Thứ Năm, 22 tháng 6, 2023

501- ƯỚC NGUYỆN KHI LÀM BẾP

 

501- ƯỚC NGUYỆN KHI LÀM BẾP

Cô Thanh Như: Chú Phước kìa? Cô Ngọc?

Trưởng lão: Con thì sao, nếu có ý, góp ý với Thầy chứ có gì đâu.

Cô Ngọc: …​ (. . .)

(08:58) Trưởng lão: Để Thầy nói cho nghe. Tại con, bởi vì con tu chưa đủ lực. Con tác ý: “Ở trên mảnh đất này, đừng có côn trùng gì hết”, thì con sẽ cuốc đất, cái lực nó có, nó sẽ đi hết con. Cũng như bây giờ, sáng con cuốc liếp rau lang ở đó. Thì con tác ý: “Chỗ này ngày mai đó cô sẽ làm công việc trồng rau cho chúng người ăn. Tất cả côn trùng dưới đất”. Sáng ra con đi lại chỗ đó. Còn con chưa có đủ lực, con tác ý, nó phải có sự giao cảm được. Cho nên nó đầy hết. Mà đầy hết thì con ước nguyện.

Tôi sẽ làm người, tôi quyết định tôi tu để tôi độ tất cả những cái loài kiến, loài côn trùng tôi đã làm cho chúng để chúng sống. Tôi chịu hết tất cả mọi nỗi khổ của chúng. Của những côn trùng mà tôi đã làm chết. Đổ trên vai tôi tôi chịu. Đổ trên đầu tôi tôi chịu hết.” Phải gan dạ như vậy.

Sự thật ra khi mà ước nguyện như vậy là con giải thoát rồi. Nghĩa là mình gánh hết sự đau khổ của người khác là mình hết đau khổ. Đạo Phật nó hay vậy đó. Mà giờ trong cái việc làm của mình là côn trùng nó ở dưới rồi. Phải không? Vì vậy cho nên, vì vậy mà trong những tháng nào mà làm công việc ở ngoài đồng. Mà trong những tháng nào mà không nên làm việc ở ngoài đồng.

Các con biết tại sao mà Đạo Phật có ba tháng an cư kiết hạ? Ba tháng côn trùng sinh nở, trời chưa mưa chứ mưa nó nảy nở, sanh ra. Cho nên ba tháng là người ta cấm không có được đi. Chứ đừng nói chuyện có đi. Tại vì bà đạp côn trùng chết rồi sao? Ở đây nói chung là Thầy dễ dãi với mấy con, Thầy đem giới luật của Phật ra thì chắc chắn là mấy con phải chịu chết thôi, chứ ở đó.

Để Thầy nói cho con nghe nè, cho nó rõ. Con biết khi mà ra lãnh chúng, mọi người trong thất. Thứ nhất là giữ độc cư. Coi như chỉ biết có một mình mình, chứ đừng có nói chuyện người này, nói chuyện người kia, nói này kia đồ. Ở đằng này tôi cuốc, ở đằng kia cuốc rồi nói chuyện này chuyện kia thì như vậy là sai pháp.

Bởi vì khi mà ra lao động là mình tạo cái phước hữu lậu. Mọi người người ta ăn để người ta tu. Chứ đâu phải mình tạo cho cái người ở không như ở ngoài đời đâu. Cho nên cái phước báu rất lớn. Do như vậy tôi nguyện tôi đem hết những gì mà đau khổ của tất cả mọi người. Tôi làm tôi đem cái sức của tôi, tôi làm được. Tôi ước nguyện cho mọi người no đủ, được những ngọn rau ăn ngon lành này kia, để cho họ tu hành cho tốt.

(12:11) Con ước nguyện vậy thì con vui vẻ con làm. Có thời gian sau nó đẩy con vô thất. Cái ước nguyện của mình nó mạnh lắm. Nhưng mà mình ước nguyện cho người ta để vô thất tu hành. Đừng có đi tới đi lui, đi qua đi lại nói chuyện. Chứ còn bây giờ mình sống, mình thấy có nhiều người không tu được, rồi cứ đi qua đi lại tiếp duyên nhau rồi thành ra nó làm động. Đó là mình tránh những cái người đó, làm động.

Còn mấy con tu thì để cho mấy người chuyên tu người ta trú người ta ở trong thất. Chứ không phải là ở trong thất để mà ngủ hoặc là nghỉ cho khỏe. Nó không phải. Nó còn vất vả hơn là ra cuốc đất trồng lang nữa. Vất vả lắm con.

Bởi vì trong khi cái tâm mình là tâm đời. Tâm dục nó còn nhiều lắm. Nó đủ thứ hết. Cho nên mình ngồi lại, mình lắng nghe. Không phải cần ngồi xếp bằng, tréo chân như mấy con. Mà chỉ cần ngồi bình thường hoặc là ngồi trên ghế như Thầy. Đều là ngồi được hoặc ngồi xếp bằng cũng được.

Ngồi xếp bằng như mấy con vậy cũng được, chứ không phải cần phải ngồi kiết già. Nhưng mà cái tâm của mình thì mình phát nguyện mình làm lợi ích cho chúng. Thì cái đó là cái tốt nhất.

(13:31) Thanh Như: Bạch Thầy, mấy ngày nay con nấu cơm con quên ước nguyện. Vậy thì chắc con ước nguyện lại.

Trưởng lão: Ước nguyện lại đi. Chứ không có được bỏ. Con ước nguyện nó thành một cái lực, cái lực từ trường tác ý. Bây giờ ngầm ở trong đầu cái ý của mình. Ý làm chủ ý tạo tác ý dẫn đầu các pháp. Cái ý thường tác ý thì nó có đủ cái lực.

Ban đời sống: Dạ, bạch Thầy. Vậy bây giờ, con hàng ngày con ước nguyện sao? Thầy dạy lại giùm con con hàng ngày con lo trong bếp.

Trưởng lão: Con lo trong bếp, ước nguyện sao mà cơm tôi nấu hoặc đồ ăn tôi nấu cho mọi người tu hành đều được ăn ngon miệng. Ăn cho được cơm, mạnh khỏe để tu tập. Con ước nguyện, cứ ước vậy là đủ rồi, mọi người người ta tu tập người ta mạnh khỏe đó.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

506-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ

  506-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ Kinh sách của Tu viện Chơn Như chỉ kính biếu không bán . Phật tử cần kinh sách của Tu viện Chơn Như l...