450- HIỂU BIẾT ĐÚNG VỀ THIỆN VÔ LẬU VÀ THIỆN HỮU LẬU
(1:09:56) Cô
Trang: Thưa Thầy!
Trong tất cả các pháp mình biết là biết Từ Bi thôi. Nhưng mà trong đó thì Thầy
nói khởi lên thiện ở trong đó, thì không phải thiện giống như cái tâm phàm phu
nghĩ là thiện, làm việc thiện như ngoài đời. Mà cái thiện ở đây như Thầy nói
là: ”Đó là cái tâm vô sự”, thì mới gọi là thiện, cái tâm bất động mới
là thiện.
(1:10:15) Trưởng
lão: Chứ sao.
Cô Trang: Nên cái chỗ việc thiện nó cũng dễ bị
lầm lạc là đi làm việc thiện.
Trưởng
lão: Người ta không
hiểu.
Sư Gia Hạnh: Bởi vậy đó.
Trưởng
lão: Trong thiện có
ác.
Cô Trang: Nên thường Thầy có nói vậy, thì con
có làm gì cái tâm phàm phu thì con có làm cái gì cũng là ác không có gì là thiện
hết. Nên Thầy thường nói cái chỗ đó mà họ cũng chưa hiểu, nên biết thiện là cái
gì?
Thầy Mật
Hạnh: Cái chỗ Thầy
nói vô sự, mà người ta thường: "Ngăn ác diệt ác, sinh thiện tăng
trưởng thiện pháp" , chữ tăng trưởng thiện có nghĩa là sao Thầy?
Trưởng
lão: Tăng trưởng có
nghĩa là mình từng phút giây tăng trưởng nó. Có nghĩa là mình biết thiện là
không làm gì hết, thì cái đó nó sẽ tăng trưởng lên, tự nó tăng lên …(nghe
không rõ)…
Thầy Mật
Hạnh: Chứ không phải
thiện là mình suy nghĩ kiếm cách mình tạo cho nó là …(nghe không rõ)… bây giờ
mình cứ nghĩ thiện hoài là không đúng hả?
Trưởng
lão: Ở đây người vô
sự con.
Cô Trang: Vô sự mà còn làm cái gì, cái đó là
hữu sự, thành ra trong đó Thầy để … (nghe không rõ)… mà tụi con nghĩ ra toàn
là ác, không thấy cái nào thiện hết trơn… Nhưng mà ở chỗ đó Thầy dạy khó ai hiểu
nổi đó. Tự nhiên Thầy nói thiện là người ta hiểu thiện theo thế gian, nhưng mà
Thầy hợp với cái câu đó vô thì nó hơi khó hiểu thôi. Nên những người bình thường
khó mà hiểu được.
Sư Gia Hạnh: Phải giải thích thêm mớ nữa. Không
hiểu Thầy ơi! Thầy giải thích những cái đó rất là rõ ràng, nhưng mà cái sự hiểu
biết cái trí tuệ của phàm phu nhiều khi hiểu không tới. Thành ra không hiểu được,
thành ra không hiểu được vì thế người ta kiến giải ra sai lệch lạc hết trơn. Mà
không hiểu thì làm sao mà hỏi được.
Cô Trang: Ý Thầy muốn cho tự trí tuệ của
mình, chứ mình không vẽ ra theo cái tâm tham, sân, si.
Trưởng
lão: Mình tu đó con
mình tu thời gian.
Cô Trang: Mình tu rồi có kinh nghiệm để hỏi.
Trưởng
lão: Tu có kinh nghiệm,
từ cái kinh nghiệm đó đúng sai mình mới hỏi, mình mới biết, còn không tu thì
không biết. Sao bây giờ nó có những hiện tượng như vậy, Thầy sửa lại cho.
(1:12:42) Cô
Trang: Đó là thực tế, mà khi tự sửa xong rồi cái mình hiểu được. Nhưng người
ta đã trải qua vài lần. Hồi đó con cũng đi một thời gian với vài sư cô. Con cứ
vậy con sống bình thường, triển khai cũng bình thường thôi, chứ ngoài ra con
không có gì khác. Nhiều khi con suy nghĩ hồi xưa sao, bây giờ ta nghiệm lại thì
thấy như thế nào là bình thường đó. Rồi bây giờ tại sao khác thường? Con nghiệm
lại cuối cùng không làm gì hết, dẹp hết qua một bên không tu nữa. Bắt đầu lúc
này mới trở lại bình thường. Mà trong cái bình thường này nó cũng cô đơn lại
mình thôi. Thì lúc này mới cảm nhận được sự bình thường đó, không có gì hết. Phải
suy tư chứ không phải bảo nó bình thường được, nó nằm ở trí tuệ của mình.
Trưởng
lão: Thôi cứ về giữ
tâm bình thường thôi.
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét