494- HƯỚNG DẪN QUẢN LÝ TU VIỆN
(58:08) Sư
Gia Hạnh, con nên vào cái khu chuyên tu, mà để giúp đỡ cho những người mà chuyên
tu thôi, chứ chuyên tu cũng nặng.
Còn sư Bảo
Nguyên ở khu tiếp nhận coi thay thế sư Gia Hạnh để tiếp nhận những người mới
vào, nhận người nào mà người ta tu thật. Người nào tu không, mình ở cái khu tiếp
nhận đó, mình cho họ rút lui trước để không mất thì giờ mình vô ích.
Còn Diệu Hiền
thì con nên quản cái khu chúng nữ. Diệu Hiền, con cố gắng! Mặc dù phải ráng tu
chứ không phải là mình quản chúng nữ rồi mình quên tu, không phải đâu. Còn mình
cho họ vào nề nếp xong rồi, đâu ra đó, ai cũng vào thất tu đàng hoàng, thì mình
cũng lo mình tu. Đó là một cái lợi ích chung, nhưng dù sao có mình quản ở đó
thì người ta không có lộn xộn. Chứ không khéo họ sẽ bỏ thất, họ đi lại thất kia
nói chuyện, mình có cái người mà quản lý như vậy thì họ không dám. Nhờ cái
không dám đó mà nó đỡ cho những người mà người ta quyết tâm người ta tu.
Cái người mà
đi nói chuyện, cái người đó đáng tội. Còn cái người mà người ta không có thích
đi nói chuyện mà bắt buộc người ta phải tiếp, tiếp cái người kia thì rất tội.
Thì đó là cái nhiệm vụ của con, con phải cố gắng hơn. Cực một chút nhưng mà có
thể vì lợi ích chung cho chúng. Con thấy chúng nữ rất đông chứ đâu phải ít.
Còn tất cả
chúng nam cũng như nữ, đều hôm nay là ngày mà mấy con đã gặp Thầy, đều rõ pháp
tu hết. Đừng có phí cái thời gian mấy con, thời gian qua cũng như ngày hôm nay,
các con thấy bây giờ xế rồi làm sao mà nó là buổi sáng được mấy con, nó đi qua
mất rồi.
"Tất
bóng thời gian một tấc bóng vàng
Tấc vàng
tìm được không gì khó
Tấc bóng
thời gian khó hỏi han".
Thời gian nó
qua rồi mình không làm sao mình lôi nó lại được đâu. Cho nên đừng phí thời
gian, tu chứng, giải thoát càng sớm chừng nào thì mình lại càng khỏe chừng nấy
mấy con. Chỉ có mấy con ráng, Thầy không thể nào mà thắp đuốc cho mấy con đi được.
Cho nên mấy con phải “tự thắp đuốc lên mà đi”, cố gắng để cứu mình
đó là cái nhiệm vụ của mấy con hôm nay.
(01:01:00) Còn
về cái ban đời sống các con, công việc đời sống của chúng thì các con phận sự
mình cứ làm. Nhưng trong cái làm mình vẫn có tu các con, lấy cái làm mình tu chứ.
Tại sao? Một cái hành động mà mình bưng một cái rổ cẩn thận, kỹ lưỡng, không có
để cho nó vung vẩy nước, ướt chỗ này, ướt chỗ kia, đó cũng là tu đó mấy con.
Mình để đâu có ngăn nắp, chỗ nào ra chỗ nấy, đó là tu mấy con. Cách thức của
chúng ta là cách thức tu trong mọi hành động trong cuộc sống của chúng ta.
Cho nên vì vậy
mà mấy con cố gắng, cố gắng để chúng ta vừa làm công việc trợ giúp cho chúng mà
cũng là giúp cho chúng ta tu trong hành động.
Cho nên
chúng ta dẹp hết ba cái điện thoại đi. Bởi vì chính cái điện thoại đó mà lại
làm động người này, đến động thất người khác mấy con. Người nào đi tu mà còn điện
thoại gọi những người ở đâu, xa xưa đâu nói chuyện, thì mình tự phá cái hạnh độc
cư của mình, mà mình tự phá cái độc cư những người xung quanh mình, mình xấu hổ
lắm mấy con.
(01:02:23) Cho
nên mình phải dẹp hết những cái điện thoại, không có gọi ai hết, tôi quyết định
tu là thời gian ngắn, một tháng, hai tháng, ba tháng đến sáu tháng tôi phải giải
thoát hoàn toàn. Cái sự quyết tâm của mình thì trong sáu tháng thì mình làm chủ
sanh, già, bệnh chết, có gì đâu phải khó. Chỉ mình không quyết tâm. Mình tu mà
còn lấy điện thoại ra gọi người này, gọi người kia, nói chuyện qua, nói chuyện
lại thì như vậy làm sao mà sáu tháng mình thành tựu được mấy con.
Cho nên điện
thoại dẹp hết, không có được sử dụng nữa mấy con. Mình vô đây mình tu rồi thì dẹp
hết. Chứ phải chi mình vô cái chỗ nào đó người ta còn sinh hoạt như ngoài đời
thì mình sử dụng. Còn vô chỗ tu rồi thì mình dẹp ba cái điện thoại là điều tốt
nhất, để yên tịnh cho mình mà cho người, người ta tu. Một người mà sử dụng điện
thoại, người kia cũng bắt chước theo, rồi người nọ cũng bắt chước theo. Nên vì
vậy mà làm cho cái khu vực tu tập của chúng ta nó quá động. Cho nên mấy con nhớ
kỹ những cái điều này, dẹp hết mấy cái điện thoại.
Đó là những
điều mà Thầy chỉ đạo cho mấy con cố gắng thực hiện. Trong sáu tháng, trong giới
nữ cũng như giới nam các con, phải có người tu chứng. Người tu chứng không phải
ngồi đó mà chứng, người tu chứng là cái người chứng bằng trí tuệ. Đạo
Phật là đạo trí tuệ rất là sáng suốt mấy con. Họ sống một mình họ ở
trong thất, họ không đi ra làm động ai hết, nhưng họ rất an vui.
(01:04:20) Còn
những người có thời gian ở trong thất đi ra làm động thiên hạ. Đó thì mấy người
đó đâu phải là người tu chứng, người ức chế.
Cho nên sự
tu tập của chúng ta phải biết chúng ta tu đúng, tu sai, tu chứng đạo hay là
chưa chứng đạo chúng ta phải rõ ở chỗ này. Người chứng đạo trí tuệ chúng ta đều
có, trong quá khứ mọi sự xảy ra chúng ta muốn nhớ lại một điều gì đều nhớ hết.
Trong tương lai chưa có xảy ra chúng ta đều biết hết. Đó là người tu chứng. Mấy
con người nào có được cái trí tuệ đó chưa? Nếu có là đã chứng đạo thì mấy con
khỏi tu. Mấy con sẽ ra giúp đỡ Thầy để hướng dẫn chúng nam. Bên nữ cũng vậy, mấy
con đã được cái trí tuệ đó rồi thì ra giúp đỡ Thầy để hướng dẫn chúng nữ tu tập.
Trí tuệ của
đạo Phật dạy chúng ta tu tập là không có thời gian, không có quá khứ, chỉ có hiện
tại, "quá khứ không truy tìm, vị lai không ước vọng, chỉ có hiện tại".
Đó là đạo Phật đã xác định ba câu kệ như vậy.
Thì hôm nay
chúng ta cố gắng tu tập, và những lời Thầy khuyên đến đây thì xin chấm dứt. Mấy
con có thưa hỏi Thầy gì không?
(01:05:56) Tu
sinh Gia Hạnh: Thưa Thầy, Thầy cho con đọc lại những cái câu hỏi
của các, câu hỏi:
Kính thưa
Thầy, Thầy thường dạy cho Ban quản lý của Tu viện Chơn Như, lúc nào các con
cũng phải giữ gìn giới luật dù là những lỗi nhỏ nhặt. Nên chúng con cũng theo lời
dạy của Thầy mà thực hiện. Nay có những người phạm giới, phá giới ra khỏi Tu viện
thì có những lời lẽ trên mạng nói là : “Ban quản lý của Tu viện Chơn Như là khó
khăn, nghiêm khắc với tu sinh như vậy là sống thiếu đạo đức”. Vậy con kính
trình lên Thầy để Thầy chỉ dạy cho Ban quản lý Tu viện hiểu rõ và phải làm như
thế nào để được vừa lòng tất cả tu sinh mà không mang tiếng là sống thiếu đạo đức.
Kính xin Thầy từ bi chỉ dạy cho các con.
(01:06:51) Trưởng
lão: Thầy sẽ chỉ dạy cho.
Giới luật của
Phật là cây thước để đo sự tu tập của chúng ta.
Ai vô đây
thì phải giữ gìn giới luật, mà không giữ gìn giới luật thì chúng ta đuổi ra. Mặc
dù họ có nói xấu Tu viện này cách gì đi nữa, giới luật chúng ta vẫn nghiêm chỉnh.
Người ta không phải nghe một chiều, mà người ta sẽ đến đây, người ta sẽ lắng
nghe ở đây như thế nào người ta mới tin. Chứ đừng nghĩ rằng mấy người đó bây giờ
đưa bài vở này kia nọ lên trên trang web hay hoặc là này, nọ, kia để mắng, phá
này kia, Tu viện Chơn Như thế này, Ban quản lý làm sai này kia, sự thật Ban quản
lý càng nghiêm chỉnh trong giới luật chừng nào thì cái Tu viện chúng ta càng nổi
tiếng chừng nấy.
Cho nên con
đừng có sợ hãi trước những cái dư luận của những cái người thù dơ, trước những
cái người nhỏ mọn. Phạm giới bị đuổi ra khỏi Tu viện còn kiếm chuyện này chuyện
kia, không biết xấu hổ. Chúng ta không trả lời với những người đó, họ muốn nói
gì nói. Thì mọi người muốn như thế nào thì người ta về đây, người ta xem xét.
Còn người ta không về, người ta nghe theo những lời người đó, mặc họ. Chúng ta
cần người tu chứng chứ không phải cần đông người. Chúng ta không sợ cái điều đó
đâu.
Chỉ một người
ở đây tu chứng cũng đủ là tiếng nói, chúng ta trả lời với những số người nhỏ mọn
đó. Cho nên những cái số người đó chúng ta không cần thiết trả lời với họ, nói
gì mặc họ. Họ khiêu gợi chúng ta để chúng ta trả lời bằng cách này bằng cách
khác, để rồi chúng nắm dựa vào đó, mà chúng nói thế này thế kia. Cho nên chúng
ta chẳng thèm nói những người mà tâm trí nhỏ mọn, phá hoại như vậy. Cho nên sau
Thầy khuyên con nên không thèm nói tới những cái số người này. Dẹp! không có
nói.
(01:09:05) Tu
sinh Gia Hạnh: Kính thưa Thầy, Thầy dạy cho chúng con khi nào gặp
khó khăn cần thưa hỏi về vấn đề tu tập thì xin gặp Thầy để Thầy giúp đỡ. Nhưng
khi gặp khó khăn muốn xin gặp Thầy thì không gặp được. Như vậy các con phải làm
sao, khi muốn trình pháp hoặc gặp khó khăn về vấn đề tu tập để nhờ Thầy chỉ dạy,
để không phải tu tập sai đường, mà tu tập cho được có kết quả tốt. Kính xin Thầy
từ bi chỉ dạy cho các con.
Trưởng
lão: Mọi người ở
đây, mấy con thấy người nào cũng xin gặp, mà gặp Thầy hỏi những cái câu hỏi lảm
nhảm nó không ra đâu hết, thì gặp Thầy làm mất thì giờ Thầy rất nhiều. Tốt hơn
hết mấy con muốn thưa hỏi thì viết câu hỏi đó ra gửi lên Thầy. Thầy thấy câu hỏi
đó đúng, Thầy trả lời. Mà không đúng, thì Thầy thấy câu hỏi này, câu hỏi lảm nhảm,
bỏ! Thì Thầy tự bỏ, Thầy không trả lời. Thầy đã dạy rồi mà còn hỏi lại, hỏi đi.
Tức là Thầy không trả lời những câu hỏi lặp lại, lặp đi.
Rồi con hỏi
tiếp!
(01:11:22) Tu
sinh Gia Hạnh: Kính thưa Thầy, từ lâu các Phật tử chúng con gặp được
cuốn Bậc Tam Minh. Nên theo đó để tu tập nên thường bị ức chế tâm không đi đến
đâu cả, mà nhiều người lọt vào tưởng. Gần đây chúng con mới hiểu được cuốn sách
Bậc Tam Minh đó không phải của Thầy mà là do sư Từ Quang tưởng giải viết ra, mà
các Phật tử lầm tưởng là của Thầy nên theo đó mà hành sai. Vậy các con xin Thầy
chỉ rõ cho các con hiểu rõ ràng về cuốn sách Bậc Tam Minh này có phải do thầy Từ
Quang viết ra không, và nó có ảnh hưởng như thế nào về vấn đề tu tập của các tu
sinh? Con kính xin Thầy chỉ dạy cho các con được rõ.
Trưởng
lão: Thầy Từ Quang
có một thời gian theo Thầy tu tập. Thầy dạy thầy Từ Quang tu theo đặc tướng. Bởi
vì con người của thầy Từ Quang là con người loạn động, ngồi mà vọng tưởng lung
tung đủ thứ. Dạy cho riêng cho đặc tướng của thầy Từ Quang. Thầy Từ Quang lại
xách cái này dạy mấy con, làm mấy con diệt ý thức của mình tê liệt hết. Đó là mấy
con không hỏi Thầy, cái nào đúng, cái nào sai. Thầy dạy cho đặc tướng của một
người. Mà giờ cái người đó đối với họ lấy họ tu, họ thấy có cái kết quả của cái
sự đặc tướng của họ. Họ tưởng là người nào cũng giống nhau hết sao? Bây giờ họ
đem ra họ phổ biến để họ mượn cái danh, họ làm danh họ viết hết, nào là kinh
sách này kia. Sự thật đó là háo danh, chứ còn người ta tu được, người ta được
pháp mà Thầy dạy cho đặc tướng của mình, mình tu được thì mình lo mình tu tới
chứ. Còn đằng này tu chưa tới nơi, tới chốn mà đem ra phổ biến bằng cách này, bằng
cách kia. Như vậy là quá háo danh, đâu phải là con người tốt.
(01:12:31) Cho
nên vì vậy đó, thí dụ bây giờ Thầy thấy ở trong cái số mọi quý thầy, quý cô có
cái đặc tướng nào đó. Thầy thấy cần phải dạy thêm, thì đừng có đem cái pháp
riêng của mình mà dạy cho người khác tu, thì như vậy là mình đã làm sai cái điều
mà Thầy dạy. Cho nên vì vậy mà những cái điều mà mấy con đã đọc sách của Từ
Quang, thì mấy con không có nên tin. Người ta mượn Thầy để người ta nói rằng
sách của Thầy chỉ dạy người ta viết ra.
Chứ thật ra
khi nào mà sách Thầy, Thầy viết ra thì Thầy viết ra chứ Thầy không có nhờ ai viết.
Thầy biết viết chữ chứ đâu phải là Thầy dốt, Thầy không biết viết chữ đâu Thầy
nhờ. Thầy viết bao nhiêu sách vở, mười tập Đường Về Xứ Phật, bao nhiêu những
cái lời kinh sách Thầy đã lược giải. Thầy dạy Thầy viết ra sách biết bao nhiêu.
Thầy có nhờ ai đâu mà tại sao mà bây giờ lại có người nói như vậy, thì mấy con
phải tự hỏi.
Hôm nay hỏi
Thầy mới rõ ra, đó là sự háo danh chứ không phải là cái sự tu tập. Tu mà còn
háo danh như vậy tu cái gì? Còn ham danh, còn háo danh đưa ra sách vở bằng cách
này, bằng cách kia để phổ biến như vậy là háo danh chứ. Tu rồi chưa? Nếu mà Thầy
tu chưa rồi thì mấy con tìm cái cuốn sách mà Thầy viết chưa chắc đã là tìm được.
Nay Thầy tu
xong thì mấy con thấy sách vở Thầy viết ra. Rồi so sánh những lời gốc Phật dạy,
mấy con thấy Thầy nói không bao giờ sai những lời Phật dạy.
(01:14:24) Còn
cái kia đưa ra rõ ràng là Thầy không dạy mà nói Thầy dạy để tạo danh, tạo lợi. Ở
bên đó đưa ra nói vậy đó thì tạo lợi, tạo danh. Mà tạo lợi, tạo lợi để làm gì?
Để nuôi gia đình, đem về nuôi vợ, nuôi con. Mình tu tới đâu mà mình làm cái chuyện
tội lỗi quá vậy, gạt Phật tử người ta. Thầy nói, bây giờ nói , tôi tu như vậy
tôi nhờ thầy Thông Lạc, mà tiếng của thầy Thông Lạc nó vang lừng như vậy. Mà
tôi chỉ mượn cái tên của Thầy thôi thì đủ tôi có tiền rồi, có bao nhiêu tiền
tôi đem về tôi lo gia đình tôi, vợ con phè phỡn, khỏi có đi lao động, đi làm
cái gì hết cũng đầy đủ.
Bây giờ mấy
con hỏi những người mà ở gần sư ở bên đó thì mấy con sẽ biết rất rõ cái đời sống
ở bên đó sư như thế nào. Chứ chưa nói, Thầy chỉ ở đây Thầy biết ở bển sao rồi. Cho
nên gạt ai chứ gạt Thầy sao được. Nhưng mà Thầy nói: “Thôi, ai làm tội
nấy chịu”. Lấy Phật pháp mà bán thì đó là quá trật.
Cho nên vì vậy
thì mấy con cần đề cao cảnh giác. Có một số người lợi dụng để bán Phật, bán
pháp bằng cách này, bằng cách khác.
Con có hỏi
điều gì thêm nữa không? Rồi tới con, con cứ lên con.
(01:16:05) Tu
sinh Thanh Như: Dạ kính bạch Thầy, trong giờ tu tập có các vị hay tập
thể dục, đứng vẩy tay như là dịch cân kinh, gọi là để phá hôn trầm. Và ngoài giờ
tu tập như là giờ nghỉ quý vị cũng có đứng tập thể dục nữa. Gọi là để giữ gìn sức
khỏe. Vậy thì những vị đó tập như vậy là có đúng không bạch Thầy? Xin Thầy chỉ
dạy cho chúng con được rõ.
Trưởng
lão: Mấy con thấy
cái gì mà ở đây Thầy dạy thì mấy con tu tập. Còn cái gì mà Thầy không dạy mà ở
ngoài đem vô, hoàn toàn là ngoại đạo chứ không phải là của Thầy. Thí dụ như bây
giờ mình tập thể thao, thể dục, thì đi ra ngoài đời, ở ngoài đó muốn tập sao đó
tập, sao lại vô đây tập cái chuyện đó. Ở đây mình tập luyện cái pháp của Thầy đầy
đủ rồi, đâu cần phải giựt tay, giựt chân. Đó là cái sai.
Cho nên ở
đây mà thấy ai mà làm hành động khác mà không phải Thầy dạy, thì mấy con biết
đây là những cái người mà chịu ảnh hưởng tu tập của ngoại đạo. Mang vô đây để rồi
rèn luyện, sợ mình chết. Ở đây Thầy có sợ chết đâu mà phải giựt tay, giựt chân.
Ở đây Thầy có sợ bệnh đau đâu, chỉ một câu tác ý của mình, đủ tâm bất động của
mình rồi thì có sợ gì mà bệnh đau mà phải tập thể thao, thể dục. Con hiểu
không?
Cho nên vì vậy
những người đó là những người vô đây mà mang pháp ngoại đạo vô đây phá hoại chứ
đâu phải là người tu ở đây. Người tu đây Thầy dạy sao tu vậy, chết bỏ! Mấy người
còn muốn sống tập luyện đó để cho sống dai, để cho mạnh khỏe, còn ham mạnh khỏe.
Thân này làm gì mà mạnh hoài được, đau bệnh là một sự thử thách chúng ta để
trên con đường rèn luyện để chúng ta trở thành cái nghị lực vô cùng to lớn. Như
vậy mới gọi là tu, còn tu gì mà lo trước những cái điều kiện chưa tới. Thì như
vậy không đúng. Cho nên thấy ai mà vô đây mà tập thể thao, thể dục đều là sai hết.
Con có thấy Thầy dạy người ta tập thể thao, thể dục đâu. Còn ở đây mà tập thể
thao, thể dục là sai.
Con có hỏi
thêm gì nữa không?
(01:18:36) Tu
sinh Thanh Như: Dạ con còn một câu nữa. Dạ bạch Thầy có những cư sĩ
về cất nhà, cất thất ở gần Tu viện để tu tập. Thì nếu quý vị đó mà tự lo, tự tu
thì không có gì để nói. Nhưng có vị thì xin được khất thực mỗi ngày ở trong Tu
viện, như vậy thì những quý vị đó có cần phải giữ giới ăn, ngủ, độc cư như những
tu sinh trong Tu viện không thưa Thầy?
Trưởng
lão: Những người mà
cất nhà ở gần mà Tu viện, mua đất cất nhà ở gần Tu viện, mà vô Tu viện xin cơm
ăn là mấy vị ăn lừa đảo.
Ở trong Tu
viện là nuôi những người tu, chứ không phải nuôi những người cất nhà riêng tư ở
ngoài. Những người ở ngoài vô đây xin là sai, là không đúng. Ở đây đâu phải là
cái chỗ mà bố thí, cái chỗ mà làm từ thiện để cho cơm, cho gạo. Mà ở đây là cái
chỗ người ta lo cho chúng có một bữa ăn để mà lo tu tập. Đúng không?
Còn ở ngoài
có biết tu hay không tu, đi chơi tà la, tùm lum hết, nói chuyện đầu này, nói
chuyện đầu kia, chuyện tào lao, chuyện phiếm, rồi chuyện tranh hơn, tranh thua,
rồi vô đây xin cơm ăn. Cái chuyện đó là cái chuyện không phải, nhất định là
không cho. Nói Thầy không cho, quý vị có tu đâu, quý vị vô đây. Vô đây là quý vị
buông xuống hết, không nhà, không cửa. Ở đây cho cái thất như thế nào ở như thế
nấy, thất của chung chứ đâu phải là của riêng ai.
(01:20:24) Cho
nên vì vậy chỉ có con đường tu mà thôi, thì mấy người xứng đáng mới hưởng của
đàn na cúng dường ở đây. Còn quý vị cất nhà ngoài kia, ăn hai ba bữa, vô đây
xin ăn thêm nữa, thì quý vị lừa đảo chứ đâu phải quý vị là người tu đâu. Thầy
không chấp nhận những cái người đó đâu.
Những người
mà về đây nói, ờ cất nhà gần chùa tu này kia, tu cái gì? Họ đem con, đem cháu ở
đầy đàn, ở đó mà tu, tu cái gì? Lừa đảo người ta chứ tu, tu thì buông xuống hết,
không nhà, không cửa, không con, không cái thì mới tu chứ. Tu mà tu vậy, tu cái
gì? Lừa đảo gạt ai chứ gạt Thầy được sao. Cho nên những người đó đuổi ra khỏi
khu vực Tu viện của chúng ta. Ở ngoài mua đất cất ở sao ở, rồi nấu ăn, nấu uống
sao cũng được. Nhưng đừng có rớ trong chùa. Trong cái chỗ tu của người ta thì
được. Mà rớ trong chùa thì không được.
Ở đây là người
ta lo đời sống cho những người tu ở trong Tu viện. Mình phải hiểu vậy, chứ
không phải ở đây là chỗ bố thí cho mấy người, đi kiếm cái chỗ nào mà người ta bố
thí cơm gạo thì mấy người xin. Còn ở đây không có bố thí, ở đây người ta phục vụ
cho những người thật tu. Người ta quyết tâm người ta bỏ hết cuộc đời người ta
đi tu để tìm lấy con đường thoát khổ, thì chúng tôi cố gắng phục vụ. Cơm nước
hay hoặc là tất cả những đời sống của họ thì chúng tôi phục vụ.
Nhưng mấy
con nên nhớ, nói phục vụ cho các con chứ thực tu người ta không có đòi hỏi thêm
một cái gì, có gì xài nấy, có gì ăn nấy không đòi hỏi thêm, đó mới là tu.
(01:22:22) Còn
tu mà đòi hỏi, nay ăn cái này, mai ăn cái kia, hôm nay cho tôi cây kéo, mai cho
tôi cái dao thì mấy người đó thôi làm ơn đi về đi. Ở đây không có xin xỏ những
cái điều đó đâu. Tu thì lo tu, chứ đừng có tu mà cứ, riết rồi ở một thời gian một
năm, hai năm, trời đất ơi, đi ra mang hai, ba bao đồ đạc. Cứ đụng ai cũng xin
Phật tử người này xin chút, người kia xin chút. Tới chừng mà không còn ở trong
Tu viện, đi ra Thầy thấy hai, ba bao như thế này. Trời ơi! Còn kêu xe ôm nữa,
chất chở đi về nữa.
Lợi dụng
chùa, chỗ tu hành, lợi dụng Phật tử để xin cái này, cái kia về xài riêng tư. Họ
đâu thấy tội lỗi. Cho nên những cái hành động đó là không chấp nhận. Cho nên
thí dụ cất nhà ngoài kia thì tự nấu cơm lấy ăn, chứ không có vô đây xin cơm
trong chùa.
Còn người ta
ở đây người ta có thất người ta ở, của Tu viện cho người ta ở trong cái thất
người ta tu. Thì những người đó chúng ta phục vụ chúng ta nấu cơm, lo lắng đời
sống cho họ. Thì đó là đúng.
Chứ những
người đó thì dẹp hết đi. Nhớ Thầy bảo, các con nhớ cái điều đó. Chứ họ lợi dụng
dữ lắm, đời tham lam lắm, cái lòng tham không đáy mà.
Nên tìm mọi
cách, cẩn thận. Nhất là cái ban đời sống các con thì phải cẩn thận, dè dặt cái
số người lợi dụng, họ không tu hành đâu. Thầy nói khi mà cất nhà yên rồi thì mấy
người nói tu, mượn danh tu chứ sự thật ra không tu hành thứ gì hết. Đã có nhà
riêng rồi mà còn tu, tu cái gì? Người ta bỏ hết người ta tu còn chưa được huống
hồ là có nhà. Cho nên dẹp mấy người xuống đi thôi.
Có hỏi gì nữa
không con?
Tu sinh
Thanh Như: Dạ
con xin hết!
(01:24:35) Tu
sĩ 3: Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni phật. Kính thưa Thầy, cho con
xin được hỏi cái vấn đề ăn uống như, ở trong sách Đường Về Xứ Phật cũng như
trong Oai Nghi Chánh Hạnh, thì Thầy có dạy đối với các loại rau củ như các loại
hành, tỏi, nén, hẹ, rau diếp cá thì không nên ăn, như vậy thì trong những thực
phẩm mà lỡ như có hành tỏi trong đó thì con phải xử trí như thế nào thưa Thầy?
Trưởng
lão: Nó không phải
là giết con vật đâu, nhưng mà vì nó ăn phần nhiều cái chất đó là cái chất sinh
dục, nó tạo cái ham muốn của mình, phải không? Và đồng thời nó tanh hôi chứ nó
không có tốt lành gì. Cho nên mình không ăn cũng tốt, mà ăn thì nó cũng không
có tội lỗi, không có ai bắt tội lỗi mình, mình không có giết con vật ở trong đó
mà. Thành ra không có sao hết. Cho nên vì vậy đó mình thấy chỗ mà Thầy nói đó
thì mình biết rồi. Tại vì cái loại cây đó nó có cái mùi hôi, phải không? Thì do
đó mình không ăn thôi. Còn người nào ăn được thì cứ ăn chứ Thầy không cản điều
đó đâu.
Nhưng mà
mình cũng phải hiểu. Hiểu là cái cây đó vốn nó tạo ra cái lòng ham muốn của
mình, cho nên mình dừng, mình không ăn thứ đó. Bởi vì ở trong con người của
mình, người nào cũng còn cái lòng ham muốn chứ chưa phải dứt, phải cố gắng mà tập
diệt. Chứ không phải vì tội lỗi hay hoặc này kia. Đó là cái loại rau gọi là ‘ngũ
vị tân’, chứ không phải theo kiểu mà Đại thừa mình ăn sợ nó tội này kia,
không có tội, không ai bắt tội mình hết. Tôi ăn rau cải chứ tôi không có giết
cá, giết thịt mà tôi ăn, thành ra không tội. Nhưng mà mình thấy nó hôi, các con
thấy, đối với người ăn quen rồi thì không hôi. Mấy con ăn được thì mấy con ăn
chứ có ai bắt bớ gì mấy con đâu. Không có sao đâu.
Tu sĩ 3: Tại vì con thấy trong sách
Thầy bảo là không nên ăn, nên từ bỏ nên con mới hỏi.
Trưởng
lão: Tại vì nó hôi
đó con, với nó sinh dục.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét