74- PHÁT TRIỂN PHƯƠNG PHÁP TU TÂM BẤT ĐỘNG KHÔNG VỌNG TƯỞNG
VÍ DỤ PHÓNG DẬT THƯỜNG GẶP
(41:30) Pháp
Như Lý là cái phương pháp để giúp cho mấy con tạo thành cái Ý Thức Lực. Còn những
người mới vào tu, thì mấy con phải cho Thầy biết để Thầy dạy mấy con đi từ căn
bản của 19 đề mục của Định Niệm Hơi Thở. Phải rèn luyện đó mấy con để cho cái
tâm mình tập nhiếp tâm và an trú tâm, và nó xả tâm bằng phương pháp của Định Niệm
Hơi Thở. Sau đó, qua giai đoạn đó rồi, thì mới bắt đầu tu tập các định
(42:05) Chứ
còn bây giờ, mấy con dụng tâm mấy con vô thất, mấy con tu ngồi, mấy con sẽ bị ức
chế đó. Tại sao? Mấy con ngồi tu, mấy con ra khép cửa, đóng cửa. Ngồi một hồi,
nó sai con luôn à, đi ra hốt một mớ gạch để vô. Rồi nó sai mấy con nữa, đâu phải
chỉ có vậy. Đi ra kiếm cái gì đó kê lên. Cứ nghĩ làm như vậy là tu. Không phải,
nó là phóng dật, nó sanh ra nhiều chuyện mà, nó không để cho mấy con ngồi yên
đâu. Cho nên trong thất của mình đến đó, cái giường để sao thì mấy con để vậy,
đừng có đẩy tới, đẩy lui, chứ không khéo đẩy tới, đẩy lui. Bây giờ mấy con
không tin, chứ ở ngoài cái giường để chỗ này, một lát kéo lại chỗ kia. Ở một bữa
hai bữa, xách dời nó. Nó thay đổi. Còn cây quạt để đó nếu mà xách được chắc
mang qua bên đây. Nếu không thấy nó ngộp. Cái tâm nó không chịu cố định, không
chịu yên một chỗ, nó cứ bắt mình phải làm. Đó là ác pháp.
(43:08) Cho
nên trong cái sự tu tập, mình thấy cái tâm như vậy là mình biết liền, dừng lại:
“Ở đây, nhà này là Tu viện đã trang trí như thế nào, thì phải ở như thế đấy,
không được xích qua xích lại”. Chứ không khéo, mấy con biết không, nó nghĩ
“Bây giờ có cái này đi không có được, đem cái này sát vô đây cho có khoảng rộng
để đi”. Cái nhà dường như bàn ghế, giường nó dẹp hết, nó dẹp vô một góc đó
mấy con. Đó là cách thức nó nghĩ, nó nghĩ để nó làm động thân nó, chứ không có
gì. Cho nên thỉnh thoảng Thầy đi ngang thấy thay đổi, cái nhà này trang trí thì
cái bàn phải để chỗ nào, cái giường phải để chỗ nào. Các con cứ nghĩ đi, một
cái tủ và một cái giường, mà cái tủ nó nhìn lại cái giường, cái giường nó nhìn
lại cái tủ, hai cái này nó chửi lộn thì cái nhà này ở nguy. Có phải hai người cứ
nhìn mặt nhau thì có ngày chửi lộn nhau không. Cái vật mà chúng ta trang trí
như vậy cũng là điều kiện nói lên người trang trí không đúng. Cũng như cái ghế
này mà có cái bàn nữa, thì cái bàn ít ra cũng ngó mặt lại chỗ đó, chứ không phải
cái bàn ngó mặt vào chỗ này. Cái ghế này và cái bàn này nó nhìn nhau thì ít bữa
nó sẽ xúi mấy con chửi lộn đó. Nó trật đó, nó làm động.
Nói chung về
mỹ thuật trang trí nhà cửa, thì người ta cũng có đại khái cách thức trang trí.
Thầy muốn nói cái ý muốn của mình không có theo cái nghệ thuật. Còn nghệ thuật
trang trí phòng ốc như thế nào để cho mọi người đều nhìn thấy nó đẹp. Còn riêng
mình thì nó đẹp, nhưng thật ra nó đẹp đối với mình. Nhưng thật sự ra người ta
nhìn vô người ta biết, người ta bảo cái đầu óc mình không có mỹ thuật, không biết
cách trang trí. Cho nên khi vào thất, cái giường để đâu thì mấy con cứ để
nguyên đấy, chứ đừng có xê dịch, đừng có đẩy qua đẩy lại, nó không phóng dật mấy
con.
(45:29) Hôm
nay, thì mấy con có người nào tu sai cái gì không thì mấy con trình Thầy. Theo
Thầy thấy, mấy con tu thì đừng có ghi vào, bữa nay tu được một giờ, hai giờ, ba
giờ. Đừng có ghi, ghi nó cũng là phóng dật. Dĩ nhiên, mình tu tập là có khó
khăn thì mình xin phép để gặp Thầy, để hỏi sự tu tập của mình, thì Thầy sẽ cho
giờ mấy con để trình bày cho Thầy các thức tu như thế nào chứ đừng có ghi chép.
Trong khi mấy
con nghi chép, đều là mấy con bị phóng dật. Khi mình thấy có cái gì sai thì
không cần ghi chép gì hết, đến đây gặp Thầy, rồi Thầy xác định cho về tu, chứ đừng
có ghi. Đừng viết thư đừng ghi gì hết, đó là điều kiện để phóng dật. Mấy con muốn
làm nhà văn, nhà báo không hà, chứ không phải đi tu. Ghi chép là làm văn, làm
báo, làm thơ.
(46:52) Còn
có người viết thơ, Thầy đọc sao mà hồi xưa chưa tu thì không làm thơ được, mà
tu rồi thì làm thơ quá. Bây giờ nó đổ ra (Thầy cười). Thật sự ra mấy
con, hoàn toàn nó là một cái bệnh mà lại thích chứ, trời đất ơi. Có người làm cả
tập như vầy rồi gửi cho Thầy. Trời đất ơi Thầy đâu có thời giờ đâu mà đọc, Thầy
nói ba cái thơ điên này, mà tại vì thành Tố Hữu rồi thì còn nói gì. Huy Cận, Tố
Hữu làm thơ thì mấy người đó là nhà thơ, còn mình là người tu rồi còn làm thơ nữa,
tu gì mà kỳ lạ vậy.
Còn mấy con
để tập này kia ra viết, thành nhà văn hết. Có quý thầy ở bên kia ít bữa gởi Thầy
một tập, Thầy nói văn hay quá, riết Thầy hết dám đọc. Đọc gì nổi, lảm nhảm ba
cái tu không ra gì hết mà cứ viết không. Cứ đọc ở trong kinh sách, cứ những gì
mà Thầy dạy, nhớ được rồi viết ra, làm như là của mình vậy, mà những ý đó hoàn
toàn là của người khác. Sao mình không nói bây giờ tôi nhập Tứ Thiền bằng cách
này hay cách khác. Tôi nói khác ông Phật một chút coi, tịnh chỉ hơi thở bằng
cách này, bằng cách khác, cái kinh nghiệm của tôi, tôi nói khác đi, đừng có nói
lại, nhai lại chuyện của người khác. Như vậy mới nói là của mình chứ. Còn ở đây
thì không, lặp đi lặp lại, ba cái ý cũ, xưa rích. Thầy thấy không đúng, người
tu thì không nên làm điều gì hết, không viết thơ văn gì hết, không có viết cái
gì hết, chỉ xả bỏ hết.
Nhớ, hôm nay
mấy con phải ráng mấy con. Thầy nghĩ rằng cái số người của mấy con ít nhưng tu
tập thuần. Không cần phải nhiều. Nhiều mà tu không kết quả. Ít mà tu được kết
quả. Thầy không biết thời gian nào mình đi mà thời gian nào mình ở. Không phải
không biết, nhưng mà chờ không biết người nào tu xong thì làm sao mà Thầy đi được.
Kiểu này Thầy chờ mỏi mòn. Thực sự ra, Thầy chờ mấy con hoài, bây giờ mấy con
tóc bạc rồi, giờ mà Thầy chờ con chắc là mấy con chết trước Thầy rồi. Có phải
không mấy con? Chờ riết mỏi mòn, chờ cho mấy con tu chứng đặng mình đi. Các con
cứ nghĩ đi, thật sự ra mấy con ở đời còn phải ăn, chứ người tu như Thầy ngồi
nhai không cũng mệt, nuốt thôi cũng thấy mệt, cực lắm. Không làm gì hết, để miếng
đồ ăn bộ nó chạy tuột xuống cổ được sao. Đâu phải như để cái phễu mà chế vô được
đâu.
(50:00) Cho
nên rất là vất vả, ăn cũng vất vả, thà là ngồi bất động, thanh thản, an lạc, vô
sự suốt ngày, không mệt. Mà tiếp duyên với mấy con thì cái cơ thể nó bị hao
mòn, còn ngồi nó bất động nó không hao, nó không tiêu phí, còn Thầy ngồi nói
chuyện như vầy nó tiêu, cũng như vác cuốc ra kia nó tiêu, cơm gạo mau tiêu. Cho
nên nông dân ăn nhiều là nhờ cuốc đất. Còn Thầy mà nói nhiều thì phải ăn nhiều.
Vì vậy, Thầy không dám nói nhiều, lâu lâu nói lần. Coi như nó vẫn bị tiêu hao sức
khỏe của mình. Đến bữa ăn, nó là cái hành cái niệm xả đối với người tu. Ăn là
niệm xả, chứ không phải là cái ngon. Tức là tới bữa ăn, Thầy Mật Hạnh, cô Trang
nấu cái gì Thầy ăn được thì ăn chứ mà xớt xớt Thầy ăn không hết.
Cơ thể của
người tu thanh tịnh, nó không có đắm chìm ở trong thực phẩm. Còn mấy con thấy,
cơ thể của mình chưa tới giờ ăn mà đòi ăn là cơ thể mấy con chưa thanh tịnh.
Cho nên có người hỏi Thầy: “Mình tu rồi, thân tâm thanh tịnh rồi thì mình
còn bất tịnh không?” Đã thanh tịnh thì làm sao còn bất tịnh. Bây giờ
con còn là người phụ nữ, thì con vẫn còn cái bất tịnh chứ con. Vậy con tu rồi,
nó còn không? Đã thanh tịnh rồi thì làm sao nó còn. Mấy con cứ nghĩ đi, thân
tâm thanh tịnh rồi, không còn bất tịnh, nghĩa là rất sạch sẽ.
(51:58) Cái
thân của mấy con còn bất tịnh, là do cái tâm của mấy con chưa ly dục, nó mới bất
tịnh. Chứ nó ly dục rồi làm sao nó còn. Nó thanh tịnh hoàn toàn rồi thì nó
không còn cái chỗ nào nữa. Cho nên bao lớn mấy con tu rồi, thân tâm mấy con
thanh tịnh là mấy con thanh tịnh. Nó trong sạch nên đến cái ăn nó cũng không bị
ô nhiễm. Mấy con chưa tới giờ ăn mà thấy đói bụng, muốn ăn rồi, thì tâm mấy con
chưa thanh tịnh. Nó còn muốn tiếp nhận cái sự sống của nó, cái tứ đại của nó.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét