497- TÂM BÌNH THƯỜNG LÀ ĐẠO
(01:47:43) Tu
sĩ 7: Con gặp chướng ngại khi con ngồi hoặc con đi, thì con ngồi
chơi con biết con ngồi chơi rồi cảm thấy là tâm bất động. Có nghĩa là con để
tâm con ở trong trạng thái không nghĩ ngợi, không lo lắng gì hết. Thì không hiểu
tại sao, cũng như lúc khi con đi vậy đó, con đi con biết con đi, rồi con không
nghĩ ngợi, không lo lắng cứ thế mà con đi.
Thì một
thời gian chừng mười bữa, nửa tháng thì con có cái cảm giác là, như có một sự
thanh thản, nhẹ nhàng trong khi rõ biết mọi vật xung quanh mình. Cũng như thân
con, con thấy thanh thản. Thì cùng lúc đó con có cái cảm giác bị ức chế là con
nghe nặng bờ vai, tức ngực, đau nhức ở lưng đồ đó Thầy. Con không hiểu trong
lúc con tác ý và con đi, hay là con ngồi. Do con cứ con nhớ chừng, hay là con
nhìn ra ngoài, cảnh vật bên ngoài kia nhìn mọi vật xung quanh con thì rồi biết
trở lại thân con, coi như cho ngồi cho đúng tư thế. Cứ như thế mà con làm thì
con thấy nó rất là an ổn, lâu lâu cái có một sự vắng lặng, thanh tịnh. Thì cùng
lúc đó con có cái cảm giác bị ức chế đó Thầy. Con không biết con sai chỗ nào?
Mong Thầy từ bi chỉ dạy cho con.
(01:49:12) Trưởng
lão: Con tu cái đó nó sai rồi con, con bị ức chế. Bởi vì khi mà tu, đạo
Phật là đạo trí tuệ. Người ta dùng cái trí tuệ người ta để rồi người
ta không có bị giận hờn, buồn khổ. Người ta không giận, không buồn khổ ai hết.
Thì cái đó là cái chính của đạo Phật.
Còn bây giờ
chúng ta chịu ảnh hưởng của Thiền Đông Độ rồi. Cứ gác chân ngồi, gom cái ý thức
lại. Cái đó là cái sai của ngàn đời. Thầy tổ của chúng ta đã theo Thiền Đông Độ
tu, có người nào làm chủ sanh, già, bệnh, chết chưa? Chưa! Bây giờ mà chúng ta
còn đi theo con đường đó nữa thì… Bỏ! Buông xuống hết, bỏ đi con! Đừng có thèm
tu những cái pháp, mà hãy tu ngay cái pháp của Phật dạy. Tu ngay cái pháp của
Phật dạy thì nó quá dễ dàng, đâu khó đâu, bằng trí tuệ mà.
Người ta chửi
mình, mình biết đó là nhân quả đời trước mình chửi người ta, thì bây giờ người
ta chửi mình thì có gì mình phải giận dữ. Đó mình hiểu bằng trí tuệ của mình
thì mình đâu có giận người ta làm gì? Mà không giận tức là giải thoát chứ có
gì. Thầy đem cái ví dụ, biết bao nhiêu cái ví dụ khác, mà cuộc đời chúng ta gặp
phải. Nhưng chúng ta thấy đều là nhân quả. Nếu không nhân sao có quả?! Nếu
không nhân sao hôm nay họ lại chửi mình?! Thành ra mấy con yên ổn, quá yên ổn.
(01:50:40) Biết
Phật pháp rồi thì giải thoát liền tức khắc: “Pháp ta không có thời gian
đến để mà thấy”. Không lẽ ông Phật, ông nói câu nói đó nói láo với chúng ta
sao? Nói thật mà, đâu có cái gì đâu. Nhưng mà tại sao chúng ta không giải
thoát? Tại vì chúng ta không làm theo, không tin theo, cứ tin theo Thiền Đông Độ.
Rồi cứ ngồi đó lo nhiếp ý thức của chúng ta bằng cách này, bằng cách
khác. "Ý làm chủ, ý tạo tác, ý dẫn đầu các pháp", làm
gì mà diệt cái ý thức của chúng ta làm gì? Để cho nó hoạt động đủ thứ. Thì
chúng ta gọi là trí tuệ, đạo Phật là đạo trí mà.
Cho nên Thầy
nói rất nhiều về cái vấn đề này. Chúng ta tu theo Phật chứ không phải tu theo
Thiền Đông Độ. Nên chúng ta không có theo ngoại đạo mà chúng ta theo chính Phật.
Mà Phật thì quá đơn giản, quá dễ. “Pháp ta không có thời gian đến để mà
thấy”, giải thoát ngay liền tức khắc.
Không lẽ bây
giờ Thầy ngồi đây, không ai chửi Thầy, Thầy phát khùng, Thầy giận để làm gì cho
khổ Thầy?! Thầy đâu có điên khùng vậy!
Có người xăm
xăm ở ngoài cửa vô đây chửi mắng Thầy, Thầy vui vẻ Thầy không buồn, không giận
người đó. Thầy thấy đó là nhân quả mà. Nếu mình không chửi người ta thì bây giờ
người ta chửi mình làm gì? Do đó Thầy cũng không buồn, không giận ai hết.
Mà lại còn
thương yêu, họ đang gieo cái nhân không tốt, cho cái quả về tương lai. Còn mình
ở đây đang trả thì vui vẻ mà trả có gì đâu mà phải buồn, phải phiền.
Tu hành có
nhiêu đó thôi. Khi mà hiểu biết rồi Thầy nói thật, mấy con giải thoát hoàn
toàn. Không ai làm động mấy con được.
(01:52:35) Tu
sĩ 7: Bạch thầy cho con hỏi, vậy trong lúc con ngồi hoặc con đi.
Con phải để cái tâm con như thế nào? Con cũng ngồi thư giãn bình thường chứ
không có bắt chân kiết già. Nhưng khi con vào ngồi con không để tâm con nghĩ mà
tại sao trạng thái đó xảy ra, con không biết giờ con phải giữ tâm con như thế
nào hay cách ngồi chơi như thế nào cho đúng?
Trưởng
lão: Đức Phật cũng
đã nói: “Bình thường tâm thị đạo”. Để tâm mình bình thường, nó
nhìn cây, nhìn cỏ, nhìn lá, nó phân biệt cái này, cái nọ, cái kia. Mà trong tâm
của mình, mình biết nó không giận, không hờn, không buồn phiền ai hết. Thì đó
là cái tâm của mình để chỗ đó chứ chỗ nào! Con hiểu không? Nó cũng thấy cái nhà
này nó biết, nó cũng thấy cái nhà này đẹp, nó cũng biết đẹp, xấu cũng biết xấu.
Nó thấy những người huynh đệ cùng nhau ngồi nghe pháp, người thì hiểu vầy, kẻ
hiểu khác nó cũng biết. Thì đó là con để cái tâm con trên tất cả những cái sự
hiểu biết của huynh đệ của mình có gì đâu. Chứ đâu phải ghìm ghìm cái tâm mình
chỉ có biết cái thân thôi. Biết một cái nào đâu, không có đâu? Cái đó là cái sự
tu sai, không đúng.
(01:53:46) Tu
sĩ 7: Như trong sách Thầy dạy là khi đi con biết con đi, khi ngồi
con biết con ngồi như vậy thì con bước từng bước con đi, thì …
Trưởng
lão: Cái đó là con
đang ôm cái pháp, con tu cái pháp. Còn cái tâm bình thường con khác, con phải
biết phân biệt. Cái tâm mà con sống bình thường thì nó biết đủ thứ hết. Còn cái
tâm mà ôm pháp, thì con đã ôm cái pháp thì phải tu đúng cái pháp chứ. Thân Hành
Niệm thì phải đi đúng Thân Hành Niệm. Pháp nào ra pháp nấy, chứ để lộn xộn mất
pháp sao. Hễ khi mình tu thì nó khác rồi, mà con ghìm con tu thì nó khác rồi.
Chứ không phải lúc nào mình cũng tu hết. Nói tui lúc nào tôi cũng giữ tâm tôi
tu cho chứng mau. Chắc cái này không có bao giờ chứng cái kiểu đó hết. Không
có, không phải vậy!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét