503- CÁCH TRỊ TÂM PHÓNG DẬT, LƯỜI BIẾNG, BUỒN NGỦ
(27:21) Cô
Thanh Như: Bạch Thầy nhiều khi Mật Hạnh ra bếp cái con hay nói giỡn: “Tức
quá đi, tức em quá đi”. Con nói chơi thôi. Thì cái đó nó cũng, có ảnh hưởng
nhân quả gì không?
Trưởng
lão: Nhân quả là
vui, tạo thêm cái tức của mình, tạo thêm cái sân của mình nó sân dữ nữa.
Cô Thanh
Như: Ủa vậy con nói
vậy không được hả, bạch Thầy? Con đâu có muốn vậy đâu.
Trưởng lão: Bởi vậy cho nên vì vậy mấy con có
duyên gặp Thầy để nhắc nhở thì quá hay rồi. Thành ra mấy con cố gắng, cố gắng
hàng ngày có chuyện gì bất an thì mình tác ý để đuổi đi: “Tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự. Đi. Chỗ này không phải chỗ của tụi bây”. Mình đuổi
đi, cứ vậy. Rồi cứ lưu ý tới nó thì.
Thí dụ như
bây giờ cái đầu Thầy nhức. Thầy không cần đuổi gì nó hết. Thầy nói rồi, bắt đầu
Thầy tập trung vào cái bất động của cái tâm của mình. Nhìn cọng cỏ, nhìn cái
cây cao su, nhìn mái nhà chơi. Mà ở trong đó nó sẽ nhìn cái nhà đó rồi bắt đầu
khởi cái niệm nhà. Chứ đâu phải không đâu. Cái mình: “Dừng lại đi, nhà của
người ta chứ đâu phải nhà mình mà mình nghĩ. Thôi, cái này dừng lại.”
Rồi nó nghĩ
niệm khác nữa chứ nó không phải là dừng đâu. Tại vì cái tâm mấy con nó còn niệm,
các con hiểu không? Cho nên dùng pháp tác ý, tác ý hoài. Tác ý thôi.
Ban đời sống: Tâm con không an, phóng dật luôn
luôn.
Trưởng
lão: Con cũng tác ý:
“Tâm không phóng dật lung tung nghe không. Tao ngồi bữa nay phóng dật tao chặt
cây tầm vông, tao đánh cho mày mấy cây”. Con dặn như vậy. Nếu mà nó ngồi mà
còn phóng dật lung tung. Con ra con nằm xuống con lấy cái cây con quất. Không,
mình làm thật mà. Rồi con làm thử coi.
Cái thân của
con nó sẽ hoảng hồn. Nó không còn nữa con. Mình đánh mình. Thầy nói nội cái mà
buồn ngủ thôi, hôn trầm thôi. Mà tại vì mình không dám đánh mình. Chứ hồi Thầy ở
Hòn Sơn Thầy tu đó. Thì buồn ngủ dữ lắm con. Trời ơi! Thầy vả cái mặt.
Cô Thanh
Như: Thầy cũng bị nữa
ạ?
(29:29) Trưởng
lão: Thầy vả cái mặt “Ngủ, ngủ, ngủ, ngủ, ngủ”. Thầy vả cái mặt, nó
đỏ ké, chứ ở đó ngủ. Vả một hơi tỉnh hết trơn. Chứ còn đi kinh hành là nhẹ đó
con. Thí dụ mình buồn ngủ mình đi, nhiều khi mình đi mình ngủ nữa, chứ đừng nói
chuyện. Bởi vì mình buồn ngủ quá.
Cô Thanh
Như: Dạ có, con có bị
vừa đi vừa ngủ luôn, bạch Thầy.
Trưởng
lão: Chứ còn các con
cứ ngồi vả nó đi, nó hết dám ngủ. Cầu cho nó rớt đi. Cho mày biết, cho mày ngủ.
Minh Châu: Bạch Thầy, con nghe băng Thầy nói
là. Những người bị hôn trầm là tu sai pháp. Nhưng mà con thấy là nhiều người
người ta rất là nỗ lực tu hành vẫn bị hôn trầm.
Trưởng
lão: Vẫn bị hôn trầm
thì mấy người đó chỉ còn có nước mà tự mình vả mình. Tức là bạt tai bên đây, bạt
tai bên kia. Bạt hoài. Mình định rằng “Nếu mày có ngủ, tao cho mày ăn hai chục
bạt tai”. Vả bên đây cái bốp, vả bên đây cái bốp, vả bên đây cái bốp, vả
bên đây cái bốp. Cho hai chục, đếm đúng hai chục, mỗi bên mười, mười cái vả,
hai chục. Mày không chừa thì tao cho thêm nữa. Hai chục tăng lên năm chục, cho
mày chết, chứ ở đó.
Cô Thanh
Như: Mà bạch Thầy
như vậy là mình có làm sai pháp không, bạch Thầy?
Trưởng
lão: Cái nào con?
Cô Thanh
Như: Cái vả, với
nhúng đầu vô nước.
Trưởng
lão: Đó là mình trị
mình, đối trị cái tật lười biếng, cái tật ham ngủ của mình, đối trị lười biếng.
Phải dùng biện pháp mạnh, chứ đâu phải.
Cô Thanh
Như: Chứ Thầy cũng
đâu phải lười đâu, Thầy vả như vậy.
Trưởng
lão: Trời đất ơi! Thầy
ở trên Hòn Sơn, con biết không? Tiếng ở ngoài biển, tiếng tàu đánh cá theo gần
bờ đó. Xịch xịch xịch xịch xịch xịch. Nghe cái tiếng tàu thôi, tiếng sóng ào.
Trời đất ơi! Làm như là mẹ đưa võng ru con. Làm cho mình. Gió ở ngoài Hòn, con
biết không? Gió nó hiu hiu, chứ nó không có mạnh đâu.
Mà hễ gió mạnh
thì người ta chui xuống dưới hết, người ta đâu có dám ngồi ở trên. Bởi vì biển
mà con, gió nó thổi luôn cây đổ à. Còn ban đêm rồi mình ngồi, nó không thể im lặng
như vậy được, gió nó thổi hiu hiu. Chừng này mà ngồi khỏe lắm, ở trên Hòn ngồi,
mát mẻ hết sức.
Thanh Như: Buồn ngủ?
(32:39) Trưởng
lão: Nó buồn ngủ. Vả! Có vậy thôi.
Cô Trang: Cái tâm có những lúc nó mệt mỏi.
Trưởng
lão: Mình phải biết.
Tu nhiều quá nó cũng bị hôn trầm, mệt mỏi.
Cô Thanh
Như: Chắc tại lúc đó
Thầy nỗ lực tinh tấn quá rồi.
Trưởng
lão: Thì lẽ đương
nhiên. Bây giờ mà chưa có nắm được cái pháp. Lên thầy Thanh Từ, rồi lên thầy
Thanh Từ dạy biết vọng liền buông. Phải không? Rồi Thầy về Thầy cũng, hồi mà ở
trên thầy Thanh Từ thì Thầy cũng ôm cái pháp đó Thầy tu. Buông sạch, không có
còn niệm gì trong đầu hết.
Mà nếu mà
mình tu vậy, Thầy nghĩ bây giờ do mình buông hết cái niệm thì mình làm sao đây?
Bây giờ rõ ràng là mình đang không có niệm này, mà giờ nó đâu có thấy giải
thoát được cái gì? Nó đâu có làm chủ được sanh tử của mình đâu. Cho nên Thầy
nói cái pháp này chắc có lẽ là pháp của người Trung Quốc.
Cho nên vì vậy,
cho nên người Trung Quốc tu hoài mà không đạt được. Bỏ pháp này đi, bắt đầu
mình sẽ nỗ lực mình tu pháp khác. Thì Hòa thượng Minh Châu dịch bộ tạng kinh
Pali. Thầy đọc trong cái tạng kinh đó. Thầy nói à đây con đường của mình tu
đây.
Bắt đầu Thầy
mới nghĩ cách, vả mặt, đánh này kia. Tại vì Thầy không có giải thích ở trong
cái tạng kinh Pali cho mấy con nghe. Chỗ nào mà Đức Phật dạy mình phải như thế
nào thế nào. Cho nên Đức Phật nói pháp ta không có thời gian, đến để mà thấy.
Khi mà đến với
Đạo Phật mình tu thôi, khi mình có tâm mình tu là ngay đó mình đã thấy giải
thoát rồi. Đời có gì đâu, vô thường. Mà giờ cái gì mà vĩnh hằng? Cái gì mà vĩnh
cửu? Chỉ có tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự mà thôi. Có thế.
Giữ cho được
cái tâm bất động của mình là mình giải thoát hoàn toàn.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét