Thứ Năm, 22 tháng 6, 2023

492- BẮT ĐẦU TỪ TỨ CHÁNH CẦN

 

492- BẮT ĐẦU TỪ TỨ CHÁNH CẦN

(47:50) Ở đây câu hỏi đây:

Hỏi: Trạng thái tâm bất động, hết vọng tưởng là trạng thái của tám lớp Bát Chánh Đạo đó. Từ Chánh Kiến đến Chánh Định đó. Giống như một người được đào tạo qua trường lớp.

Không phải đâu mấy con, bởi vì cái trường lớp của đạo Phật thì nó đúng là nó có trường lớp thật sự. Nó có Bát Chánh Đạo, từ Chánh Kiến cho đến Chánh Định.

Nhưng có người cái duyên nghiệp người ta, nó khác đi, nó không thể đi theo cái lối mòn đó được.

Nhưng cái căn bản nhất là nó phải đi theo Bát Chánh Đạo, căn bản nhất là phải đi. Nghĩa là phải được cái duyên mở được cái lớp Bát Chánh Đạo. Thì cái người mà đang ở trong cái Chánh Định đó, thì khi mà chưa nói tới Chánh Định thì người ta chưa biết, khi nói tới Chánh Định thì người ta sáng rõ lên, người ta biết liền. Còn cái người mà nghe bây giờ mình chưa có ở trong được Chánh Định, nghe người ta nói Chánh Định cái mình không biết.

Cho nên ở đây, cái Bát Chánh Đạo cũng là cái cây thước để đo cái sự tu tập của chúng ta. Cho nên ở đây tại sao mà Thầy dám, chưa có cái lớp đó mà Thầy dám dạy các con? Thì tùy theo căn cơ, đặc tướng của mọi người. Cái duyên của mấy con nếu mà không tu đời trước thì đời nay không gặp lại. Không được duyên mà về đây tu đâu, đâu phải chuyện dễ, tu đâu phải chuyện dễ đâu!

Bởi vậy khi mà dạy các con tu tập, thì phải dạy từ Tứ Chánh Cần, chứ đừng có rớ tới Tứ Niệm Xứ. Bởi vì Tứ Chánh Cần là mình “ngăn ác, diệt ác và sanh thiện, tăng trưởng thiện”. Hằng ngày tâm mình còn ác đây mà mình rớ tới Tứ Niệm Xứ, tức là mình chỉ nói mà chơi chứ làm sao mà rớ tới được Tứ Niệm Xứ. Nói: “Ờ bây giờ tôi cũng biết, ờ thân tôi ngồi đây, tôi biết trên thân tôi này kia”. Mình biết mặc mình biết chứ, mình biết trong cái ngu si mình, chứ đâu phải mình biết để cho mình có đủ trí tuệ mình giải thoát nó đâu.

Cho nên vì vậy mà các con cứ nghĩ rằng chỉ cần mình biết Tứ Niệm Xứ, chân, cẳng, tay, chân, đầu, cổ mình. Mình ngồi đây mình rõ nó đó là, chắc là mình ở trên Tứ Niệm Xứ rồi chứ gì? Không phải đâu mấy con, đừng hiểu như vậy, sai mất mấy con.

(50:31) Bởi vì tâm mấy con còn mang bao nhiêu thứ ác ở trong này, mà mấy con không tu Tứ Chánh Cần mà nói về Tứ Niệm Xứ, làm sao mấy con có được. Nó chỉ có chút xíu đó, chút nữa cái nó lòi ra cái này, cái nọ, cái kia.

Còn người ta tu Tứ Chánh Cần người ta ngăn, người ta diệt hằng ngày, suốt như vậy cả gần mười năm, người ta mới dẹp hết ba cái ác pháp chứ đâu phải chuyện dễ đâu. Coi nói Tứ Chánh Cần tức là phải siêng năng, cần mẫn ở trên cái phương pháp đó, thì cái tâm ác của mình, cái tâm dục của mình nó mới hết. Nó đâu có đơn giản, nó đâu có dễ đâu.

Còn có người nhiều khi tu thời gian cái muốn nhịn ăn, muốn làm Phật sớm đó. Thầy muốn nói làm Phật sớm là sao mấy con biết không? Muốn chết sớm đó! Chứ nhịn ăn mà làm cái gì?! Phật hồi đó có nhịn ăn để làm Phật đâu. Tại sao chúng ta không lấy gương ông Phật mà chúng ta làm gương, mà lại đi bắt chước cái pháp môn của ngoại đạo- nhịn ăn. Nó có pháp nhịn ăn để trị bệnh mà. Tại sao chúng ta không lấy câu Như Lý Tác Ý của Phật mà để chúng ta đối trị bệnh. Mà lại dùng pháp môn của ngoại đạo để trị bệnh.

Đức Phật đã dạy: "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự". Bây giờ cái đầu Thầy nhức nè, Thầy nhắc: "Tâm bất động, thanh thản…​". Bây giờ nó bị đau cái đầu nè, nó cứ tập trung trong cái đầu thì Thầy lại nhắc nó lần nữa: "Tâm bất động, thanh thản! Đau cái đầu mặc mày, bộ mày tưởng tao sợ mày lắm sao? Cho mày chết đi!”. Nó làm cho cái ý chí của mình nó kiên cường lên, nó dũng mãnh lên. Lúc bây giờ đó thì tất cả những cái bệnh đau đó, lần lượt nó lui hết.

(52:24) Mấy con thấy đạo Phật dùng cả cái ý chí của chúng ta chứ. Đạo Phật dùng ngay con người chúng ta nên mới gọi là tự thắp đuốc lên mà đi. Còn cái này nhịn ăn. Cho nên muốn nhịn ăn bảy ngày hoặc là nhịn ăn năm ngày, ba ngày hay một ngày để trị bệnh. Đó là mấy người đã đọc sách của ngoại đạo, dạy mình cách thức nhịn ăn để trị bệnh. Phật không có dạy chúng ta nhịn ăn đâu, ăn bình thường, ăn cũng no bình thường như vậy. Nhưng chúng ta có pháp để đối trị với bệnh.

Cho nên khi mà tu hành rồi, Thầy nói mình phải dùng trí tuệ nhiều lắm mấy con. Cái nào mà chưa hiểu, không hiểu rõ thì mấy con sẽ viết thư mấy con hỏi cái người mà lãnh đạo kế mấy con. Để họ có tu qua những cái giai đoạn tu tập đó, cái kinh nghiệm đó họ sẽ giúp mấy con. Mấy con đừng có nghĩ rằng họ là thầy mấy con, họ là bạn của mấy con đó. Nhưng mà họ có thể giúp mấy con được, thì mấy con hãy viết thư hoặc đến trực tiếp thì sợ làm động họ. Chứ còn mấy con viết thư mấy con thưa hỏi: “Ờ hôm nay tôi gặp như vậy, vậy, vậy…​ Xin nhờ thầy hay hoặc là sư hướng dẫn chỉ dạy cho tôi, coi tôi coi như thế nào”. Thì sư đó quyết định cho mình cái đó đúng, sai. Thì như vậy là mình đã có người gần gũi bên mình rồi còn lo gì nữa. Chỉ cần có cái mình thưa hỏi mà thôi, chịu khó thưa hỏi. Chứ cái gì cũng hỏi Thầy chắc chắn là, chắc Thầy đi sớm rồi, không có còn sống dai được đâu.

(54:23) Bởi vì cái sức của Thầy mấy con biết, nó đâu phải là còn khỏe lắm đâu. Khỏe là tại nhờ cái sự tu tập của Thầy. Cho nên mấy con thấy Thầy ngồi đây khỏe mạnh như thế này. Chứ sự thật ra trong thân của Thầy nó đã già, quá già rồi. Phật có 80 tuổi, mà Thầy năm nay tám mươi mấy tuổi rồi, 85 tuổi rồi, hơn Phật 5 tuổi rồi. Lẽ ra phải đi cùng Phật chứ, y như Phật chứ. Mà Thầy chưa đi là vì mấy con, mấy con cứ nhìn đi, xung quanh mình có người nào tu chứng chưa? Chứ cỡ có mà được một người tu chứng như ông Ca Diếp hay hoặc là ông A Nan, thì chắc là Phật đi là đúng, còn Thầy chưa có mà làm sao nỡ bỏ được. Lỡ mình sanh làm người có duyên với chúng sanh, không nên bỏ chúng sanh giữa đường. Bây giờ mà Thầy tịch rồi, Thầy chết rồi, thì coi như mấy con bơ vơ giữa đường không còn đâu, ai dẫn dắt đường mấy con đi!? Mấy con biết không?


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

506-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ

  506-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ Kinh sách của Tu viện Chơn Như chỉ kính biếu không bán . Phật tử cần kinh sách của Tu viện Chơn Như l...