491- LÀM CHỦ GIỜ GIẤC
(39:47) Khi
tu tập thì mấy con đặt cái thời khóa tu, giờ nào ra giờ nấy. Tức là mình tập
làm chủ từng thời gian, thì không thể nào mà thay đổi cái thời gian đó để chạy
theo cái tâm dục. Các con hiểu chưa?
Chính mình đặt
cái thời khóa để mình tu tập đó là mình làm chủ thân tâm của mình đó.
Ờ, một giờ
phải thức là một giờ phải thức. Còn mấy con không đặt một giờ thức thì nó lại bữa
nay nó thức dậy một giờ, ngày mai nó thức dậy hai giờ, bữa kia nó thức dậy ba
giờ. Cái thân tâm của mấy con nó không có làm chủ nó như vậy đó. Cho nên muốn
làm chủ nó thì mấy con phải đặt cái thời khóa tu tập. Mà giữ gìn cái thời khóa
chắc chắn. Bằng mọi cách mấy con phải khắc phục được cái tâm dục của mấy con,
chứ không phải dễ, phải ráng cố gắng mà tu tập. Chứ không phải ăn ít, không phải
ăn giống Thầy, giống Phật.
(40:55) Hỏi: Còn
hiện tượng khó ngủ. Buổi trưa, buổi khuya có nên tăng giờ thức, giảm giờ ngủ
không?
Không, nó mà
có cái hiện tượng mà xảy ra như vậy đó, thì càng khắt khe với giờ giấc nữa: “Giờ
này ngủ tao cho mày ngủ mà giờ thức mày phải thức. Mày không thức thì lát tới
giờ khác thì mày phải chịu chứ tao không có tha thứ mày đâu!”. Mình cho mạnh
mẽ chứ không có yếu đuối, không có tùy thuận theo nó.
Bởi vì nó
là, hiện giờ mấy con mang cái tâm dục ở trong thân của mình, mà mình tùy thuận
theo nó là cái dục nó sẽ dẫn dắt mình đi tứ tung. Nó làm cho mình lệch con đường
tu của mình. Cho nên mình thấy tôi ngủ không được, thôi bây giờ mình tăng cái
giờ đó ngủ trong cái giờ khuya hơn, hay hoặc là những cái giờ mình ngủ được mình
tăng lên. Không! Tao cho giờ nào thì phải giờ đó ngủ, mà giờ đó không ngủ phải
tới giờ khác thì phải thức. Chứ không phải là ngủ bằng cách là gục tới, gục
lui.
Còn nó không
nghe lời, Thầy dạy cho mấy con, ra ngoài kia chặt một cái cây tầm vông như thế
này, quất cho nó mấy cây. Nó đau nó phải ớn thôi, mình phải tự răn mình, mình
phải tự đánh mình. Bởi vì mình muốn giải thoát mà, mà nó không nghe mình thì
mình phải biết đánh nó chứ sao. Chứ cái thân này đâu phải dễ đâu.
(42:32) Còn
cái câu này thì mấy con lại hỏi xa, quá xa.
Hỏi: Khi
tu Thân Hành Niệm như một cỗ xe thì đi mấy vòng, và xét nghỉ bao lâu, và nghỉ
bao lâu?
Có ai tu
Thân Hành Niệm được chưa? Coi ai tu Thân Hành Niệm được rồi đi ra đây đi cho Thầy
xem. Không biết đi đúng không nữa chứ đừng nói chi mà ở đó mà nói chuyện mà đi
mấy vòng. Cho nên vì vậy đó, mình tập rồi chưa chắc đã là mình đi Thân Hành Niệm
đúng.
Bởi
vì: “Muốn chứng đạo phải tu pháp môn nào?” Thân Hành Niệm! Cái
câu của đức Phật dạy quá cụ thể rõ ràng. Do Thân Hành Niệm mà chứng đạo. Mà giờ
hỏi Thầy bây giờ đi Thân Hành Niệm như cỗ xe rồi, đi mấy vòng? Mấy con đi đúng
chưa? Hay là cỗ xe chạy quênh quang tới kia nó xúc bánh ra. Cái đó là cái sai mấy
con. Ít ra mấy con phải nói : "Ờ hôm nay đó con tu, à con tu tập
con kết hợp được cái thân hành này với thân hành kia, nó liên kết như một cỗ
xe, để con đi Thầy xem coi đúng hay sai, Thầy sửa cho con.”. Cái đó câu hỏi
đúng. Còn hỏi Thầy đi mấy vòng, thôi chắc Thầy không dám nói. Bởi vì cái xe
này, nó không phải là cái xe, cái cỗ xe đi như vậy đó.
Cho nên những
cái gì cần phải thưa hỏi cho kỹ, mấy con tu mà. Mình đem hết cuộc đời mình tu
thì phải hỏi cho kỹ. Khi mình làm được một cái gì, chưa chắc đã là đúng. Mình
hiểu rằng chưa chắc đã là đúng. Chỉ có những người đi trước, người ta có kinh
nghiệm, người ta mới biết cái đó đúng, cái đó sai.
(44:41) Hỏi:
Hiện tượng khó ngủ buổi trưa, buổi khuya có nên tăng giờ thức, giảm giờ ngủ
không?
Bởi vậy Thầy
nói làm chủ giờ mà, cho nên giờ nào mình đặt giờ nấy, giờ ngủ cho ngủ, giờ thức
cho thức chứ không có tăng, không có giảm. Ở đây tập làm chủ, làm chủ thân tâm,
làm chủ bốn sự đau khổ sanh, già, bệnh, chết.
Sanh là cuộc
sống của mình hằng ngày, từ cái sống này đến cái sống kia mình phải làm chủ nó
mà. Cho nên vì vậy đó mình phải hiểu biết, làm chủ được cái sống chưa? Chưa làm
chủ cái sống mà đòi làm chủ cái sống chết. Thầy nói thiệt ra ảo tưởng đó, làm
sao làm được. Tâm nó còn dục, nó còn ham muốn cái này, cái kia mà đòi làm chủ sự
sống chết thì cái chuyện đó không có.
Cho nên mình
làm chủ sanh trước, coi trong cuộc sống của mình coi cái tâm của mình, mình có
làm chủ được những cái hành động cái cuộc sống của mình chưa. Thường thường cuộc
sống của mình nó nhiều chuyện lắm, nó nhiều thứ lắm, mà nó mọi thứ nó đều cám dỗ
mình. Nên do đó mình phải dè dặt cẩn thận.
Ở đây còn hỏi
câu hỏi thêm nữa.
Hỏi: Và
sau khi tác ý xong thì ý thức điều khiển hành động hay chỉ theo dõi hành động của
thân?
Vậy ý thức
là cái gì? Mà theo dõi hành động là cái gì? Mấy con hiểu ý thức là cái gì? Cái
ý thức nó theo dõi hay là cái ý thức để nó ngồi chơi? Phải không? Mấy con phải
hiểu chứ. Mình có cái ý thức chứ đâu lẽ đâu một người ba bốn cái ý thức ở trong
đó sao? Cái thì theo dõi còn cái ngồi đó chơi. Nó không có điều đó đâu.
Khi mình đặt
ra câu hỏi thì mình phải cẩn thận, kỹ lưỡng, mình hỏi đâu phải đúng đấy chứ
không phải muốn hỏi là hỏi đại. Mình phải hiểu cái câu hỏi của mình nó có nghĩa
không. Nó vô nghĩa, thì bỏ cái câu hỏi đó đi, để mất thì giờ vô ích.
(46:57) Đây
còn:
Sự khác
biệt giữa tỉnh thức và tỉnh giác.
Đúng là tỉnh
thức với tỉnh giác. Cũng như bây giờ Thầy ngồi đây, ai nói gì Thầy cũng nghe
cũng biết hết đó là tỉnh thức. Nhưng mà ai làm cái gì xung quanh đây Thầy đều
biết hết, người té, người đánh lộn hay hoặc là người chặt củi, người bửa củi đều
Thầy biết hết đó là giác. Mấy con hiểu không? Còn Thầy ngồi đây mà Thầy chỉ biết
có ở đây thôi chứ ở ngoài kia ai làm gì Thầy không biết, đó là không phải gọi
là tỉnh giác mà gọi là tỉnh thức. Mình phân biệt được cái từ thì mình mới biết
được cái chỗ tu của mình. Ờ thì mấy con hỏi câu hỏi đó là do vì mấy con không
biết, mấy con hỏi là đúng.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét