41- CHỊU TRÁCH NHIỆM KHI ĐỆ TỬ RƠI VÀO TƯỞNG THỨC
(49:46) Trưởng
lão: Cho nên đến đây mấy con thấy trên sự tu học của mấy con phải
ráng nỗ lực, mình được phước như thế này, tại sao lại không ráng nỗ lực? Được
nghe Thầy giảng những pháp rất tuyệt vời của Phật giáo. Có Như Lý Tác Ý đau
khổ sẽ không đau khổ, có Như Lý Tác Ý có đau khổ sẽ bị diệt, quá hay, quá tuyệt!
Chỉ có câu tác ý của chúng ta mà thôi.
Cho nên hôm
nay được duyên mấy con nghe Thầy rồi, lúc nào mấy con trong hoàn cảnh nào, rảnh
rang một chút là sử dụng pháp Như Lý Tác Ý, nhắc: “Tâm bất động, thanh
thản, an lạc, vô sự”. Giờ này là giờ yên lặng, hãy bất động. Còn hồi nãy
làm công việc thì hãy tư duy làm công việc, chứ không phải bây giờ ngồi yên mà
nghĩ chuyện này, chuyện khác. Mình hãy dẹp cái tâm lăng xăng của mình đi, để
cho nó trở về bất động. Và cố tập như vậy một tháng, hai tháng, ba tháng mấy
con sẽ thấy sự kết quả rất lớn cho sự sống của mấy con.
Cho nên hôm
nay Thầy trả lời mấy con, những người nào mà bị bệnh tưởng thì hãy xin về Tu viện
để Thầy hướng dẫn giúp cho mấy con phá những cái bệnh tưởng. Ngồi mà thấy ma,
thấy quỷ, ngồi mà thấy linh hồn người này, kia thì mau về đây, đặng Thầy dẹp ba
cái linh hồn này đi, coi nó ở chỗ nào mà nó hiện ra thì Thầy cứu mấy con. Chứ
còn mấy con đừng có đi chỗ này, chỗ kia mà trị bệnh như vậy, thì mấy con sẽ
càng nặng thêm. Hãy về đây Thầy giúp đỡ, đó là những người bệnh tưởng.
Còn mấy con
tu, bởi vì hầu hết là có nhiều pháp trong các hệ phái của tôn giáo, nhất là Phật
giáo có rất nhiều hệ phái dạy hoàn toàn ức chế ý thức, không dạy chúng ta ly dục,
ly ác pháp, cho nên chúng ta dễ bị tưởng.
Các con đến
đây là các con đã trải qua bao nhiêu cái nghe thuyết giảng của các pháp khác. Rồi
không những mình nghe không mà tu tập nữa. Cho nên mấy con đã bị lạc đường, mấy
con mới xảy ra những cái tưởng, cho nên vì vậy mà hôm nay đã bị bệnh tưởng thì
chỉ có Tu viện Chơn Như mới xác định được điều này mà giúp mấy con, chứ không
khéo mấy con sẽ đi lòng vòng, thì càng ngày nó sẽ càng nặng thêm và chừng đó
điên thì mấy con chịu chứ không phải là cái người dạy mấy con chịu đâu.
Người ta dạy
mấy con ức chế ý thức, đến khi mấy con điên, họ không chịu cái sự điên của mấy
con đâu, mấy con chịu lấy bản thân của mấy con. Giải thoát đâu không thấy, mà
chỉ trở thành con người bệnh thần kinh rất là đau đớn. Người ta dạy pháp mà người
ta không chịu trách nhiệm, còn Thầy ở đây dạy pháp Thầy chịu trách nhiệm.
(52:19) Toàn
bộ sinh mạng của các con là một cái giá trị rất lớn. Sinh ra làm người mà tại
sao mình dạy người ta để người ta đau khổ như vậy, mà mình lại làm ngơ? Mình bỏ
người ta.
Thí dụ như
bây giờ các con theo Thầy, mà bây giờ mấy con điên Thầy phải chịu trách nhiệm,
phải làm sao để cứu người ta, chứ không thể để cho mấy con ngơ ngơ ngẩn ngẩn
như vậy được. Lúc nào cũng ở trong một cái thế giới tưởng như vậy sao?
Cho nên Thầy
có trách nhiệm dạy đạo là Thầy có trách nhiệm phải phá vỡ tất cả những cái này,
dẫn mấy con trở về để đem lại sự bình an cho mấy con, sống bình thường với một
cái tâm bất động, không còn ai có thể làm động tâm của mấy con được. Chửi mắng
hoặc làm chướng ngại gì, mấy con đều xả tâm. Đó là cái đường lối của Thầy giúp
đỡ các con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét