457- THỜI ĐỨC PHẬT SÁNG NGHE CHIỀU CHỨNG ĐẠO, CHIỀU NGHE SÁNG CHỨNG
ĐẠO LÀ CHỨNG TRÍ
Thầy Mật
Hạnh: Thưa Thầy!
Hồi đó con nghe Thầy giảng, Thầy nói: "Hồi xưa, thời đức Phật sáng nghe
chiều chứng đạo, chiều nghe sáng chứng đạo". Ví dụ: Như người đó cư sĩ gia
đình, họ còn có chồng có con, họ có gia đình gì đó. Họ đang sống trong dục vọng
thì bắt đầu gặp Phật, họ nghe cái họ buông liền có không?
Cô Trang: Có!
Thầy Mật
Hạnh: Họ vẫn
buông liền?
Trưởng
lão: Ừ!
Cô Trang: Nhưng mà mới chứng trí thôi, chứ
chưa có chứng……
Trưởng
lão: Chứng trí,
trí tuệ của mình. Rồi thì có thời gian họ sống thanh tịnh thì bắt đầu họ mới có
đầy đủ cái thần lực. Nó mới có Tam Minh, Lục Thông.
Thầy nhắc:
"Đạo Phật là đạo của con người, sáng nghe Phật thuyết, chiều chứng đạo."
Thầy Mật
Hạnh: Thầy!
Sáng nghe Phật thuyết pháp chiều chứng đạo gì? Vì vậy Thầy nói về tới, họ, như
thời xưa, cư sĩ thời đức Phật hiểu vậy chiều chứng đạo, bao lâu họ mới có Tứ Thần
Túc?
Trưởng
lão: Coi như
là, bắt đầu thì mình chiều. Ví dụ: Như sáng họ nghe rồi, chiều họ buông hết,
buông sạch hết. Thì trong thời gian sáu tháng họ chứng đạo. Họ chứng được Tam
Minh.
Thầy Mật
Hạnh: Thầy! Sáu
tháng vậy?
Trưởng
lão: Sáu tháng!
Thầy Mật
Hạnh: Thầy!
Trong khi họ hiểu, họ buông đó mà họ sáu tháng thì họ vẫn còn niệm này, niệm nọ
chứ Thầy.
(54:09) Trưởng
lão: Đâu có! Buông hết rồi!….. Sáng nghe, chiều chứng đạo. Họ chứng rồi,
họ buông hết rồi.
Cô Trang: Họ làm chủ tâm mình.
Thầy Mật
Hạnh: Họ chứng
rồi! Nhưng mà theo, còn vấn đề chứ không có thần thông liền.
Trưởng
lão: Họ không
có đâu! Không có liền đâu. Bởi vì sáu tháng nó mới thanh tịnh thật thanh tịnh
thân tâm….(54:24)
Thầy Mật
Hạnh: Phải
không Thầy? Nhưng mà khi mà nghe đức Phật dạy họ buông như vậy, trong đó thì họ
cũng vẫn còn. Thầy mới nói: "Chưa thanh tịnh".
Trưởng
lão: Không phải!
Nó thanh tịnh rồi, nó hoàn toàn, nó không còn có những cái niệm dục, niệm thế
gian mà nó ham muốn, chuyện gì nó không còn có nữa hết rồi. Nhưng mà nó cũng vẫn
ở đó sáu tháng nó kéo dài thanh tịnh, nó duy trì.
Thầy Mật
Hạnh: Sáu tháng
nó duy trì.
Trưởng
lão: Nhưng mà
không có tu, không có gì hết.
Cô Trang: Không có tu, không duy trì gì hết,
mà tự nó thanh tịnh.
Trưởng
lão: Tự nó
thanh tịnh. Bởi vì tự nó sáng suốt, rồi nó buông, sáng suốt bằng trí tuệ nó
không ham nữa. Nó biết các pháp vô thường mà, các pháp đều là dục, nó không
ham. Thành ra nó phải kéo dài cái khoảng thời gian mà thanh tịnh đósáu tháng,
nó đầy đủ hết thần thông.
Thầy Mật
Hạnh: Nhưng,
nói vậy sáu tháng mình giữ được.
Cô Trang: Nhưng mà thực sự ra, thưa Thầy!
nhưng mà Thầy nói đâu có cần đến cái đó không Thầy?
Trưởng
lão: Mình đâu cần
con! Mình chỉ cần thanh tịnh thôi.
Thầy Mật
Hạnh: Nhưng nó
cũng phải có chứ Thầy?
Trưởng
lão: Thì lẽ
đương nhiên! Nó thanh tịnh nó phải có chứ. Bây giờ mình…
Cô Trang: Nó giống như mình lấy gạo mà
lúc nào cũng có trấu, nó giống như trấu mà thôi, mà nó không xài hả Thầy?
Trưởng
lão: Mình đâu
có cần gì nữa đâu. Mình đâu có phải là tu Phật, để mình ra, mình làm sơn đông
đâu. Mình quảng cáo thuốc đâu.(55:46)
Sư Gia Hạnh: Mình làm chủ bốn cái sự đau khổ,
rồi để mình làm chủ được chính mình.
Cô Trang: Nói chung là Thầy chỉ quá rõ rồi,
nhưng mà có điều chỉ cần buông xuống thôi. Nhưng mà khi, coi như…..
Trưởng
lão: Chỉ còn
buông xuống, bỏ xuống tu. Rồi.
Cô Trang: Chỉ cần buông xuống còn dính
còn buông.
Trưởng
lão: Mà ngay
khi bỏ xuống mà mình thấy mình chứng đạo là mình giải thoát. Như thế còn gì nữa!
Sư Gia Hạnh: Là giờ tất cả đều còn vướng mắc
là cái chỗ mà nó dính đó thôi, chưa chịu buông thôi.
Trưởng
lão: Chưa chịu
buông, thì nói buông nhưng sự thật……….
Sư Gia Hạnh: Chưa chịu, nói vậy chớ chưa
buông đâu, buộc..
Cô Trang: Nói vậy chỉ ôm pháp vô thêm
thôi, chứ không xả cái thằng kia, mà cũng chẳng xả, hai cái nó làm dày đặc thêm
nữa.
Sư Gia Hạnh: Người ta buông thì nó rớt luôn,
còn cái này mình buông bên đây dính bên kia.
Trưởng
lão: Đúng!
Sư Gia Hạnh: Bởi vậy Thầy cũng ráng! Làm sao
bây giờ?!
Cô Trang: Giống như bây giờ Thầy nói:
"Suy nghĩ", vô trong thất tu trí, nếu mà nó tự thanh tịnh được
thì tôi duy trì sáu tháng, mà nó chưa được thanh tịnh thì tôi triển khai nữa.
Trưởng
lão: Triển khai
trí nữa, tại vì nó còn niệm, khi nào mà nó hết niệm, nó thanh tịnh cái Trí tuệ
nó thấy cây cỏ, nhà cửa, đất đá nhưng mà nó không dính mắc cái gì hết. Ai đi tới
đi lui nó cũng thấy rõ ràng lắm, chứ nó không dính, nó không có phải tự nghĩ
ra. (57:07)
Sư Gia Hạnh: Bởi vì cái gì nó cũng phải đòi
hỏi, cũng phải có thời gian, dù cho ngắn hay dài, chớ không có không được.
Trưởng
lão: Kể như là
rõ rồi, kể như là rõ ràng đầy đủ thần thông, họ không cầu nhưng tự nó có.
Cô Trang: Thầy nêu rõ rồi, có điều tại
mình đi không được thôi chứ, cứ nói là không ai chứng.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét