498- XẢ TÂM BẰNG CÂU TÁC Ý VÀ TRI KIẾN
(01:54:43) Tu
sĩ 8: Kính bạch Thầy! Thầy cho con hỏi. Mình xả tâm bằng cái câu
tác ý và xả tâm bằng cái tri kiến giải thoát, là cái nào có lợi lạc hơn?
Trưởng
lão: Con hỏi
cái câu xả tâm, tác ý cái câu nào?
Tu sĩ 8: Dạ xả tâm bằng cái câu tác
ý: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự” và xả tâm bằng cái tri kiến giải
thoát, con muốn hỏi là xả tâm bằng cái nào nó tốt hơn, và đem đến lợi ích hơn ạ?
Trưởng
lão: Cái câu tác ý
nó trợ giúp cho cái tâm của mình nhanh hơn. Bởi vì mình chỉ cần tác ý cái nó nhớ
ngay liền, nó xả ngay liền cái đối tượng. Nó làm cho tâm mình an ổn ngay.
Còn cái kia
nó luyện phải dùng cái trí tuệ mình quán xét nó, nó thấm nhuần nó mới xả. Một
cái mình sử dụng trí tuệ, còn một cái mình dùng tác ý để cho nó buông xả ngay
liền tức khắc.
Tu sĩ 8: Thưa Thầy như vậy xả tâm bằng
câu tác ý nó có bị ức chế không thưa Thầy?
Trưởng
lão: Cái ngay liền
mà mình xả tâm. Bởi vì cái vấn đề đó không phải là ức chế. Mà cái vấn đề đó đâu
phải là con tác ý: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”, rồi cố
kìm giữ cái tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự là ức chế. Sai! Không đúng.
Còn con chỉ,
bây giờ không có gì khởi trong đầu hết: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc,
vô sự”. Thì cái đó nó buông xuống liền, cái niệm đó nó buông xuống liền.
Thôi, con không tác ý nữa, chứ không phải cứ ngồi tác ý hoài, đó là bị ức chế.
Mình phải phân biệt cái chỗ này, chứ không khéo là mình tưởng đâu cái tâm của
mình, cứ kêu gọi nó riết rồi nó bất động, đó là cái chỗ tu chứng, không phải.
(01:56:28) Tu
sĩ 8: Con kính thưa Thầy cho con hỏi. Con tu rất là tỉnh táo. Con
ngồi có khi tới hai tiếng đồng hồ mà con không có thấy buồn ngủ gì hết. Vậy con
có thay đổi tư thế đi hoặc là sao hay ngồi để cho con tu có kết quả hơn?
Trưởng
lão: Trong cái vấn đề
mà con chưa thuần thục cái pháp Thân Hành Niệm thì con sẽ tập hai tiếng hay hoặc
là ba tiếng, điều đó là điều con tập luyện pháp mà. Nhưng mà khi thuần thục
pháp rồi không có tập nữa. Bây giờ nó bị buồn ngủ, hôn trầm, thùy miên gì đó. Lấy
cái pháp ngay liền, dập tắt liền tức khắc. Rồi ngồi chơi. Đạo Phật là đạo giải
thoát chứ đâu phải là đạo mà cứ ôm pháp ghìm ghìm cái đầu hoài đó đâu. Vậy thì
đâu phải đạo Phật! Con hiểu không? Đạo Phật là đạo giải thoát, đạo ngồi chơi,
thì nó thanh thản. Thành ra ngồi vầy ai làm gì cũng biết hết nhưng mà không dính
mắc cái gì hết.
Tu sĩ 8: Kính thưa Thầy thời gian gần
đây con ngồi xả tâm nhưng mà có một cô cứ theo con nhìn ngó con hoài, nhìn lâu
lắm. Rồi con cảm thấy khó chịu và mất tự nhiên. Xin Thầy dạy cho con.
Trưởng
lão: Mình đến mình
nói cái người quản chúng đó. Mình xin đổi thất hoặc là đi chỗ khác tránh duyên,
để không người ta phá, đó cũng là một cái duyên tiền kiếp, người ta kiếm, người
ta phá trong cái giai đoạn mình tu. Mình xin mình đổi, thì mình cũng nói rõ cho
cái người đó, đổi cho mình cái chỗ yên ổn mình tu.
Tu sĩ 9: Bạch Thầy, cho
con xin hỏi. Thưa Thầy con ngồi tu tâm bất động, tức là bây giờ con tỉnh táo,
con không hôn trầm, mà con coi như là con không còn vướng vọng niệm gì về thất
kiết sử, ái kiết sử. Và coi như chướng ngại trên thân, đau bệnh trên thân thì
con cũng đỡ nhiều.
Con cứ ngồi
được 30 phút thì con đứng lên con đi 15 hoặc 30 phút. Nhưng mà thường thường là
15 phút, thì con thoải mái và tỉnh táo, con không có buồn ngủ, không có hôn trầm.
Như vậy con xin hỏi Thầy là con có phải cần đi tăng dần lên không hay là cứ đi
như thế và con có phải tập thêm?
(01:59:01) Trưởng
lão: Khi mà con tu như vậy đó, thì trong cái khoảng thời gian mà con tu con
thấy con nhiếp tâm con tu được như vậy, con không cần tăng lên. Con dùng cái
tri kiến của con, con coi cái trí tuệ con nó phát triển như thế nào. Ngày xưa
nó hiểu như thế nào, bây giờ nó hiểu như thế nào? Mà nếu nó chưa phát triển, nó
chưa hiểu gì hết đó thì con biết đó là con tu sai pháp. Nó dễ lắm, khi mà tri
kiến người ta phát triển rồi người ta hiểu, cái sức hiểu người ta hiểu rộng lắm.
Nó không ai dạy hết, mà người ta hiểu. Thí dụ như nhìn cái cây đó, người ta biết
cái duyên gì mà cái cây đó nó từ đâu mà nó lên. Còn mình nhìn cái cây mình
không biết cái duyên gì, cái nhân duyên gì? Thì đó là mình mờ, chưa.
Tu sĩ 9: Con bị hiện tượng, là con rất
là tỉnh táo.
(01:59:58) Trưởng
lão: Nhưng mà cái tri kiến, cái trí tuệ của con, con không chịu triển khai,
cái biết của con nó cùng mục mất, uổng! Con phải triển khai. Khi mà mình thấy
mình có được cái sự hiểu biết đó rồi, thì mình triển khai mỗi ngày mỗi hiểu biết.
Thấy một đống
gạch thì mình nghĩ ngay biết bao nhiêu là công lao của những con người. Mình phải
hiểu, thì bây giờ cất lên được cái nhà thì biết bao nhiêu công lao của những
người. Đó mình phải nghĩ tới, nghĩ tới. Cho nên từ đó con người của mình nó biết
trước chuyện, nó biết cái này, cái nọ, cái kia nó biết. Chứ còn con mà để cái
trí tuệ của con, nói bây giờ tôi có trí tuệ rồi, con không chịu triển khai thì
nó là cục mịch. Nó thấy đống gạch thôi nó không biết gì hết.
(2:00:50) Tu
sĩ 10: Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật!
Dạ bạch
Thầy, thời gian con đến nơi đây con tu tập thì con cũng thấy thấm nhuần pháp
môn của đạo Phật. Con thấy rất là chân thật. Thì con cũng ước nguyện duy nhất
là, con xin Thầy cho con xin một pháp danh để con nương theo ánh sáng từ bi của
Phật và của Thầy để con tu hành được giải thoát. Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu
Ni Phật.
Và câu hỏi
thêm là như nếu mà đi Thân Hành Niệm, thì như Thầy có nói rằng đi nhanh và đi
chậm. Nhưng mà theo bản thân con thì con thấy lúc thì con đi nhanh khoảng hai
ba phút, còn có lúc thì con đi bình thường, là con đi khoảng là năm phút. Thì
con nghĩ như vậy là theo đặc tướng của mình, hay là mình đi theo kiểu nào cho
đúng hơn. Bây giờ con đang tu pháp môn xả tâm và Thân Hành Niệm. Kính bạch Thầy
xin Thầy chỉ dạy con và cho con xin pháp danh. Chỉ bao nhiêu thôi.
Nam mô Bổn
Sư Thích Ca Mâu Ni Phật!
(02:01:49) Trưởng
lão: Về con xin cái pháp danh Thầy cho con là Thanh Tâm. Tâm thanh tịnh đó
con. Cố gắng, con hiểu không?
Tu sĩ 10: Dạ bạch Thầy, Thầy nói cho
con nghe rõ chứ con không có nghe rõ được tiếng.
Trưởng
lão: Thanh Tâm. Còn
về cái pháp môn tu thì sẽ có người hướng dẫn con. Chứ không phải là Thầy hướng
dẫn. Chừng nào mà con tu cao Thầy hướng dẫn. Con hiểu không? Về cái pháp môn tu
thì có người, người ta sẽ, con muốn tu, nó có lớp lang để cho cái người đó, người
ta ở trong cái lớp đó, người ta hướng dẫn nhiều người chứ không phải riêng con
đâu. Chứ còn Thầy mà hướng dẫn từng người, từng người chắc là Thầy chết mất.
Thôi bây giờ
hết giờ rồi.
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét