454- TRÍ THANH TỊNH
Sư Gia Hạnh: Vậy mình phải mất công giữ nữa!
Còn cái vấn
đề mà ví dụ như Thầy nói trong cái con người nó còn một số cái tế bào mà nó
không hoạt động đó, mà như vậy thì mình tu tập, mình phải có cái phương pháp
nào để mà mình khơi cho nó hoạt động, đặng cho cái sự tu tập của mình nó được
hiểu biết rộng thêm đó Thầy. Mình có cách thức nào để mà mình tu tập cái đó Thầy?
Trưởng
lão: Trong con
người của mình thì nó nói chung là nó có một số tế bào thanh tịnh, thì mình
thanh tịnh thì nó lọt, còn mình chưa thanh tịnh nó không lọt đâu. Bởi vì nó có
số tế bào rất thanh tịnh. Bởi vì tu theo Phật đó là đánh thức cái số tế bào đó
để cho mình nó vừa trí tuệ, nó vừa sáng suốt, nó vừa làm cho đời sống của mình
hoàn toàn là được giải thoát. Bởi vì trong con người của mình nó có tế bào dục
thì mình loại trừ nó ra. Bây giờ nhóm tế bào không dục đó nó xúm đánh cái dục.
Nó có cái nhóm tế bào không có dục, nó không có ham muốn gì.(20:03)
Sư Gia Hạnh: Nhưng mà Thầy nói: "Là
cái đó khi nào mình tập cho nó thanh tịnh" thì tự nó có hả?
Trưởng
lão: Tự nó có.
Sư Gia Hạnh: Chứ không có dùng cái pháp gì để
mà mình.
Trưởng
lão: Không dùng
pháp, thì cái pháp đó, cái pháp mình giữ tâm mình thanh tịnh đó, để cho cái
thanh tịnh này nó thanh tịnh thì cái thanh tịnh này nó sẽ hoạt động. Chớ còn
mình đâu có làm sao có pháp gì mình đánh thức nó được? Thì nó thanh tịnh mới là
đối tượng của nó.(20:31)
Sư Gia Hạnh: Như sống mà cuộc sống thanh tịnh
thì con thấy, thí dụ như bây giờ mà mình ở một cái chỗ nào đi, biệt lập không
có gì hết, nó cũng hơi vắng vẻ, yên tịnh, rồi mình không có làm cái gì hết
trơn, thì chắc nó cũng mau thanh tịnh lắm chớ Thầy? Còn nếu cứ làm thì chắc nó
dính quá Thầy?!
Trưởng
lão: Vậy khi mà
nó, con người kỳ lắm, ở một mình nó đi phá, đi xạo, đi suốt, đi này kia tào
lao, thành ra nó ngồi không đâu có được đâu. Nó không có chịu ngồi không. Bởi vậy
Thầy nói: "Cái người mà vô tu, chỉ cho họ sống độc cư, không có làm gì
hết thì biết họ tu được hay không được". Sống độc cư nghĩa là sống
không làm gì hết. Sống ngồi chơi vậy chứ mà khó lắm. Thành ra vô sống độc cư
thuận lợi.
Sư Gia Hạnh: Bởi vì hễ làm là nó động thì phải
suy nghĩ phải không Thầy? Mình suy nghĩ cái việc làm đó.
Trưởng
lão: Làm cái gì
cũng phải suy nghĩ chứ.
Sư Gia Hạnh: Không suy nghĩ, không có làm được!
Cô Trang: Thưa Thầy! Theo con hiểu được
cái chỗ này. Thanh tịnh, ý Thầy muốn nói đó: "Mà tìm những cái chỗ
thanh tịnh mà hoàn toàn ý nghĩ ngơi đó thầy". Đó! thành ra khi nó lại
đi đến một cái chỗ vắng vẻ không nhà, không gì hết này, Cái thanh tịnh cái kiểu
này giống như là ý thức dừng đó, trí tuệ không triển khai. Còn cái chỗ Thầy nói
là: "Trí tuệ triển khai ra".
Trưởng
lão: Trí tuệ của
nó, nó hoàn toàn nó như.
Cô Trang: Nhưng mà Thầy phải giải thích
cái chỗ thanh tịnh do trí tuệ đi, chứ triển khai thấy mệt quá.
(21:59) Trưởng
lão: Bởi vậy, coi vậy chớ mình nói thanh tịnh, chứ thật sự ra cái trí
tuệ của mình nó hoạt động, nó không có nằm yên. Mình gọi là theo cái kiểu mà ý
thức thanh tịnh. Nó hoạt động, nó mới thông suốt được Tam Minh, rồi mới hoạt động
nó, rồi mới thông suốt được. Nó càng ngày nó hoạt động nó, rồi càng rộng, hiểu
rộng biết vô cùng, vô lượng chớ đâu phải là vô thức……(22:26) Con người của
mình nó chưa tìm hiểu chứ, bắt đầu mà nó tìm hiểu rồi coi. Nó hiểu dữ lắm.
Sư Gia Hạnh: Nhưng mà mình cho nó triển khai
cái hoạt động về cái trí tuệ thôi, chứ còn về những cái sinh hoạt đó, mà về cái
cơ thể, cái thân thể mình thì mình dừng lại hết, không có làm gì hết.
Trưởng
lão: Nói chung
là mình cũng không làm thì mình chịu không nổi. Coi vậy chứ, nói tôi không làm
chứ, nó cũng thấy:"Cái chỗ rác này dơ, tôi phải lấy chổi quét, cũng làm
à, nó không có ngồi không được''. Bản chất con người của mình nó như vậy.
Con thử con ngồi không xem, nó sai con luôn, ngồi không có được. Không khéo là
nó sai đi.
Sư Gia Hạnh: Nhưng mà, mình sống chung như vầy.
Thí dụ: Ai người ta cũng làm hết, mình không làm, mình ngồi đó sao được Thầy?
Trưởng
lão: Thấy kỳ. Họ
làm kệ họ, ai làm?
Sư Gia Hạnh: Nó thấy nó cũng kỳ quá. Ví dụ:
Người ta quét cái sân.
Trưởng
lão: Chính mình
thấy mình kỳ chứ!
Cô Trang: Thầy giờ, sư, Thầy vẫn chưa giải
thích được cái chỗ chữ thanh tịnh đó. Thanh tịnh trí, không phải là thanh tịnh
nó hoàn toàn nó vô sự, nó không làm.
(23:34) Trưởng
lão: Đúng rồi! Cái trí thanh tịnh, chớ không phải là thanh tịnh của
cái thân không làm. Thì mình phải hiểu cái trí của mình thanh tịnh nó khác. Cái
trí mình nó không thanh tịnh làm sao cái thân thanh tịnh được. Nó không phải,
nó trệch đi, nó sai, nó không đúng!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét