495- PHÁP TA KHÔNG CÓ THỜI GIAN
(01:26:41) Tu
sĩ 3: Kính thưa Thầy trong sự tập thì sau khi con tác ý là:
"Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự", thì con ngồi yên thì sau
đó cái tâm con nó quay vào trong thân, nó định trên thân. Vậy nhưng mà cái tâm
của con nó không có hướng, phóng dật ra ngoài, như vậy thì trạng thái đó đúng
hay sai Thầy?
Trưởng
lão: Cái gì? Con hỏi
cái gì con hỏi lớn lại.
Tu sĩ 3: Như trong trường hợp sau
khi con tác ý là: "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự", thì tâm
con nó quay vào định trên thân, tâm nó không có hướng ra ngoài. Như vậy là nó cảm
giác như toàn thân, nó biết rõ toàn thân, nó không tập trung chỗ nào hết, như vậy
là đúng hay sai thưa Thầy?
Trưởng
lão: Cái đó nó chỉ
đúng được một phần ở trong mười phần. Khi mà nó quay vô, nó cũng biết toàn thân
của nó. Nhưng nó vẫn biết ở ngoài hết.
Tu sĩ 3: Dạ nó biết ở ngoài nhưng mà
nó không có phóng dật ra.
Trưởng
lão: Ờ, nó biết ở
ngoài hết thì đúng, chứ còn nó chỉ biết cái thân nó không thì nó sai.
Còn con ngồi
bây giờ biết bây giờ mình đang, ý thức mình đang quay vô mình biết cái thân của
mình, thì rõ ràng là nó biết từ chân đến đầu, tay chân chỗ nào nó cũng biết, đến
đâu nó cũng biết. Đó là cái thức của con nó biết rất rõ rồi.
Vậy thì con
quan sát coi cái thức của nó, nó có phải là nó cứ luôn luôn nó tập trung ở trên
thân con không? Hay hoặc là nó còn, ở ngoài nó không biết thì con quay ra con
nhìn cây, nhìn cỏ, con thấy lá cây, cỏ, rồi đường đi này kia thì đó là đúng.
Tu sĩ 3: Trong trường hợp nếu con
nhìn ra ngoài như vậy nhưng mà nó biết rõ, mà tâm con nó không có phóng dật.
Nhưng không có tập trung vào chỗ nào hết, như vậy là đúng hả Thầy?
(01:28:15) Trưởng
lão: Mình không tập trung chỗ nào hết, mà mình biết rõ cây, cỏ, chỗ đó là cỏ
xanh, cây đó là, chỗ đó là mòn này kia đồ con thấy biết hết. Đó là điều kiện là
trí tuệ của con đó.
Trong khi
nói như vậy không có nghĩa là con chỉ quay ra con biết có bao nhiêu đó đâu. Rồi
từ cái chỗ biết đó, từ đó nó mới phóng xuất ra những điều mà con cần biết. Điều
đó là điều quan trọng! Chứ còn cứ con bắt nó quay vô hoài nó hết biết, nó sai
đường. Cho nên Thiền Đông Độ nó bắt người ta gom cái ý thức lại, không có cho
quay ra. Cái đó là sai rồi, không đúng.
Tu sĩ 3: Con xin thành kính cám ơn Thầy!
(01:28:58) Tu
Sĩ 4: Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật!
Kính thưa
Thầy, con xin thưa Thầy là lúc đầu mới về cho nên con bị tu con rút vào cái hơi
thở đó. Bây giờ nó hay bị tức ngực, và nó cứ nó chạy ngược trong thân con. Như
là con đi kinh hành thì, con ngồi thì nó rung người. Cho nên là con ngồi không
có được, con đi kinh hành thường xuyên, thì con đi kinh hành con tác ý nó là
:"Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự". Thì con đi khoảng chừng 1
mét, khoảng chừng 20 bước hoặc là hơn như vậy, thì cái con mắt con nó cứ nó giật
hoài vậy đó. Thì con tác ý trở lại là: "Tâm bất động, thanh thản, an lạc,
vô sự". Rồi con đi tiếp và con đi một lát thì nó cũng bị như vậy, và con cứ
đi như vậy. Thì con xin Thầy, con dùng câu pháp hướng con tu tập như vậy, và
con cũng thấy rằng là trong một thời gian ngắn gần đây. Mấy bữa trước là con bị
rất là nặng, nó làm cho con coi như là không thể chịu nổi. Buổi tối là con ngủ
là cái viêm xoang đó, nó ăn cái đầu con rắc rắc ở trong đó. Và nó cứ nó chạy lùng
bùng ở trong đó. Rồi ăn vô thì nó đau bao tử. Nói chung là nó tệ toàn thân. Thầy
có dạy rằng là ai có bị tưởng thì mới biết được cái cảm thọ của cái tưởng đó.
Con có đôi lúc chưa tới giờ thức dậy đó, mà ở trong đầu con nó gõ ở trong đó cứ
như là cô Hiền mà đứng gõ cửa cho con, mà con ngủ mà con ngủ quên rồi cô Hiền đến
gõ cửa, nó gõ ầm ầm trong đó vậy. Và khi con giật mình dậy thì có đôi lúc mới
có 1 giờ hoặc là 1 giờ hơn. Sự thật là đúng cái giờ dậy đó thì nó gõ ầm ầm
trong đó vậy đó. Thì con giật mình dậy thì là con thấy đúng cái giờ đó như vậy.
Thì con thưa Thầy là con vô trong tưởng, những cái gì con tu tập, và những cái
gì con suy nghĩ thì ở trong bất động thì Thầy đều biết trước, con luôn nghĩ như
vậy. Dạ con muốn ước nguyện là Phật, Thầy đưa đường dẫn lối cho con để con đi
đúng với chánh pháp, để con được giải thoát hoàn toàn. Và con biết rằng là cái
cảm thọ của con bây giờ khó có ai biết được, chỉ có Thầy mới là người mà nhìn
thấy và biết được cái cảm thọ của con thôi.
Vậy con
xin Thầy từ bi chỉ dạy cho con để cho con có một cái pháp tu để cho đúng với
cái đặt tướng của mình và con có thể xả được. Con xin Thầy từ bi chỉ dạy cho
con.
(01:31:26) Trưởng
lão: Con dẹp hết đi, giờ con không có tu pháp nào nữa hết, con không có tu
cái gì nữa hết. Đạo Phật dạy chúng ta: “Pháp ta không có thời gian”.
Không có thời gian tu mà, còn con tu quá chừng mà thành ra nó cũng không có cái
gì hết, phải không? Cho nên đức Phật đã nói: “Pháp ta không có thời
gian đến để mà thấy”. Thấy được sự giải thoát rõ ràng mà. Vậy thì sự giải
thoát của Phật quá dễ dàng chứ đâu phải khó khăn đâu.
Cho nên vì vậy
đó Thầy bảo con dẹp hết những cái cách thức mà con tu tập, nó sai hết rồi,
không đúng đâu, bỏ xuống hết, dẹp không có tu. Và đồng thời con để cái tâm mà
hiểu biết của con, cái tri thức hiểu biết của con, con biết cái chuyện đó là
ác, con biết nó là ác, con không làm. Chuyện đó là thiện con tăng trưởng, thì
con làm. Đó, thì như vậy mà con hằng ngày con sống như vậy, thì con thấy sự giải
thoát ngay đó. Chứ còn bây giờ con tu bậy bạ không có được đâu, tu vậy là tu
sai. Nên nghe lời Thầy bỏ đi, để không uổng cuộc đời tu hành của mình mà chẳng
được những gì đâu.
Cho nên bỏ
xuống hết, pháp đó đều là trật hết rồi, chứ tu vậy không đúng đâu, con nghĩ như
vậy chứ… Cho nên pháp Phật dùng cái trí tuệ của mình mà quan sát tất cả thân
tâm của mình, đau nhức chỗ nào biết chỗ ấy hết chứ không phải là không biết, biết
hết rõ ràng, đó là đạo trí mà, trí tuệ mà.
(01:33:02) Cho
nên vì vậy mà đạo Phật đâu phải là khó đâu mấy con, Thầy nói quá dễ, dễ thiệt dễ,
không cần phải tu. “Pháp ta không có thời gian”, đức Phật đã xác định
vậy, đâu có thời gian tu. “Đến để mà thấy”, chúng ta đến thì chúng
ta thấy giải thoát liền mà.
Cho nên vì vậy
mà chúng ta thấy giải thoát thì chúng ta điên gì mà chúng ta không ở trong cái
pháp đó để giải thoát, để đi cái pháp khác sao?
Thì do đó mấy
con bỏ xuống hết đi, rồi mấy con chỉ còn có là cái trí tuệ, cái sự hiểu biết của
mấy con. Thì cái sự hiểu biết của mấy con nó hiểu như thế nào, ác - thiện, thì
chừng đó mấy con trở về Tứ Chánh Cần. Nghĩa là “ngăn ác, diệt ác, sanh
thiện…” có vậy thôi. Thì lúc bấy giờ mấy con thấy cuộc đời của mình
giải thoát.
(01:33:56) Tu
sĩ 4: Con thưa Thầy, bây giờ con ngồi thì hai con mắt con nó cứ nó
giật hoài nó làm cho con rơi vào cái tưởng đó. Thì bây giờ con phải phá như thế
nào?
Trưởng
lão: Bây giờ như vậy
thì Thầy bảo con đừng có tu, đừng có ngồi gì hết, đi chơi để thong thả, như người
vô sự vậy đó. Mà hễ nó có ở trong đầu mình cái gì thì con tác ý: “Đây
là sai, mày đi đi, tao không chấp nhận mày đâu!”. Bây giờ đó con mới
trong cái sự hiểu biết của con, cái tri kiến của con hiểu biết nó: “Ờ
cây này hôm nay sao rụng lá, lá vàng nè?”. Con đưa nó ra ngoài, đừng
có để nó ở trong tâm mình. Thì lần lượt nó không như ngày xưa, rồi con tu tập
như vậy thì con chỉ còn cái tri kiến, có cái sự hiểu biết của con, cái trí tuệ.
Đạo Phật
là đạo trí tuệ mà.
Cho nên chúng ta dùng trí tuệ để giải thoát, chứ không phải là dùng thiền định
đâu.
(01:34:54) Tu
sĩ 4: Dạ con thưa Thầy, vậy là bây giờ con không có dùng cái câu
tác ý cho tâm bất động?
Trưởng
lão: Ờ, con không có
tu tập, đừng có tu tập pháp nào hết. Khi mà mình tu sai rồi, nó bị chướng rồi
thì dẹp hết không tu nữa, thì con sẽ không có gì hết. Con không tác ý cái gì hết,
con không có tu cái pháp nào hết. Con thấy cái đó sai con biết nó sai. Con thấy
cái cây đó cái lá vàng con biết nó vàng, con biết. Tất cả những cái biết đó con
phải cho nó hoạt động thì nó không gì hết, tức là con triển khai cái biết của
con.
Mà đạo
Phật là đạo trí tuệ cho nên triển khai cái trí biết đó. Nó càng biết,
càng rộng, càng hiểu. Thí dụ con thấy cái lá cây đó nó vàng, thì bắt đầu con mới
thấy lá cây nó vàng rồi. Nhưng mà cái trí hiểu biết của con nó lại bắt đầu nó
suy tư thêm, từ đâu mà nó bị vàng đây như thế này? Đó! Thì từ đó con sẽ thấy rằng,
hôm nay vì cái cây đó mà trời nắng, không có mưa cho nên nó khô, vì vậy mà cái
lá cây nó héo, nó vàng, phải không? Con suy ra như vậy, thì cái trí tuệ của con
mà nó làm việc mà. Thành ra con suy như vậy nó có đúng không? Đúng. Con hiểu
không? Con dùng cái, con triển khai cái tri kiến, cái sự hiểu biết của con. Nó
là cách thức con tu tập bằng tri kiến của con, con trở thành người trí mà. Bởi
vì đạo Phật là đạo trí tuệ.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét