75-KHI THÂN TÂM ĐÃ THANH TỊNH
Còn tu được
rồi, nó thanh tịnh, nó tiếp nhận cái sự sống của mình, nó tiếp nhận sự bình an.
Cứ thế nó ngồi, nó không ăn uống gì hết, nó không chết. Chẳng hạn như bây giờ
Thầy nói với mấy con, suốt từ ngày này tới ngày khác, từ năm này đến năm khác,
Thầy cứ ngồi ở trong định, Thầy không hao một chút. Tại sao nó sống được mấy
con? Chân lông nó hấp thụ không khí, nó sống. “Thiền duyệt vị thực, pháp hỷ
sung mãn” mà, nó tuyệt thực mà nó hấp thụ sự sống ở trong không khí; nó vi diệu
như vậy. Nhưng mà chúng ta chưa nhập định được thì thôi, làm ơn đi ăn đi chứ
còn nhịn ăn thì Thầy đuổi đó. Ở đây không có pháp nhịn ăn, cho nên mình ăn
thôi, đừng có tập nhịn ăn. Nó phải tiếp thực, không phải nhịn ăn mà nó làm chủ
cái ăn.
Tự thân của
mình thanh tịnh, thì nó sẽ không tiếp nhận những cái bất tịnh ở bên ngoài. Thì
nó sẽ tiếp nhận cái thanh tịnh, chừng đó nó rất là thanh tịnh. Cho nên thiền định
rất là thanh tịnh, nhất là cái định Tứ Thiền, nó ngồi nó không thở, mà nó còn
hơi ấm. Nó chỉ giữ cái thân sống bằng cái sức của nó, bằng cái nhiệt của nó chứ
nó không có thở. Máu nó không đặc là do nó còn lưu thông. Nó không lưu thông khi
nó đặc, hơi thở không thở. Thân nó lạnh, rờ cũng còn nghe ấm ấm bình thường như
một người bình thường. Đó là định của Tứ Thiền.
Còn chúng ta
chưa nhập được Tứ Thiền thì đừng, vì chỉ có pháp Tứ Thiền mới tịnh chỉ được hơi
thở, còn tất cả các phương pháp khác thì chưa tịnh chỉ được. Cho nên chúng ta
tu, làm sao chúng ta có được Định Như Lý Túc, thì chúng ta cố gắng ở trên Bất Động
Tâm. Nhờ phương pháp tác ý hàng ngày, thì nó sẽ ở trên chỗ Bất Động Tâm. Ở trên
Bất Động Tâm, nó kéo dài bảy ngày đêm ở trên Tứ Niệm Xứ, thì nó có đủ Tứ Thần
Túc, có Định Như Ý Túc. Có bây nhiêu đó thôi.
(55:10) Cho
nên Thầy nói các con nỗ lực tu và tác ý, tác ý hoài cho đến đủ bảy tháng của
nó. Trong thời gian, mấy con sống ở trong thất đủ bảy tháng thì nó thể hiện ra
cái thân bất động hoàn toàn. Đuổi hết, đuổi hết thì tới chừng nó hết hoàn toàn,
thanh tịnh rồi, thì nó bất động. Có niệm thì đuổi, có niệm thì đuổi, chứ không ức
chế nó.
Đuổi riết suốt
bảy tháng liền, tới tháng cuối cùng, nó thanh tịnh thật sự thì nó có Tứ Thần
Túc liền. Chứ không phải từ khi nó bất động, rồi chúng ta kéo dài cái sự bất động
đó. Không phải vậy. Không phải kéo dài cái trạng thái bất động bảy ngày, mà bây
giờ nó còn động mà chúng ta tác ý hoài, tác ý hoài, cho đến khi nó bất động. Mà
từ cái bất động, mấy con kéo dài bảy tháng thì nó cũng bất động, nó không còn động
nữa. Các con hiểu chưa?
Còn bây giờ,
nó vừa bất động là nó ở trên cái trạng thái bất động, nó sống trong trạng thái
Bất Động, cho nên nó có đủ Thần Túc rồi. Bây giờ, suốt cuộc đời tu tập của mấy
con, từ chỗ bất động đúng của nó rồi thì mấy con không cần bảy tháng mới bất động.
Từ năm này tới năm khác, bao nhiêu năm nó cũng vẫn bất động, nó bất động là nó
bất động luôn. Cho nên chúng ta là người tu, kệ nó, ngồi chơi suốt ngày không
làm gì hết, làm người vô sự.
Thầy nói thật
sự mấy con là người muốn hết vô sự, mà hầu như tâm chưa có vô sự, còn lung
tung. Có phải không? Mấy con còn chưa vô sự. Chừng nào mà thật sự vô sự rồi,
thì mấy con sẽ thấy nó bất động. Cho nên mấy con cố gắng xả tâm, tác ý, cho cái
giai đoạn của mấy con được trọn vẹn.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét