504- ĐỂ Ý THỨC LÀM CHỦ. TÁC Ý ĐỂ NGỦ KHÔNG CHIÊM BAO.
(34:41) Cô
Trang: Nhưng mà vì sao lại giữ cho được cái tâm bất động, không niệm, nên
cuối cùng lại giữ…
Trưởng
lão: Còn mấy người
mà lại bây giờ đó chưa phải đúng lúc mà cố gắng để giữ cho được cái tâm bất động,
thì kềm kẹp nó thì còn nguy hiểm nữa. Nó sẽ sinh tưởng. Cho nên có nhiều người
mà tu bị tưởng này tưởng kia đồ đó, thì đó là kềm kẹp ý thức của mình đó. Cũng
giống như mấy ông Thiền Đông Độ vậy, kềm cho cái ý thức của mình, nó gom lại một
chỗ nó không có đường đi ra.
Nó gom lại,
ví dụ như nương hơi thở, gom niệm hơi thở trong hơi thở cho nó không niệm. Biết
hơi thở ra vô, biết hơi thở ra vô hoài. Thì do đó không ngờ một thời gian thì
nó biết miết, tự trong thân nó, bởi vì thân ngũ uẩn, thì cái tưởng uẩn nó bắt đầu
làm việc. Ý thức nó cột nó chặt quá, nó không làm việc được thì anh tưởng xen
vô làm việc.
Bắt đầu cái
người này chiêm bao giống như chiêm bao. Mấy cái người mà hay ngủ gục hay này
kia đều là bị tưởng hết mấy con. Tưởng. Vậy chứ mấy con bộ tưởng, tưởng nó ở
đâu? Ở trong thân mình nè. Sắc là cái thân của mình. Thọ là những cảm giác. Tưởng
là cái tưởng nữa. Mà cái tưởng thì nó có phải.
Sắc, thọ, tưởng,
hành. Hành tức là cái đi tới đi lui hoặc nói cái này nói cái kia gọi là hành,
làm công việc gọi là hành. Sắc, thọ, tưởng, hành, thức. Thức nó để đứng ở sau hết
để nó chỉ cho cái biết gì dính kẹt bốn cái đó. Mà giờ mình lấy cái thức ra. Ý
thức của mình mà. Ý thức của mình làm chủ con!
Bởi vì Đạo
Phật lấy chính cái ý thức của mình làm chủ. Cho nên người mà hiểu được Phật
pháp là mấy con biết, người ta triển khai tri kiến của người ta thành cái trí
tuệ. Từ đó bây giờ người ta nói chửi mình, mình không giận, không hờn gì. Đó là
cái trí tuệ giải thoát của người ta.
(36:58) Còn
bây giờ mấy con tập tu như vậy đó, coi như là mấy con tập dần dần. Gom cái tâm
để tạo thành cái lực. Cái lực để khi mình tác ý có cái lực. Chứ còn không khéo,
tác ý nó không có lực. Cũng như bây giờ cái đầu nhức “Thọ là vô thường, cái
đầu đừng có nhức nữa nghe không?”. Nó không nhức.
Còn cái người
mà người ta tu có lực rồi, bảo cái nó xách gói nó đi mất, thành ra cái thân của
người ta rất khỏe. Con biết Thầy bây giờ tuổi già như thế này mà gặp bệnh đau đồ,
tác ý Thầy đuổi thôi.
Cô Thanh
Như: Dạ, bạch Thầy,
vậy mình muốn có lực thì mình phải?
Trưởng
lão: Phải tác ý.
Cô Thanh
Như: Phải tác ý thường
nhiều nhiều là nó có lực?
Trưởng
lão: Ừ, mình tác ý.
Bởi vì mấy con biết. Đầu tiên mấy con tác ý đuổi những cái tâm ham muốn của
mình. Trong đầu nó khởi cái niệm gì đó, thì mình tác ý mình đuổi đi. Con hiểu
không? Mình tác ý, mình đuổi đi.
MInh
Châu: Bạch Thầy,
những người xả tâm tham sân si là vô lậu?
Trưởng
lão: Xả sao, con nói
gì?
Minh Châu: Xả hết tham sân si là nó không diệt
được.
Trưởng
lão: Nếu mà hết tham
sân si là giải thoát rồi. Chính cái gốc tham sân si đó mà mình tu gần chết đó
con. Con người, người nào cũng có tham sân si hết.
Minh Châu: (. . .)
Trưởng
lão: Bây giờ Thầy
nói cho các con nghe hén. Nó tham sân si là nó ba cái gốc của con người. Người
nào cũng có tham, có sân, có si hết. Chứ không phải không có được. Bởi vì nếu
mà nó không si, không bao giờ nó ngủ. Nó tỉnh táo. Mà con thấy con ngủ, con ngủ
say điều đó là tham sân si. Phải không?
Bây giờ đó,
con quyết con trừ được cho ba cái này thì con phải tu tập như từ nãy giờ Thầy
chỉ, thì tham sân si này nó là cái niệm, nó sẽ đi. Do những cái phương pháp, do
những cách thức tập, nó đi mất, nó không có nữa. Thì chừng đó con thấy mình nằm,
coi như là mình nằm xuống mình nghỉ, chứ sự thật ra nó không có buồn ngủ. Nó
không si mê theo cái đó. Chứ còn bây giờ cho mấy con nấu bếp rồi vô mà nằm ngủ.
Mấy con ngủ bữa nay ngon thiệt, làm mệt.
Cô Thanh
Như: Dạ, sao con còn
ngủ ngon quá bạch Thầy.
Trưởng
lão: Ngủ ngon, cho
nó ngủ ngon, ai biểu diệt làm chi? Nhưng mình cứ tu mình tu.
Cô Thanh
Như: Giờ giấc con vẫn
đúng giờ, nhưng mà con vô là con ngủ liền, chết liền. Con chết liền.
Trưởng
lão: Thì đúng rồi.
Cô Thanh
Như: Con sợ như vậy
là mình có bị si nhiều quá không, bạch Thầy?
Trưởng
lão: Không phải đâu.
Mình nói: “Ngủ phải cho tỉnh táo, không có chiêm bao, chiêm bị”. Nó
sợ lắm con. Nó chiêm bao, chiêm bị là do cái tưởng nó hoạt động ở trong giấc ngủ
của mình. Thành ra mình ngăn cản cái tưởng trước, không có cho vô chiêm bao
mình đó.
Mà khi mà
mình ngủ, nó tới giờ đó mà nó buồn ngủ quá, cái lực ngủ, đừng có ép nó, đừng cột
trói nó làm gì hết. Khi mình ngủ, ngủ mà thấy nó không buồn ngủ nữa thì các con
phải tập siêng năng, chứ đừng có nằm đó mà lăn qua, lộn lại hoài thì thành ra
lười biếng.
Cô Thanh
Như: Dạ không. Con
thì 10 giờ tới 2 giờ, đúng giờ con vẫn thức ngủ như vậy. Nhưng mà ý là con nói
con vô con ngủ một cái là con ngủ say, ngủ ngon. Cái giấc ngủ con rất là ngon.
Trưởng
lão: Như vậy là tốt
không có sao đâu hết.
Cô Thanh
Như: Vậy là không có
sao?
Trưởng
lão: Không có sao
đâu.
Cô Thanh
Như: Con sợ ngủ ngon
quá làm biếng.
Trưởng
lão: Bởi vì mình thì
tu lần lượt tự nó, nó dẹp cái tưởng đó đi. Tưởng ngủ. Con hiểu không? Chứ đâu
phải là. Bây giờ đó mình còn nằm xuống cái mình ngủ vô liền. Thì bây giờ mình
lo mình giải thoát là nó vật lại con. Chịu không nổi đâu con.
Cô Thanh
Như: Mà với lại con
cũng còn chiêm bao. Nhưng mà cái chiêm bao nó cũng lành thiện không hà bạch Thầy.
(41:19) Trưởng
lão: Thì nó lành thiện, nhưng mà nó còn chiêm bao, nó cũng còn tưởng. Thì bắt
đầu mình dẹp cái kia được phần nào. Mình nhắc “Ngủ cho yên giấc, không
được chiêm bao, chiêm bị”. Khi nào mà tác ý mình thấy nó, mình ngủ mình thấy
nó không có chiêm bao này kia thì pháp tác ý của mình có hiệu quả rồi đấy.
Mình thấy
mình tác ý mà nó có kết quả là tốt rồi. Còn con thấy như thân của con đau. Con
nhức cái đầu con. “Cái đầu này không có được nhức. Thọ là vô thường. Bệnh
là vô thường, đi đi ở đây không phải là chỗ mày ở”. Đó mình đuổi nó vậy, rồi
mình ngồi nương vào cái hơi thở ra vô. Chứ con không nương cái chỗ nào, nó cứ tập
trung ở chỗ nhức đầu của con.
Mấy con ngồi
không, như bình thường, như người không tu, như Thầy thì mấy con ngồi không được
đâu. Bởi vì cái tâm nó bình thường rồi. Còn cái tâm của mấy con hiện giờ, nó nhức
chỗ nào thì nó tập trung ngay chỗ đó, nó cảm giác đau nhức. Cho nên khi mà tác
ý bảo “Thọ là vô thường, cái đau nhức trên cái đầu đi đi. Ở đây không
phải chỗ mày. Tao đâu phải tao sợ mày đâu. Cho mày chết!”. Đó.
Mấy con nhát
nhát là đi uống thuốc, rồi lấy viên thuốc cảm đồ uống. Bởi vì tu tập nó phải có
cái thời khóa để cho mình làm chủ trong cái thời khóa. Để không, cái giờ này
chưa tới ngủ mà đi ngủ là sai rồi. Thí dụ như 10 giờ, đúng 10 giờ mình đi ngủ,
9 giờ rưỡi nhất định là chết, chứ nhất định là không ngủ.
Mà giờ đó buồn
ngủ quá thì mấy con chỉ có pháp Thân Hành Niệm, mấy con đi kinh hành hoặc là mấy
con ngồi đưa tay ra vô như thế này. Đó, con đưa ra đưa vô. Rồi bây giờ chân cẳng
mà ngồi thấy tê tê cũng buồn ngủ. Bung chân mình đưa ra. Chân này, chân này.
Mình ngồi một hơi cái mình động thân của mình.
Mà mình động
thân trong cái giờ khuya đó, cái tâm mình nó tập trung trong thân con. Nó vô
trong thân mình, thành ra mình đưa ra đưa vô, coi như là mình tu Thân Hành Niệm.
Cho nên tập tu Thân Hành Niệm đưa tay ra vô. Còn bây giờ tay con mỏi thì con
cúi cái đầu xuống, con ngửa lên cúi xuống, thì đó cũng là Thân Hành Niệm mấy
con.
Chân tu cũng
được, phải không? Mà tay tu cũng được, cái đầu tu cũng được nữa. Phải không? Mấy
con thấy tiện lợi, mà cái lưng con tu cũng được. Con xoay qua bên đây, con uốn ẹo
qua. Con xoay qua bên đây, ẹo lại. Có phải không? Con làm vậy thử coi nó có buồn
ngủ được không.
Con không phải
tập thể thao cho nó sức khỏe.
Ban đời sống: …(. . .)
Trưởng
lão: Không được. Trời
đất ơi! Mình đi đánh lộn ai? Người ta đánh mình, mình thua, mình chạy. Chứ còn
mình đánh lộn lại họ, coi chừng họ có võ. Thôi à, thì không được. Bởi vì mình
tu rồi, mình võ nghệ thì không được, dẹp luôn.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét