505- Y CỦA PHẬT
(44:47) Cô
Thanh Như: Dạ. Bạch Thầy! Mà con hỏi một câu cuối nữa. Hồi xưa mà Đức Phật
mà mặc cái y mà hở cái vai là cái gì? Bạch Thầy?
Trưởng
lão: Ngày xưa mà Đức
Phật mặc cái y hở vai là do trời ở bên Ấn Độ nó nóng quá, đường xích đạo nóng
quá. Thành ra nếu mà mặc bít bùng. Trời đất ơi! Nó hầm, chắc ông để ông về ổng
ướt như tắm. Con hiểu không? Con thấy cái y đó mà trùm vô một cái cũng như là
mình lấy mền mình trùm vô. Nực lắm. Mà cái y, nhất là cái y mà của người Tu sĩ
nó không phải là cái y bằng vải mỏng hay hoặc là hàng tốt.
Toàn là miếng
vải chắp vá lên. Trời ơi, cái y làm như là cái áo lạnh vậy con.
Minh Châu: Con bạch Thầy là ngày xưa vẫn có mặc
áo mà nay.
Trưởng
lão: Áo bà ba? …
Cái y con, có chứ.
Ban đời sống: Con tưởng là bên Đại Thừa chế ra.
Trưởng
lão: Không phải con,
nguyên thủy. Mình thấy mấy người nguyên thủy còn đại y. Còn Đại Thừa thì chế ra
cái áo tràng như Thầy mặc. Nó là cái áo tràng có tay. Do mình chế ra, do người
Trung Quốc chế ra để mặc cho nó mau lẹ. Còn cái y họ quen rồi, vắt ở trên vai
này, quăng qua sau lưng thì cái mối bên đây nó thòng xuống đây. Phải không? Kéo
ra vậy, nó cũng kín mà nó ấm. Mình kéo mình gom nó lại. Cái y nó tiện lắm con.
Cô Thanh
Như: Dạ, Bạch Thầy
giờ có một số Tu sĩ của mình ở đây thì cũng vẫn mặc y hở vai.
Trưởng
lão: Không được.
Cô Thanh
Như: Không được là
sao, Bạch Thầy?
Trưởng
lão: Tại vì, cái y hở
vai là do khổ hạnh mình tu hành ở trong rừng, trong rú. Còn ở đây nhiều người hở
vai nó bày da, nó bày da nó bày thịt không có tốt. Bởi vì mình ở trong một cái
tập thể. Chứ không phải là mình ở trong rừng có mình mình. Con hiểu không?
Còn kia Đức
Phật tu ở trong rừng một mình mình.
Bé Linh: Thưa Thầy, khí hậu ở đây cũng không
đến nỗi. Khí hậu bên đây cũng tốt hơn.
Trưởng
lão: Tốt chứ con.
Cô Thanh
Như: Vậy Bạch Thầy,
ngày xưa Đức Phật mặc áo hở vai là nguyên nhân là do trời bên đó nực quá.
Trưởng
lão: Không phải! Tại
vì dân Ấn Độ nó có cái y đó thôi. Nó có cái chăn, nó không có mặc quần như mình
đâu. Nó có cái miếng vải nó kéo lên đây, cuộn vậy đó. Rồi. Còn cái y mà nó
choàng là nó choàng cái mình của nó. Thành ra nó không phải là như mình. Ấn Độ,
thì Đức Phật là người Ấn Độ, sống theo cái phong tục của dân Ấn Độ thì làm sao
biết dân Việt Nam, làm sao mặc quần với áo? Còn Việt Nam mình, bây giờ người ta
may sẵn, người ta cúng dường. Hoặc là mình có tiền Phật tử cúng dường cho cái
mình bỏ ra.
(48:12) Cho
nên ở chùa Thầy thường nói với cô Trang. Coi chúng người nào mà tu hành tốt thì
mình mua cho họ bộ đồ. Thì cái áo, cái áo dài đó, mấy con biết cái áo dài, tay
nhỏ nhỏ như vậy nó gọn gàng. Chứ không rộng như Trung Quốc, nó gọn hơn. Nó giống
như cái tay áo dài của mình. Người Việt Nam mình cái tay áo dài nó hẹp, nó nhỏ,
nó không phải rộng. Do đó mình phải sống theo cái đạo đức của dân tộc Việt Nam.
Tôi là người
Việt Nam, chứ không phải người Trung Quốc. Không phải rộng vậy đâu. Mà tay rộng
con thấy nó thừa vải nhiều quá. Mình phải tiết kiệm chứ con! Thành ra từng
chút, từng chút, từng tấc vải đều là có sự tiết kiệm ở trong đó. Vì mồ hôi nước
mắt người ta làm ra cực khổ, chứ đâu phải khi không mà có miếng vải cho mình mặc.
Thành ra cứ
ngồi mà giựt dệt, giựt dệt khung cửi. Con thoi mà đi qua đi lại, đi qua đi lại,
mà ngồi giựt rồi cái rồi phóng lại. Cứ hai cái tay làm lia lịa. Mà được tấm vải
mà may quần áo thì vất vả lắm mấy con. Bây giờ máy móc chạy, người ta dệt mau.
Còn ngày xưa, trời đất ơi khó khăn. Nên vì vậy mà trong cái sự tu tập mấy con
nhớ kĩ là mấy con thường tác ý, đừng có …
Cái gì mà thấy
pháp ác, chư ác mạc tác, chúng thiện phụng hành, tự tịnh kỳ ý. Cái câu kinh
Pháp Cú nói rất rõ ràng. Chư ác mạc tác, tất cả các pháp ác đều là phải xả.
Mình thấy
ác, mình biết cái ác là cái chỗ nào? Ác, làm khổ mình, khổ người, khổ chúng
sanh. Đó là ác. Bây giờ tôi đi tôi đạp kiến chết, đó là ác pháp rồi. Cái bước
đi của mình đã là ác pháp nằm trong đó rồi. Do đó mới đạp chết con kiến. Còn
cái người cẩn thận đi ban đêm mà đi thì người ta cẩn thận, không thấy đường đi
thì người ta rọi. Người ta coi có con vật gì, rọi từ đây tới đó, người ta thấy
không có, người ta bước đi.
Còn các con
phải chạy ù ù ù ù, làm như sợ ma. Cho nên vì vậy mà đối với người tu, không sợ
ma, sợ cọp gì hết, không sợ ai hết. Nghĩa là lúc nào là cũng giữ tâm bất động.
Cho nên vì vậy mình đi rất là cẩn thận. Cái người tu, càng tu mấy con càng cẩn
thận.
Thầy nói nhà
bếp mà nấu cơm này kia. Mới tu thì mình chưa cẩn thận. Tu riết thời gian nó cẩn
thận, làm nhanh, làm gọn. Chảo, nồi, xoong đâu ra đó đàng hoàng. Để khi mà xong
rồi nhìn lại, coi như là ngăn nắp. Còn không thì bừa bãi thì thôi. Đổ cả đống
như vậy. Thì người mà người ta đi rửa hoặc là người ta cất cực khổ. Còn làm đâu
nó gọn ghẽ đó, nó gọn.
Cô Thanh
Như: Dạ, Bạch Thầy!
Sáu giờ rồi bạch Thầy! Dạ, chúng con cám ơn Thầy.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét