455- ĐỘC CƯ
Sư Gia Hạnh: Với lại thanh tịnh cái trí.
Tại vì thấy
sao mà nó cứ như vậy đấy, thì như vậy thì cái vấn đề mà như Thầy nói, nếu mà
thanh tịnh như vậy thì cái vấn đề mà độc cư nó phải trọn vẹn, mà cái nghĩa độc
cư nó rộng quá. Nó rộng quá rồi như vậy nó có tùy thuộc vào cái đặc tướng hay
là cái sự việc từng phần, của từng giai đoạn của mỗi khả năng, của mỗi người
không Thầy? Đó là độc cư từng cái vấn đề gì đó.
Trưởng
lão: Cái này là
tại vì mình phân ra mà, là mình tu tập cho nó dễ. Chứ sự thật ra độc cư gì!? Độc
cư, không phòng hộ nói chuyện là sao? Là đi ra thì bữa nay cứ nói chuyện hai lần,
ngày mai cũng nói chuyện một lần, ngày mốt tôi mới hết nói chuyện thì không được
đâu. Tu tập cái kiểu này, tu hoài nó không hết!
Sư Gia Hạnh: Coi như vô là vô luôn.
Trưởng
lão: Vô là vô
luôn.
Sư Gia Hạnh: Không cho nói chuyện với ai hết.
Trưởng
lão: Dù là một
ngày mà còn nói chuyện nữa, mình vài tiếng nói cũng phá độc cư rồi. Mình chỉ có
độc cư như con Tê Ngưu Một Sừng thì nó mới chứng đạo. Chớ còn lơ mơ thì đâu ông
Phật đâu có ví con Tê Ngưu Một Sừng.
Sư Gia Hạnh: Như vậy là khi mà mình vô độc
cư thì như Thầy nói: "Nó cũng tùy theo cái vấn đề mà cái giai đoạn mà
tùy theo cái sự việc tu tập của mỗi người". Nếu mà mình chưa có xả được
nhiều, thì mình vô cái kiểu mà nó khép vô kín quá thì nhiều khi nó cũng bị ức
chế hả Thầy?
Trưởng
lão: Ức chế, mà
nó quậy phá cũng không có độc cư được. Nó ở độc cư, mà ở nhà mình mà nó cứ nhìn
nhà người ta không, cái chuyện đó không có được. Con tu phải từ từ, mình đi dần
dần, mà thấy tâm mình bình thường. Chớ còn khép nó quá, ức chế nó quá thì nghiệp
không có hết.
(25:53) Sư
Gia Hạnh: Cái đó nó cũng từng bước đó Thầy? Từng cái giai đoạn hả Thầy?
Như vậy rồi thí dụ: Như trong cái giai đoạn mà tu tập có một số. Thí dụ: Như chưa
có học hết những cái chương trình mà của Thầy dạy đầy đủ, thì như vậy nó cũng
còn thiếu sót không Thầy? Như vậy thì thí dụ: Như cũng phải, mình cần phải học
cho nó đầy đủ, để mà mình triển khai cho nó đầy đủ không? Hay là có những cái
mà cũng chưa có quan trọng, khi mà mình tu tập được một mức độ nào đó rồi mình
học những cái đó sau lại được Thầy?
Trưởng
lão: Không,
không cần học!
Sư Gia Hạnh: Không cần học!
(26:31) Trưởng
lão: Không có được! Từ bỏ xuống hết, khi mà mình bỏ xuống thì nó thanh
tịnh. Còn mình học mình huân nó vô, mình học thì nó càng học bao nhiêu thì lại
càng động bấy nhiêu. Bởi vì mình học rồi phải thi triển, tìm hiểu nghĩa lý bài
học trên lý thuyết. Bỏ đi, không cần học gì nữa hết. Thì mình chỉ chốt, không cần
học. Nó tuân theo thì được, không tu thôi không có hết. Không có cần tìm hiểu một
cái gì. Cứ mỗi lần có khởi niệm ra nhìn nó buông xuống hết thì nó mau chứng chứ
không phải không.
Sư Gia Hạnh: Như vậy là cái sự việc như vậy,
nếu nói như vậy thì mình muốn chứng đạo rồi phải thông suốt này kia, thì như vậy
mình, nếu mà mình không có triển khai nhiều, như vậy mình đâu có thông suốt hết
được Thầy?
Trưởng
lão: Thông suốt!
Tại vì mình không triển khai nó. Mà nó im lặng, thầy nói "Thông suốt"
Sư Gia Hạnh: Tự nó im lặng là nó hiểu hết.
Trưởng
lão: Nó hiểu hết.
Nó im lặng liền, nó bất động liền. Còn có lăng xăng tức là nó không thông suốt.
Sư Gia Hạnh: Như vậy cái thông suốt này nó
không cần phải học hỏi nhiều hả thầy?
Trưởng
lão: Nó không cần
học.
Sư Gia Hạnh: Nó vô cái thanh tịnh thôi, nó sẽ
hiểu được?!
Trưởng
lão: Bởi vì đạo
Phật người ta đâu có cần học hỏi gì. Mình vô sáng, thì vô nghe ông Phật thuyết
giảng xong, mình thấy đời là vô thường không có gì, bỏ xuống hết, không dính mắc
gì hết, chiều chứng đạo.
Sư Gia Hạnh: Con cũng có một cái nghi ngờ,
là con sợ cái vấn đề đó. Nghĩa là sợ mình không có tìm tòi học hỏi thì nó không
thông suốt. Mà Thầy nói là: "Bây giờ cứ sống thanh tịnh đi, nó thông suốt"
thì cái này chắc nó dễ Thầy. Nó dễ là bây giờ mình buông hết, mình không cần
cái gì nữa hết. Cái này nó dễ lắm!
Cô Trang: Con mới vô, con thấy là vô vào
không đó thầy.
Sư Gia Hạnh: Dạ!
Trưởng
lão: Chứ muốn
kéo dài, nên mình phải biết.
(28:26) Cô
Trang: Không biết cách là rơi vào không. Tại vì đa số người ta cũng tu
dữ lắm giống như sư vậy. Nhưng mà cuối cùng rơi vào không hết.
Sư Gia Hạnh: Dạ! Vô không tưởng hả?
Cô Trang: Không, coi như hoàn toàn không,
cái gì cũng không, hoàn toàn vô sự, không nghĩ, không gì hết. Có cái gì cũng được,
bặt hết nên cuối cùng không có gì.
Sư Gia Hạnh: Không phải! Là như thế này này,
là thí dụ: Như hồi trước tới giờ là mình muốn hiểu biết nó rộng là mình cũng phải
học hỏi, mình cũng phải tìm những cái sách vở hay là những cái này kia của Thầy
giảng, hay gì đó. Học hỏi cho nó biết cái này là cái gì, cái kia gì. Nhưng mà
mình học hoài riết, như Thầy nói: "Hễ học nhiều thì nó lu bu".
Thành ra bây giờ, ý Thầy nói: "Bây giờ mình vô rồi, thôi bây giờ mình
buông xuống hết là mình không có coi, không có học nữa. Mà mình…"
Cô Trang: Nhưng mà sư phải phá những cái
chướng ngại trên từng cái tâm niệm của Sư. Mà muốn phá được thì Sư phải triển
khai cái trí của Sư mới phá được chứ. Còn khi nó thông rồi thì đâu Sư cần học
bên ngoài làm chi, Sư chỉ làm sao giải quyết được những cái tâm niệm của Sư mà
thôi. Đâu cần cái gì nữa đâu.
Sư Gia Hạnh: Dạ! Thì nó từng cái giai đoạn
hén? Khi mà mình đã hiểu biết được, mình có thể là mình nhận định được, mình
triển khai được cái đúng, cái sai, cái thiện, cái ác rồi đó, thì lúc đó, thì
bây giờ mình phải buông hết xuống để mà cho nó thanh tịnh.
Cô Trang: Thông rồi, thì nó thông rồi thì
nó hoàn toàn nó vô sự, nó thanh tịnh, tự nó thanh tịnh chứ có gì đâu mình bỏ hết
nó làm gì.
Sư Gia Hạnh: Tự nó, giúp cho nó thanh tịnh để
mà mình mới, thì nó hiểu biết thêm.
Cô Trang: Ngay cái chỗ này thông hiểu thì
dễ đi nói "không" với nhau được chứ. Hầu như ngày hôm qua, cái bữa Thầy
dạy đó, họ nghĩ là: "Bây giờ chỉ có duy trì sự thanh tịnh để chứng đạo".
Không phải vậy đâu!
Sư Gia Hạnh: Dạ! Bởi vậy nó khó, tôi nói là:
"Thầy còn khỏe, Thầy ráng làm sao chứ, Thầy cắt nghĩa cho nó rõ Thầy
ơi, chứ nói vậy chứ nó còn tốn công lắm Thầy ơi!"
Cô Trang: Thầy! Thầy phân tích cái chỗ
trí tuệ thanh tịnh cho sư Gia Hạnh nghe Thầy.
Sư Gia Hạnh: Nó vẫn còn tốn công lắm!
Trưởng
lão: Nói chung,
Thầy thiết nghĩ: "Tùy cái chỗ mình tu tập, mình tìm hiểu".
Cô Trang: Thì mình tìm hiểu, Thầy nói:
"Mình triển khai trí ra".
Sư Gia Hạnh: Dạ!
Cô Trang: Chứ Thầy không dạy đâu.
Sư Gia Hạnh: Tìm hiểu lâu quá, với nó cứ trật
lất hoài thầy ơi! Thầy cứ phải vạch vạch ra, rồi khá khá một chút chứ. Thầy! Để
nó tự thì, khi mà tìm hiểu được thì nó đạt được yêu cầu cao lắm.
Cô Trang: Nói chung, cái bước đầu theo
con thì Thầy dạy vầy: "Tức là trong con còn chướng ngại cái gì, con phải
tìm mọi cách con phá cái chướng ngại của con. Mà khi mình cứ, mình phá được chướng
ngại của mình thì tự nó dẫn mình đi." Thì ý Thầy nói vậy thôi.
Sư Gia Hạnh: Dạ! Thì cái chướng ngại của
mình đó, thì chắc mình ngồi đây là mình sẽ biết hết rồi, chứ khi không của
mình, mình không biết làm sao được. Nhưng mà mình chưa có phá được nè, mình
chưa có bỏ được đó, chưa có bỏ được hết đó, thì bây giờ mình phải ngồi, mình bỏ.
Cô Trang: Chính vì mình chưa bỏ được, nên
mình không thể hỏi tới được.
Sư Gia Hạnh: Thì đó! Thì ý nói: "Là
bây giờ mình, những cái chướng ngại đó mình phải dẹp hết."
Cô Trang: Phải dẹp hết, mình gạn lọc hết.
Tại vì mình không gạn lọc được, mình không thấy được cái trên nữa. Mà Thầy có
nói gì, mình cũng tưởng ra mà thôi, nên Thầy không dạy là vậy.
Trưởng
lão: Cái này bỏ,
không dịch ra được.
Sư Gia Hạnh: Dạ! Mình nghĩ là tại vì, thí dụ:
Như không có biết cái hướng đi như vậy đó Thầy, rồi thí dụ: Mình đi lệch, thí dụ:
Như Thầy phải chỉ phải như vậy, như vậy đó, thì phải bỏ từng cái phần đó, rồi
nó mới tới cái phần kia, thí dụ như thế. Đó là cái mình không hiểu.
Trưởng
lão: Theo Thầy
thì, Thầy chỉ dạy: "Ngay bây giờ thì trong tâm niệm của mình có cái gì
thì cũng nên xả hết xuống đi". Bởi vì nó toàn là tâm niệm của thế gian
không mà thôi. Dù tâm niệm của nó mà khởi tâm niệm ham tu đi, thích tu đi là dục,
chứ chưa phải là tâm thanh tịnh. Thành ra bỏ hết, bỏ hết, bỏ hết rồi thì nó
thanh tịnh rồi. Thì bắt đầu cái tâm niệm khác, chứ không phải là tâm niệm đó nữa.
Mình mới thấy, bây giờ mà giải thích, trời đất ơi! Một người ở trên trời mà nói
chuyện dưới đất thôi không có biết giải thích. Khó hiểu! Bởi vậy Thầy nhiều khi
Thầy nói: "Thầy là người Việt Nam, mà Thầy nói tiếng Việt Nam không hiểu
nó mới chết."
Sư Gia Hạnh: Dạ, không hiểu! Bởi vì cái trí
nó thấp quá, không hiểu gì nữa hết.
Trưởng
lão: Căn cơ nó
còn thấp, mình chưa có thấy.
Sư Gia Hạnh: Dạ!
Cô Trang: Mình có cách nào để mình giúp họ,
mình chỉ chỉ họ đi được tiếp không Thầy? Chứ bây giờ Thầy để cho họ tự triển
khai nó lâu quá Thầy!
Sư Gia Hạnh: Dạ, Cái đó!
Trưởng
lão: Thì bắt đầu
cho vô thất, sống độc cư, đừng nói chuyện với ai hết đó thì Thầy mới chọn cái
người đó, mới chỉ. Chớ không, vô thất đi lại thất này nói chuyện, lại thất kia
nói chuyện. Còn không đó, ngồi gục tới gục lui không…
Cô Trang: Có những người họ cũng tu miên
mật lắm, mà họ vẫn không thấy đường đi con thấy cũng tội. Có nghĩa là họ ôm một
cái pháp Thầy chỉ, ôm pháp suốt ngày đêm, cái pháp nó trói họ không còn thấy đường
nữa.
Trưởng
lão: Cái đó là
họ, do họ dục cho nên họ không hiểu, tưởng về phương pháp đó. Giờ dù mình có
nói cái gì đi nữa, có dạy đi nữa họ vẫn làm cái thói quen đó thôi, họ hết chuyển
được, họ ôm một pháp nào mà đi, họ không cần Phật cũng được, thành chúng sanh
cũng được, thành ma thành quỷ gì kệ họ. Chớ bây giờ không có làm sao cản nó được
đâu.
Sư Gia Hạnh: Cái vấn đề con thấy vô độc cư
đây đấy, như cái khu chuyên tu này đó Thầy. Thì hầu hết là người ta giữ cái vấn
đề mà không có tiếp xúc với nhau. Cái điều đó là rất là hay; nghĩa là không có
ai tiếp xúc với ai hết. Nhưng mà có một cái là cái hiểu của mỗi người, rồi cái tu
tập của mỗi người nó không đúng, nó lệch cái đó thôi. Chớ còn cái độc cư thì
con thấy là ít ai, chứ vô đây thì sao ít ai cũng không nói chuyện gì với ai hết,
nói gì nữa bây giờ? Thì cái đó thì phải giữ tốt đó Thầy.
Trưởng
lão: Cái đó là
vẫn còn độc cư 100%.
Cô Trang: Thì bắt đầu triển khai cái trí.
Sư Gia Hạnh: Dạ! Cái đó là tốt rồi đó. Nhưng
mà có một cái là tu tập thì nó lệch cái ý nghĩa của tu tập.
(34:49) Trưởng
lão: Tu tập mà lệch do ở, trước khi tu ở đây họ đã ôm một cái pháp
khác họ tu rồi, họ mới thành thói quen. Con hiểu không? Họ ngồi nhiếp tâm, gom
tâm vậy mới chứng đạo, thành ra họ quen ở rồi, mình giục sửa cũng khó lắm,
thành cái thói quen người ta rồi. Thôi, cũng đành chịu thôi! Còn cái người mà
người ta vô đây, Thầy nói vậy chứ, người ta tu đúng là cái phước. Còn cái người
mà ngồi, mà cứ gục lên gục xuống thì thôi…(35:24)
Sư Gia Hạnh: Những cái vấn đề mà gục thì còn
nhiều, chứ vấn đề mà tiếp duyên thì không có, coi như cái vấn đề tiếp duyên rồi
là tốt. Mà cái người gục thì còn. Nó còn rất nhiều.
Trưởng
lão: Phá hôn trầm,
yên ổn …(35:38)
Sư Gia Hạnh: Dạ! Nó yên ổn.
Trưởng
lão: Phá hôn trầm
thôi, rồi con phá những cái tâm vọng tưởng.
Coi mình
chuyên tu ly tham, sân, si hết rồi, có minh. Đó!
Sư Gia Hạnh: Dạ!
Trưởng
lão: Thầy nói
mà họ không có nghe, có cần nghe mình sao, mình nói?! Mỗi lần họ phạm nói rồi,
thôi! Tai này qua bên tai bên kia, đi mất, về trệch làm, họ tu được mấy ngày?
Khó là khó ở chỗ đó!
Cô Trang: Nhưng mà dính, mà dính cái gì?
Như Thầy dạy lớp một, bây giờ Thầy dạy lên lớp hai mà họ vẫn coi cái lớp một
hoà họ không xả lớp một. Ôm hoài, đúng không?
Sư Gia Hạnh: Dạ!
Cô Trang: Cứ nhiếp là an, nhiếp là an, cứ
nhiêu đó làm hoài không chịu xả. (36:35)
Sư Gia Hạnh: Bởi vậy nó, mình thấy bây giờ
nó khó một cái là. Thí dụ: Như Thầy thì dạy những cái lớp cao rồi. Con bây giờ
thí dụ: Như cô này, hay là tui, hay là thầy Mật Hạnh đồ. Thí dụ: Như cắt đi ngồi
mấy chỗ đó, mình tiếp xúc với đủ những cái tầng lớp này, nhiều khi cũng phải giải
vào cho người ta biết cái đó.
Cô Trang: Nhưng mà có niềm tin với mình
mà. Khi mà con nói, họ không tin, Thầy nói: "Thầy nói họ không tin".
Sao mình nói họ tin, cái đó mình cũng thôi.
Sư Gia Hạnh: Thì nếu cái đó là thôi, chớ còn
thí dụ: Như mình cũng phải hiểu đặng mình cũng nhắc người ta.
Cô Trang: Nói chung ý mình, thậm chí là
con vạch cho tỉ mỉ cho họ, nhưng mà họ vẫn tu theo cái lối họ nghĩ, nó mất thời
gian của mình.
Trưởng
lão: Họ không
tin, họ tin là tin ở Thầy. Nhưng mà Thầy nói họ tu theo thói quen.
Cô Trang: Nên tu không nổi!
Sư Gia Hạnh: Có nhiều khi không hiểu nguyên
nhân con đi tu gì, nhiều khi không hiểu!
Cô Trang: Nhưng mà tới chừng đó, mình có
hiểu, mình có nói cho họ, họ có nói mình có tu hành gì đâu mình nói. Vậy nên
thôi.
Sư Gia Hạnh: Nói chuyện như con nhiều khi
còn hiểu không rõ. Nhiều khi hỏi… Bởi vậy con…(37:46)
Trưởng
lão: Muốn hiểu
rõ phải triển khai cái trí tuệ, về triển khai cái trí tuệ. Con không ngồi đó mà
gục thì không được. Con phải triển khai trên cái trí tuệ của mình.
Cô Trang: Nói chung cái niệm nào sư cũng
triển khai nó ra. Bây giờ sư không còn ba cái niệm dục thế gian nữa đâu. Thì những
cái niệm mà…….(38:08)
Sư Gia Hạnh: Ngồi nhiều khi nó im, Ngồi ít
nó khởi cái gì lắm, ít lắm, lại lăng xăng ba chuyện lặt vặt, thì vậy nói vậy chứ,
giờ ngồi nó cũng hết, chứ giờ chấp nhận rồi mà. Tôi nói thẳng với cô là tôi chấp
nhận rồi đó, Bây giờ, ở bây giờ Thầy nói: "Giờ đóng cửa ngồi trong thất
mà tu". Bây giờ mà muốn….(38:27)
Cô Trang: Cũng giống như ông Khánh Sự,
ông nói: "Bây giờ ông nói ông không có niệm nữa", mà giờ ông
không biết ông làm cái gì, ông không biết phương hướng làm sao, ông ngồi chết lịm
đó, không biết gì đâu. Thậm chí ông nói: "Ông hỏi, ông không biết gì Thầy,
ông hỏi Thầy cái gì giờ!" Nói chung là hoàn toàn nó bế tắc cái ý thức
đi.
Thành ra con
nói: "Không khéo thì họ họ giữ ý thì Phật pháp không còn cái gì hết".
Mà Thầy cũng triển khai Thầy nói là tới cái giai đoạn một, mình an, mình biết,
mình đẩy lui hết, Mà giai đoạn hai của nó thưa dần, tâm thanh tịnh, thì triển
khai trí. Ngày hôm qua Thầy nói cũng rõ đó: "Giờ họ nói, họ không biết
gì hết à!"
Sư Gia Hạnh: Cũng khổ quá hả Thầy?
Trưởng
lão: Tới cái
giai đoạn nào người ta dạy cái giai đoạn đó. Triển khai cho cái trị tuệ của
mình nó rộng mở hơn. Đạo Phật là đạo trí tuệ mà, dạy vậy thôi. Trí tuệ chết mất
rồi! Bởi vì cái giai đoạn mình gom tâm người ta dạy cho mình: Cho mình gom tâm,
độc cư mình gom rồi thì người ta dạy có cái giai đoạn phát triển trí tuệ. Thì mỗi
từng cái tâm niệm của mình không phải diệt, mà triển khai nó ra để cho mình
thông suốt cái niệm đó, mà thông suốt cái niệm đó thì nó thanh tịnh quá rồi,
cho nên có còn gì mà ai mà chửi mình, mình giận nữa. Có vậy thôi!
Sư Gia Hạnh: Dạ! Mà Thầy nói: "Cái
niệm nào cũng ác hết đó".
Cô Trang: Nhiều khi cái giai đoạn đầu đó
là cái tâm ác, và khi cái tâm sư nó thanh tịnh rồi, rồi bắt đầu mình mới triển
khai cái niệm khác. Lúc này sư triển khai cái niệm sau này. Thành ra nó có hai
thời kỳ nó không niệm đúng không thầy? Thời kỳ đầu là những cái niệm lăng xăng,
cái niệm dục, cái danh lợi, cái niệm sau cùng là cái niệm nó vì lợi ích.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét