456- TRIỂN KHAI TRÍ TUỆ NGĂN ÁC, DIỆT ÁC, SINH THIỆN, TĂNG TRƯỞNG
THIỆN
Trưởng
lão: Tại vì nó
có Tứ Chánh Cần. Tứ Chánh Cần bốn pháp siêng năng, cần mẫn ngăn ác, diệt ác và
sinh thiện, tăng trưởng thiện. Trong giai đoạn mấy con bây giờ triển khai cái
trí tuệ của mình ngăn ác, diệt ác, sinh thiện, tăng trưởng thiện mà dài dài
không chịu làm, cứ ngồi một cục đó mới chết được, để trí tuệ nó trở thành cái cục
đất, trong cái gì đâu. Uổng quá, quá uổng! Trong khi mình triển khai cho nó
phát triển, nó sáng suốt thêm. Cái này quen tập, cứ ngồi lì đó thôi chết được,
trí tuệ bắt đầu nó không triển khai mà nó ù lì…..
Ví dụ: Như
bây giờ đó, con biết không? Con không biết! Đó! Thì khi nào mới độc cư, được
mình nói thì ai hiểu, không hiểu thôi chứ bây giờ làm sao bây giờ. Còn con thì
con hiểu rồi, thì bảo: "Bây giờ triển khai cái trí tuệ". Thì về,
mỗi niệm trong người mình khởi ra thì mình mình triển khai nó ra, thì đó là triển
khai trí tuệ. Mình triển khai ngăn ác, diệt ác mà, sanh thiện, tăng trưởng thiện
mà. Hoặc cứ nghĩ: "Tâm không niệm chắc thành Phật", nói ông Phật
là cục đất. Không có niệm!
Thôi bây giờ
con về đi con, triển khai ra đi con…..
Thầy Mật
Hạnh: Nay nãy
Thầy nói chỗ như độc cư, mà Thầy nói như mình tu mà không có độc cư. Họ nói tu
phải độc cư, như con thì con tu không có độc cư.
Trưởng
lão: Đâu cần,
mình xả bỏ, cứ mình xả thôi, không cần độc cư. Độc cư phải vô thất.
Cô Trang: Bây giờ mình xả từng cái chướng
ngại của mình.
Trưởng
lão: Mình biết
cách thức xả rồi, mình sống trong động đấy, dùng đối tượng mình tu mình xả cái
này tu nó……
(42:48) Cô
Trang: Thậm chí mà người ta ở ngoài động mà cái tâm người ta cũng
thanh tịnh trong thất.
Trưởng
lão: Tức là ai
nói gì mình không cãi, không cò, không hơn thua gì hết hoàn toàn, xả hết thì tịnh
thôi, tâm như đất.
Cô Trang: Còn một chút đó đó.
Trưởng
lão: Phật tại
thế gian mà.
Sư Gia Hạnh: Không! Nói có gì cũng từng bước
chứ Thầy cũng từ từ chứ. Nhiều khi đụng cái chuyện nặng quá cái nó chưa có xả
được. Mình phải xả được, hổng thẳng xả từ từ.
Thầy Mật
Hạnh: Vậy nha
không cần phải vô độc cư.
Trưởng
lão: Mình dòm đối
tượng xung quanh mình. Mới đầu thì còn cãi cọ, sau nó không cãi nữa, ai nói
cũng phải hết, cũng nghe, cãi riết rồi cực không. Lúc bấy giờ mới thật sự mình
giải thoát hoàn toàn. Sướng quá!
Sư Gia Hạnh: Chứ giờ người lỡ ta không biết,
người ta nói sai mình không chỉ người ta dùm sao Thầy?
Trưởng
lão: Không có
chỉ nữa, không chỉ ai hết. Tôi đang tu mà.
Cô Trang: Lúc này mình đang tu mà, không
chỉ ai hết.
Trưởng
lão: Không chỉ
ai hết. Mấy người cũng không biết, mấy người phải tu thôi. Tôi không muốn làm
thầy đâu, tôi giờ tôi có chỉ mấy người, mấy người cũng không nghe tôi đâu. Tôi
chỉ biết tôi giải thoát thôi.
Cô Trang: Nhưng mình làm sao mình biết
mình có đủ trí tuệ?
Thầy Mật
Hạnh: Biết, biết
liền.
Trưởng
lão: Mỗi mỗi
cái, điều mình không muốn cãi cọ này kia thì cái trí tuệ của mình nó phủ trùm
cái trí tuệ của người ta rồi. Cho nên nó không có cãi cọ nhau hết.
Cô Trang: Không có, khi mà mình biết cái
trí tuệ của mình mà nó đủ cái lực để mà mình nhập định đó Thầy. Ý con muốn hỏi.
Thầy Mật
Hạnh: Tức nhiên
người ta chửi không sân là nhập định.
Cô Trang: Không! Cái chuyện đó thì qua rồi,
nhưng mà cái đó là cái phần thô thôi.
Trưởng
lão: Cái trí tuệ
của mình, mình ngồi đây nó im lặng nó không có khởi niệm, thì đó là định vô lậu.
Còn bây giờ như mấy con tu tập, mấy con phải tu định, còn kia người ta dùng trí
người ta tu. (44:05)
Thầy Mật
Hạnh: Thưa Thầy!
Trí tuệ im lặng là nó không trụ đâu hết, là nó chỉ biết tâm thanh tịnh thôi,
tâm bất động phải không Thầy? Nằm ngay bất động, nó không vướng vô đâu hết.
Trưởng
lão: Không dính
đâu hết, nó xả hết.
Cô Trang: Nó xả hết, nó không dính mắc
cái gì hết. Nó sống trong động hoàn toàn nó vô sự rồi. Cái ý vô sự nó không động.
Trưởng
lão: Một bên
thì tu trí, còn một bên thì tu định. Tu định cực lắm.
Thầy Mật
Hạnh: Thầy nói
tu định là sao Thầy?
Trưởng
lão: Tu định là
vô trong thất đó, mình ngồi.
Thầy Mật
Hạnh: Nếu mà
con vô trong thất, cái đó con lẹ. Con khẳng định! Nếu con vô thất, con lẹ hơn.
Trưởng
lão: Lẹ, hay
mình ngồi trong đó nó thành một đống không biết nữa chừng.
Cô Trang: Con chỉ sợ hỷ lạc đó.
Thầy Mật
Hạnh: Nếu con
biết pháp, Thầy nói là: "Không độc cư thì không hết". Con hiểu
là mấy năm lúc còn trong kia con cũng..
Cô Trang: Không! Huynh vô thất thì được,
nhưng mà với điều kiện phải hỏi Thầy thường xuyên, thì mới lẹ được.
Thầy Mật
Hạnh: Không!
Con nói ví dụ vậy thôi, chứ giờ con vô thất, không vô thất cũng không thành vấn
đề, không quan trọng. Đó là nói con hiểu, hồi ở trong cô Út, con hiểu rồi.
Nhưng mà tại vì con sợ, con cờ lơ, cờ lơ không chịu muốn tập với sợ hết ham muốn,
thì thôi mình kéo cái ham muốn.
Cô Trang: Sợ hết ham muốn, thấy sợ, chứ sự
thật là ham muốn.
Thầy Mật
Hạnh: Chớ cái
chỗ lời của Thầy nói con biết lâu lắm, hồi Thầy giảng, tự nó ngồi chỗ Thầy, khi
thông không cần.
Cô Trang: Vậy thôi bây giờ xả nó đi, khi
mà hết rồi nó sống tất cả. Còn bây giờ nó ham muốn cũng đâu có được đâu! Đúng
không? Nó là kiếp mà, lưu lại của mình, xả hết thì nó có tất cả. Chứ sư không
muốn nó cũng chạy tới sư nó ôm.
(47:06) Trưởng
lão: Thì con, còn phần con thì về triển khai cái trí tuệ của mình. Con
mở mang cho nó rộng ra thì giải thoát. Cho nên cái trí tuệ của mình, đạo Phật
là đạo trí tuệ. Trời ơi! Đạo thì như Đông độ, ai nói gì cũng nghe, nói gì nó biết
hết, nhưng mà nó xả hết, nó không dính mắc cái gì hết. Đó là cái trí tuệ quá
tuyệt vời. Chứ lấy trí tuệ xả trí tuệ, cái trí tuệ này xả cái trí tuệ kia cho
nên cái tâm mình nó thanh tịnh.(48:00)
Cô Trang: Thưa Thầy có nghĩa là, khi mà
mình hiểu một vấn đề đó là mình đạt yêu cầu. Nhưng mà vì tình, vì cái chỗ đó mà
mình cắt cái tướng ngay đó, mình xả cái tướng thế tục.
Trưởng
lão: Thế tục!
Thầy Mật
Hạnh: Cứ y lời
Thầy, cứ ý là nó nghĩ gì mình biết liền, mình suy tư biết niệm đó ác thiện, nó
thuần, sau mình nghĩ cái mình biết cái đó là pháp thế gian rồi.
Trưởng
lão: Ừ! lẽ
đương nhiên.
Thầy Mật
Hạnh: Phải
không Thầy? Mình không cần biết suy tư, mình biết nó nghĩ như vậy. Do mình sống
trên đời mà trên đây cái này là các pháp thế gian. Thí dụ: Như nó sanh, nó ham
thích, hay mình nghĩ, mình biết cái đó là pháp thế gian mình xả liền, nó thanh
tịnh luôn.
Trưởng
lão: Thanh tịnh,
thật sự nó thanh tịnh giải thoát, còn cái mà người mới tu họ phải lập đi lập lại
các pháp thế gian này kia vô thường mà. Nhưng mà sự thật ra họ quyết tâm buông
bỏ, nhưng mà nó không có rớt xuống, cứ dính hoài. Rồi chừng đó họ bắt đầu cứ, họ
cố gắng, họ tác ý, họ………(49:07)
Thầy Mật
Hạnh: Thưa Thầy!
Hồi xưa con, hồi trong đó con cũng tu mà nó bị ra, nói chung con cũng vừa bịnh,
vừa này kia cũng dữ lắm. Mà con nghĩ: Lần lần nó đi được nó hết ham muốn, con
biết cái pháp ham muốn. Cái con sợ riết ham muốn rồi nghĩ sao? Nó bung tới,
bung lui ngày vào thất.
Trưởng
lão: Hết ham muốn
thì nó muốn.
Thầy Mật
Hạnh: Cái mình
nhả ra, cái bắt đầu mình nhả trở về, mình xả ra, bình thường cái bắt đầu nó
không ham muốn nữa.
Trưởng
lão: Ham muốn
tiền.
Cô Trang: Nhưng mà bây giờ mình biết đường
đi rồi đúng không? Cũng giống như mình đi ra chợ Trảng Bàng, rồi bây giờ mình về
chùa. Mà bây giờ mình về chùa, nhưng mình vẫn nhớ cái đường đi ra chợ Trảng
Bàng thì giờ huynh quay lại đi được thôi có gì. Đúng không? Biết đường phải
không?
Trưởng
lão: Biết rồi,
xả thôi, bây giờ chỉ còn xả thôi, giải thoát. Kỳ này là đi ở ngoài Trảng Bàng
luôn chứ không có về trong này nữa. Về quê đất cát, rồi mưa gió, rồi bùn lầy dơ
quá. Ở Trảng Bàng sướng!
Cứ triển
khai trí tuệ, không dính mắc gì được hết, Trí tuệ mình bén nhạy lắm rồi. Ai
nói, ai làm gì cũng không buồn phiền nó hết. Bởi vì trí tuệ nó nghe, nó hiểu biết
hết mà. Mà hiểu biết hết mà nó không buồn phiền, không giận hờn, không có gì ai
hết hoàn toàn. Thì đó là giải thoát chớ còn gì!
Sư Gia Hạnh: Bởi vậy nhiều khi mình cũng phải
có một giai đoạn mà tu tập. Như Thầy Nói: "Thí dụ như mình biết, thí dụ
như người ta nói thế này, thế kia, thế nọ". Cái đó là mình tự mình chuốc
lấy cái phiền toái, cái đau khổ, mình mang vô cho mình chi vậy? Mình biết đó,
nhưng mà rồi nhiều khi thí dụ cái chuyện gì nó xảy ra rồi cái nhiều khi thì dụ
nó làm, nó phải gợi gợi lại rồi nó mới buông luôn. Ý nói là phải có một giai đoạn,
rồi thời gian nào đó, rồi mới dứt khoát được.
Cô Trang: Giống như trong trường hợp của
con đó. Ví dụ: Con thấy cái lý sai, hoặc là những người làm việc chung với con
sai thì buộc lòng con phải chịu, tức là con phải la, con phải nhắc nhở. Nhưng
mà bên cạnh đó con cũng thông cảm được là người ta đã làm. Con đã biết cái lỗi
của người ta, con, khi con la, con biết người ta sẽ phiền não. Nhưng mà bắt buộc
con phải làm chuyện đó, chẳng lẽ cái sự việc đó không lặp lại sao? Nhưng đôi
khi con phải có những cái cách đó để cho con.
Sư Gia Hạnh: Như vậy nó có còn dính không Thầy?
Trưởng
lão: Coi như
mình đang tu chứ.
Cô Trang: Thưa Thầy! Nhưng mà nếu mình
không biết cách, trong cái vị trí mà mình không làm như vậy thì nó sẽ không đi
vào nề nếp đâu.
Trưởng
lão: Ừ! Bởi vậy
cho nên khi mà mình quyết tâm đi đến chỗ giải thoát.
Cô Trang: Mình phải xả ra cái tri kiến của
mình Thầy?
Trưởng
lão: Cái dũng của
con đập cho người khác.
Cô Trang: Cho người khác nó đi đến đích
được đó Thầy.
Trưởng
lão: Rồi! Nó đi
đi.
Cô Trang: Đó! Phải hoàn toàn… phải như vậy
đó. Chứ còn bây giờ mình đang tạo duyên ra, mà khi mình tạo duyên để mình làm,
mình biết mình đang còn sân ra, làm cho người khác buồn khổ. Nhưng mà không thể
tránh được.
Sư Gia Hạnh: Dạ! đó, bởi vậy mình nói nó kẹt
ở chỗ đó.
Cô Trang: Khi mình làm vậy mình biết người
ta, mình cũng cảm nhận người ta buồn, người ta khổ. Nhưng mà bắt buộc mình phải
để ý.(52:29)
Sư Gia Hạnh: Đó! Mình cũng thông cảm hết,
mình cũng tha thứ hết. Nhưng mà mình cũng vướng, mình phải giải quyết hết.
Cô Trang: Mình phải giải quyết. Không giải
quyết thì từ từ nó sẽ lặp tới lặp lui như vậy hoài…. Giống như là phải có một
cái thời gian, tức là con phải bỏ một cái thời gian nào con mới đi suốt được
đó. (52:45)
Trưởng
lão: Ừ, đúng vậy
con!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét