42-THƯA HỎI VỀ TU TẬP BỐN OAI NGHI
(53:06) Trưởng
lão: Bây giờ các con trong cái thời gian còn ngắn lắm, mấy con có hỏi
Thầy gì thì mấy con cứ hỏi.
Phật tử: Dạ thưa Thầy! Bữa trước con có về hỏi
Thầy con tu pháp môn Tứ Niệm Xứ, mà quán thân trên thân, con đã thực hành cách
đi xong rồi. Oai nghi đi con đã thực hành xong trong ba mươi phút. Giờ con tính
về trình lại với Thầy và kiểm tra lại cho con và cho con đổi lại oai nghi ngồi
Thầy?
Trưởng
lão: Bây giờ trên
cái pháp Thân Hành Niệm mà mình vừa đi, mà vừa cảm nhận ở trong bốn chỗ Thân –
Thọ – Tâm – Pháp của mình. Tức là đi kinh hành mà quán trên thân. Con phải làm
đúng vậy không?
Phật tử: Dạ con…
Trưởng
lão: Đúng như vậy
trong khi đi, mục đích vừa đi vừa phá hôn trầm thùy miên, mà mục đích đi để mà
quán thân trên thân.
Bây giờ con
thấy hôn trầm thùy miên đã giảm xuống, đã không còn nữa, tức là tỉnh táo hẳn
hòi, thì con hãy tập trung ngồi lại không đi nữa. Khi nào có hôn trầm thùy miên
thì đứng dậy, ôm trên pháp Tứ Niệm Xứ trên thân quán thân mà đi. Con hiểu
không? Còn không thì ngồi lại, trên thân quán thân: “Cảm giác toàn thân
tôi biết tôi hít vô, cảm giác toàn thân tôi …”.
Cảm giác
toàn thân nó chính mà cái hít vô, thở ra nương vào hơi thở mà thôi, chứ không
phải hơi thở là chính. Con lưu ý! Nếu hơi thở chính, tức là tập trung trong hơi
thở, ức chế ý thức. Còn cảm nhận toàn thân, tức là trên thân quán thân thì tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Đó là tu Tứ Niệm Xứ trên Tứ Niệm Xứ.
Con làm đúng
như vậy thì bắt đầu bây giờ thấy nó không còn hôn trầm thùy miên ngồi lại tu tập,
có hôn trầm thùy miên thì đứng dậy ôm pháp Tứ Niệm Xứ tu tập, nhớ chưa?
Phật tử: Dạ con nhớ.
Trưởng
lão: Còn không có
hôn trầm thùy miên thì cứ ngồi mà tu tập. Hết 30 phút này đến 30 phút khác cứ xả
nghỉ rồi tu tập lại, không thấy hôn trầm thùy miên, thì cứ ngồi mà tu chứ không
nên đi nữa. Đi khi nào có buồn ngủ mới đi. Lưu ý điều đó, thì con sẽ ngồi nó
kéo dài một ngày, một đêm, hai ngày, hai đêm nó không buồn ngủ nữa, nó không
còn buồn ngủ cứ ngồi, ngồi mà tu tập bảy ngày đêm chứng đạo.
Pháp Tứ Niệm
Xứ tức là Chánh Niệm. Chánh Niệm của Bát Chánh Đạo đó. Nghĩa là sau khi tâm bất
động ở trên Tứ Niệm Xứ quán trên Tứ Niệm Xứ bảy ngày đêm, không bị hôn trầm,
không bị buồn ngủ, không bị đói khát, rất là yên ổn, rất là khinh an, hỷ lạc
trên Tứ Niệm Xứ bảy ngày đêm nó sẽ đủ Tứ Thần Túc, tự nó xuất hiện Tứ Thần Túc
chứ không ai làm cho chúng ta có Tứ Thần Túc, chỉ có ở trên tâm bất động, trên
Tứ Niệm Xứ, tức là trên thân quán thân, nó sẽ có Tứ Thần Túc.
(55:45) Con
cứ lần lượt nó tỉnh, chừng nào nó không còn hôn trầm thì cứ ngồi tu, có hôn trầm
đứng dậy ôm pháp Tứ Niệm Xứ phá hôn trầm thùy miên. Mà thấy tỉnh thì ngồi lại
tu, cứ như vậy kéo dài cho đến bảy ngày đêm liên tục không có còn kẽ hở. Còn
đói thì đi ăn, mà không đói, không khát thì không cần uống, không cần ăn nữa, cứ
ôm pháp đó mà đi thì sẽ chứng đạo.
Phật tử: Có khi con đi suốt ngày không khát
Thầy, con không có khát nước nhiều.
Trưởng
lão: Đúng rồi.
Phật tử: Dạ. Con là con xin đổi oai nghi ngồi
là tại vì bây giờ con tập lại là một phút hay là sao Thầy?
Trưởng
lão: À! Bắt đầu từ một
phút cho đến năm phút, rồi mười phút, rồi 30 phút lần lượt mình… Bởi vì cái
oai nghi đi thì con đã thuần thục, nhưng mục đích của nó vừa đi vừa tập, để
trên thân quán thân để phá hôn trầm thùy miên thôi. Bây giờ ngồi lại là tại vì
mình tỉnh rồi, rồi mình cũng bắt đầu mình tập từ một phút, hai phút dần rồi đi
lên chứ đừng có vội mà vô cái 30 phút liền, là bị mình ức chế tâm. Mình cũng
quán thân bằng cách là để tự nhiên, thì nó không bị ức chế ý thức con.
Phật tử: Dạ. Mình ngồi mình thấy… Ngày hôm
qua con có ngồi thử thì trong một phút đó nó rung động y như là con đi vậy Thầy,
nó cũng rung động vậy là con…
Trưởng
lão: Nó cảm nhận.
Phật tử: Dạ con cũng cảm nhận vậy thì là con
tu vậy được không Thầy?
Trưởng
lão: Được con. Bởi
vì mình ngồi đây cái hơi thở của mình nó sẽ rung động, mà rung động rất nhẹ.
Còn mình đi là cái động nó nặng.
Phật tử: Nó động giống y như cái đi đó Thầy,
nó cũng động nhưng mà rất nhẹ hơn, nhẹ hơn cái đi.
Trưởng
lão: Đúng rồi.
Phật tử: Cái đi thì nó rung rung nhiều hơn,
còn cái con ngồi thì nó rung ít, rung ít nhưng mà nó nhẹ nhẹ…
Trưởng
lão: Đúng vậy bởi vì
cái hơi thở…
Phật tử: Từ cái trên đây xuống tới đây.
Trưởng
lão: Cái hơi thở nó
cũng làm cho cái thân nó bị rung động, cho nên mình ngồi lại mà cái sự rung động
ít để cái sự mà gom tâm ở đó nó chặt chịa hơn. Còn cái đi như vậy đó là cái sự
rung động nó, bởi vì cái bước đi của mình mà nó rung động mạnh hơn, cho nên vì
vậy nó dễ tập trung, nhưng mà mục đích nó là phá hôn trầm. Chứ không thể nó ở
trên thân quán thân để nó đi vào cái định của nó. Còn mình ngồi lại là nó dễ đi
vào cái định của Tứ Niệm Xứ. Con về tập như vậy là được rồi.
(57:52) Phật
tử: Dạ thưa Thầy, cho con hỏi thêm, như mình cái oai nghi mà đứng á Thầy, mình
đứng, đứng bằng cái kiểu nào Thầy?
Trưởng
lão: À! Mình đứng
yên lặng như thế này.
Phật tử: Đứng xuôi tay xuống.
Trưởng
lão: Đứng xuôi tay
xuống.
Phật tử: Đứng khoảng 30 phút?
Trưởng
lão: 30 phút mà nó đứng.
Thực sự ra thì mới đứng thì con sẽ bị máu dồn dưới chân, nó cảm nhận, nó bị nặng
chân, rồi nếu mà lâu quá nó sẽ bị tê chân nữa, đứng lâu không được. Cho nên tốt
hơn đó, đừng có tập cái oai nghi đứng. Đứng chỉ trong vòng chừng một phút cho đến
năm phút thôi, đừng có đến 30 phút là nó sẽ ảnh hưởng đến thân của mình. Tốt
hơn là con ngồi là tốt nhất.
Từ cái đi đến
cái ngồi, rồi có thể nói rằng thấy nó tỉnh nó không có gì hết, thì có thể ngồi
lâu quá, thì nó mệt, thì mình nằm vẫn giữ Tứ Niệm Xứ được.
Đi, đứng, nằm,
ngồi nhưng cái đứng thì không nên đứng nhiều, chỉ đứng ít thôi. Bởi vì đứng các
con thấy máu nó dồn xuống chân, ảnh hưởng của hai cái chân chúng ta. Cho nên đứng
trong cái thời gian để mà có đủ bốn oai nghi thôi, chứ đừng đứng nhiều.
Phật tử: Còn nằm, thì mình nằm kiết tường hả
Thầy?
Trưởng lão: Nằm kiết tường con, cứ nằm kiết tường
thì dễ nhiếp tâm, mà nằm cách khác thì khó nhiếp tâm, với cái oai nghi nó ổn định
thì tốt hơn.
Phật tử: Con xin cám ơn Thầy.
Trưởng
lão: Ừ.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét