thôi chứ còn con tê ngưu… Mà Thầy thấy … trời đất ơi, biết
chừng nào nó một sừng? Cho nên mấy con ráng mấy con tu, nghe thấy nó mà u u lên
chắc chắn nó tới đó.
(1:02:48) Thầy
khuyến khích mấy con, để mấy con không phí cuộc đời. Bỏ cha, bỏ mẹ, bỏ xã hội hết
rồi mình vào đây mình còn gì nữa đâu. Cho nên mình ráng ‘tâm bất động, thanh
thản, an lạc, vô sự’, có bao nhiêu đó thôi.
Mà nhớ, mình
tu rồi mình phải thưa hỏi kỹ, coi cái chỗ mình thực hành đúng hay sai mấy con,
chứ chưa chắc mình đã đúng đâu. Mình cứ nghĩ mình đúng mà coi chừng. “Con
tu vậy coi đúng không? Thầy xem coi có đúng không?”, phải không? Thầy
chịu khó mà. Mỗi một đứa bỏ cuộc đời của mình, bỏ gia đình, bỏ xã hội rồi, mà
Thầy không thương mấy con sao?! Cho nên Thầy cố gắng, Thầy tiếp mấy con để mấy
con tu tập cho được, đó là Thầy mới là Thầy của các con chứ. Các con hiểu
không?
Chứ mấy con
bỏ, mấy con vô đây, tu riết tới chừng chết mấy con không được cái gì hết thì
không được. Thứ nhất là Thầy xét coi có phải là lỗi Thầy hay là lỗi các con? Mà
lỗi các con là tại các con không thưa hỏi Thầy, Thầy biết bao nhiêu công chuyện.
Còn lỗi Thầy mà các con thưa hỏi mà các con tu không được đó là lỗi Thầy. Các
con phải hỏi chứ, mình tu tập vậy có được không? Chưa được, xin Thầy dạy cho
con tu lại. Thì mấy con chịu khó thưa hỏi mấy con. Thầy có bao nhiêu đây thưa hỏi
thì thấy cũng mệt rồi, phải không? Vậy mà Thầy chấp nhận được.
Còn mấy con
không thưa hỏi thì Thầy không biết mấy con tu tới đâu? Ai đâu mà ngồi đó, mà đến
xem đứa này đến xem đứa kia. Thầy theo thì được rồi, nhưng mà công việc Thầy
nhiều. Từ cái bộ sách đạo đức làm người, sống không làm khổ mình, khổ người, cả
một chúng sanh đang chờ đợi. Mà Thầy mà không viết thì ai biết đâu mà viết mấy
con.
(1:04:40) Nói
thì dễ lắm, chứ viết thành cái bộ sách không phải là dễ môn đạo đức sống không
làm khổ mình, khổ người. Các con la một tiếng nói mà làm người ta giật mình là
các con đã làm khổ người rồi. Thì ở trong sách phải viết cái câu đó ra chứ, phải
không? Mấy con thấy không? Thì cái bộ sách nó phải nhiều chứ đâu. Chuyện đời mấy
con, đâu phải ít chuyện đâu, quá nhiều chuyện.
Mà bây giờ
ngồi viết sách, Thầy ngồi lại, Thầy viết sách đạo đức thì cái chuyện mà mấy con
làm thiếu đạo đức, trời ơi! Thầy biết xã hội thế gian này người ta làm thiếu đạo
đức biết bao nhiêu cái hành động, mà ngồi ghi chép lại. Mà Thầy biết là nếu mà
Thầy không ghi chép lại thì mấy con thấy 5, 10 cái sai của người ta, chứ mấy
con thấy hết không? Của hết cái xã hội không? Phải không? Mấy con thấy, cái
chuyện của một người viết sách là cái chuyện người ta phải nhìn chung hết tất cả
các góc mọi người chứ đâu phải một người. Nên người ta thấy được cái chuyện mà
vô đạo đức đó như thế nào thế nào người ta nói ra. Nên khi người ta đọc. Trời!
Cũng như mấy
con thấy Thầy viết cái cuốn sách Lòng Yêu Thương, mà bây giờ các
nhà giáo họ thấm thía lắm mấy con, thấm thía lắm! Đơn giản lòng yêu thương
thôi. Mà xét coi mình có yêu thương hay không? Gạt người ta mà nói yêu thương
cái gì? Đi mình nhìn ngó người ta, háy nguýt người ta, yêu thương? Ghét người
ta thì có chứ yêu thương lúc nào. Cho nên vì vậy mà Thầy vạch từng chút từng
chút thấy được cái lòng yêu thương của mình, mình giả dối chứ mình yêu thương
ai. Mình yêu thương mình nè, chứ chưa chắc mình đã yêu thương ai.
(01:06:22) Mà
chính ở trong sách Thầy nói mình chưa yêu thương mình đâu, chình mình làm khổ
mình mà. Thì các con nghe nói cái tiếng yêu thương ai nói cũng được mà làm cho
được cái hành động yêu thương không phải là chuyện dễ. Nếu không có sách đạo đức
đó, thì chúng ta không hiểu.
Mà chúng ta
không hiểu, tự chúng ta làm khổ mình. Ai cũng thương mình chứ, có ai ghét mình
đâu? Mà mình cứ làm khổ mình, mà mình cứ gọi là mình yêu thương thì như vậy là
mình đi ngược lại cái lời nói của mình. Sai, thấy không?
Mà giờ cái bộ
sách đạo đức được viết ra đời, con biết rằng đây là mình sai, mình làm cho mình
khổ đây. Đây là mình sai, mình làm cho người khác khổ, mình biết liền đó là
mình thiếu sự yêu thương.
Còn mình có
sự yêu thương, người ta làm trái ý mình, người ta làm cho mình đau khổ thì trong
yêu thương thì nó kèm theo cái danh từ ‘tha thứ’. Mà mình tha thứ
thì ai ngờ đâu mình giải thoát, nó hay, quá hay.
Cho nên Thầy
đang soạn thảo cái bộ sách đạo đức, thì không phải là cái chuyện mà mình ngồi
mình viết bậy, viết bạ được. Mà cả một vấn đề xã hội, cả vấn đề đau khổ của mọi
người. Cho nên cái tuổi của Thầy bây giờ cũng lớn rồi, ngồi đây dùng cái trí tuệ
của mình nó cũng mỏi mệt lắm mấy con, chứ đâu phải còn trẻ như mấy con đâu.
Mà hồi Thầy
viết là Thầy cứ nghĩ là mình viết là đem lại, trước tiên Thầy viết đem lại Phật
pháp cho mọi người, người ta hiểu Phật pháp, sao tu đúng, tu sai? Không thôi Thầy
ra Thầy thăm họ, cho họ đọc sách rồi họ theo đó, người thì vầy, kẻ khác họ mừng
lắm mấy con, thấy tội lắm. Họ cũng ham tu, họ cũng muốn biết Phật pháp, mà nhờ
Thầy triển khai ra, họ hiểu. Họ bu theo Thầy thôi, không biết bao nhiêu người
mà nói. Họ bây giờ ở ngoài đó, ra ngoài đó thì chính quyền thấy bu theo Thầy
đông quá, họ nói: “Thầy đến thăm thôi chứ Thầy đừng thuyết giảng!”.
Thuyết giảng thì họ càng bu đông hơn nữa, họ sợ.
(01:08:41) Cho
nên vì vậy mà Thầy đến đây thăm thì Thầy đi về nơi khác, cứ vậy Thầy thăm. Mới
đầu ra, Thầy thuyết giảng nó bu, mới đầu chừng sáu bảy chục người, sau đó thì
đông dần lên. Cái nhà nước thấy họ bu đông, Thầy thuyết giảng, thôi Thầy từ từ
Thầy thăm rồi chút nữa Thầy về, có vậy thôi, mà Thầy thấy rất tội. Họ còn đang
khao khát sự tu tập.
Cho nên ở
ngoài đó bây giờ họ xin phép, họ làm một cái nơi, một cái nhà hẳn hoi đàng
hoàng. Xin phép nhà nước đàng hoàng, rồi khi đó Thầy ra để mà Thầy dạy cho họ
tu tập đàng hoàng. Cái người mà xin phép đó con, họ phải chịu toàn bộ trách nhiệm.
Vậy mà ngoài đó họ làm xong, gần xong rồi con. Họ nói khi xong rồi, xin mời Thầy
ra ngoài đó một tháng hay nửa tháng. Thầy nói Thầy khỏe, đủ duyên Thầy đi mà
không khỏe thì thôi, cái đó là phải còn tùy. Vậy mà họ cứ vậy họ làm.
Trong cái
chuyến rồi Thầy về Thầy thăm Hà Nội, Thầy nghĩ nhớ cái số người mà ở nhà bếp của
mình, Thầy nói thôi cho họ đi theo để cho họ biết Hà Nội, chỉ có vậy thôi.
Nhưng mà mình quên xin phép tắc. Chứ phải chi mình điện thoại ra ngoài đó trước,
mình xin phép tắc đàng hoàng, thì ở ngoài đó họ chỉ cần có cái chỗ mình ở yên,
mình nằm.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét